Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 792: Vốn đã thân ở trong phúc

Đấu dế đã sớm tàn cuộc.
Sân phơi thóc bên trong chỉ còn lại đám trẻ con trong thôn, cùng hai đứa nhỏ nhà họ Dịch đang chơi trốn tìm gần đó.
Vội vàng chạy tới tưởng có chuyện gì ghê gớm, đến khi hiểu lầm được giải quyết rồi ngồi xuống đất tán gẫu với sư trưởng, chỉ là một lát mà thôi.
Gần mười năm đối với tu hành mà nói chưa hẳn đã dài, nhưng mười năm này cũng là mười năm Thạch Sinh trưởng thành, từ tâm hồn đến thân thể đều có rất nhiều thay đổi, cũng có rất nhiều nghi hoặc và nhớ nhung.
Cậu còn kể đủ loại chuyện kỳ thú ở Tinh La hội, về điểm này, Giang Lang không nhịn được chen vào trào phúng, chỉ là dù là trào phúng, rõ ràng cũng có phần vui trong đó.
Tương tự, Thạch Sinh cũng muốn trước mặt sư phụ thể hiện chút bản thân, so với pháp lực ngày một tăng tiến, cậu càng mong muốn được sư phụ tán thành con đường tu hành mà mình vừa tìm thấy.
"Sư phụ năm đó hỏi ta, con hạc trắng trong lòng ở đâu, đồ nhi vẫn chưa tìm thấy, nhưng đồ nhi lười biếng ngồi bên hồ ngắm cá mấy năm, được muội muội ta đánh bậy đánh bạ giúp đỡ, lại tìm được con cá trong lòng rồi!"
Hôi Miễn biến mất một hồi len lén chui ra từ dưới cổ áo Dịch Thư Nguyên, có thể thành biến hóa, vậy thật sự không chỉ là vừa mới tìm thấy con đường.
Giang Lang đứng bên nghe như lọt vào sương mù, nhưng hắn thấy trong tiên đạo tu hành rất nhiều khi cũng chỉ là huyền chi lại huyền.
Mười năm dường như có rất nhiều điều để nói, nếu là Thạch Sinh lúc nhỏ, có lẽ sẽ líu lo không ngừng mấy ngày mấy đêm cũng nói không hết.
Kiểu gì cũng sẽ nghĩ kể hết những niềm vui cho sư phụ nghe, để sư phụ cũng cười, cũng kể hết những nỗi buồn cho sư phụ nghe, để chút ủy khuất không tiện giãi bày trước cha mẹ được giải tỏa.
Nhưng khi lớn lên, Thạch Sinh lại thấy thật ra mười năm cũng rất ngắn, tuy rằng có nhiều chuyện xảy ra, nhưng cũng chỉ vài ba câu có thể nói rõ, nhiều hơn là dùng đạo gửi gắm tâm tình, sư phụ tự nhiên có thể cảm thụ được.
"Bá thái gia, bao giờ chúng ta về nhà ạ?"
Tiếng trẻ con truyền đến, đám bạn nhỏ chơi trốn tìm cùng nhau đã lần lượt trở về, mấy đứa trẻ nhà họ Dịch cũng tới.
"Lát nữa thôi!"
Dịch Thư Nguyên đáp lại một tiếng, rồi nhìn về phía Thạch Sinh.
"Không phải đã hứa với muội muội rồi sao? Ta cũng không giữ ngươi lại, về đi."
Hai đứa trẻ nhà họ Dịch đã chạy đến trước mặt, Dịch Thư Nguyên chống đầu gối đứng lên, nhấc ghế tựa hướng nhà họ Dịch đi.
Thạch Sinh đương nhiên không muốn đi ngay, cười nói đi theo.
"Hắc hắc, không dễ gì gặp sư phụ một lần, đồ nhi vẫn nên ở lại, cũng muốn lĩnh giáo thêm từ sư phụ về chuyện tu hành!"
Dịch Thư Nguyên vừa nói vừa đi không ngoảnh đầu lại.
"Bây giờ thật ra không có gì tốt để lĩnh giáo, đạo tu hành của ta, muốn thành đạo trước thành người, ngộ tại tu hành tình tại chúng sinh, ngươi gia phong chính, thân hòa thuận, cũng là chỗ mạnh hơn sư đệ ngươi, về đi."
Tiếng nói đến đây có chút ngừng lại, Dịch Thư Nguyên mới quay đầu nhìn Thạch Sinh một cái, nửa đùa nửa thật nói.
"Nếu ngươi muốn, cũng có thể cưới vợ sinh con sống một đời hồng trần."
Đám cháu chắt trai bên cạnh Dịch Thư Nguyên tò mò hỏi.
"Bá thái gia, ngài nói gì vậy ạ?"
"Đúng đó ạ, nghe không hiểu gì cả."
"Không có gì, trước giúp bá thái gia mang ghế tựa về được không?"
"Được ạ!"
Vì còn nhỏ, hai đứa trẻ từ tay Dịch Thư Nguyên nhận lấy ghế tựa, anh trai nâng nhiều một chút, em gái nâng ít hơn một chút.
Mỗi người một bên khiêng đi về hướng nhà, bước chân không hề chậm, rất nhanh đã bỏ Dịch Thư Nguyên vẫn duy trì bước đi cũ lại một đoạn, điều này phảng phất là một thành tựu to lớn, hai đứa trẻ bước càng nhanh hơn một chút.
Giang Lang ở phía sau như có điều suy nghĩ, sau đó bước đến vỗ vai Thạch Sinh đã đứng tại chỗ cũ.
"Sư phụ ngươi đã nói thế rồi, vậy thì về đi!"
Hôi Miễn cũng không biết lúc nào nhảy lên vai Thạch Sinh, dùng đuôi quẹt một vòng mặt hắn cười nói.
"Ngươi vừa về, Bảo Khang không chừng lại phải bận rộn một hồi lâu, nói không chừng thấy ngươi lớn như vậy rồi còn phải hỏi ngươi bây giờ học hành sao, đã có công danh chưa, có vợ sinh con chưa, có cần giúp một tay mai mối gì không."
Thạch Sinh đứng nguyên tại chỗ một hồi lâu không động, nghe Hôi Miễn nói vậy cũng không khỏi rùng mình, thấy sư phụ đi xa liền vội vàng hô một tiếng.
"Sư phụ, vậy khi nào thì con đến thăm ngài ạ?"
"Tùy tâm."
Một câu bay vào tai, Thạch Sinh nhìn bóng lưng sư phụ đã ra khỏi sân phơi thóc, đột nhiên cười rồi khom người hành lễ.
"Hôi tiền bối, vậy con đi đây ạ?"
"Đi đi ! Rảnh thì ta đi tìm ngươi chơi!"
Nói xong, Hôi Miễn từ vai Thạch Sinh nhảy xuống, vài cái đã đuổi kịp Dịch Thư Nguyên và Giang Lang phía trước, Thạch Sinh lúc này mới quay người rời đi.
Cảm nhận Thạch Sinh rời đi, Dịch Thư Nguyên nhìn Giang Lang bước nhanh đến, trên mặt lộ vài phần ghét bỏ.
"Vậy khi nào thì ngươi đi đây?"
Giang Lang hoàn toàn một bộ thái độ dửng dưng.
"Ta lại không có cha mẹ đáng để ta tận hiếu, hơn nữa ta là đến trốn thanh nhàn, ngươi không nghe Thạch Sinh nói à? Người đều chen đến cửa Long Cung rồi, giờ ta về chẳng phải phiền chết?"
Hôi Miễn ở trên vai Dịch Thư Nguyên không nhịn được nói một câu.
"Ngươi là Long Vương hay bọn họ là Long Vương, hung dữ lên là được, khẳng định là tan đàn xẻ nghé!"
"Không thể nói vậy, người ta đều mang lễ vật mặt mày tươi tỉnh đến cửa, chân tâm tới gặp, không thể nộ quát làm đau lòng người ta chứ?"
Vừa nghe Giang Lang nói, Hôi Miễn lập tức vui vẻ, ôm bụng cười không ngừng trên vai Dịch Thư Nguyên.
"Ha ha ha ha ha. Đau lòng thì thế nào, vốn cũng đâu phải loại đối đãi chân thành, một là vì ngươi là Long Vương Trường Phong hồ, hai là vì muốn cầu tiên đan lợi, được mấy ai thật lòng tới đây? Rống vài câu đau lòng sao chứ?"
"Ai da, tên này khó lường à nha!"
Giang Lang trợn mắt nhìn Hôi Miễn một cái, nhưng lời hắn nói chỉ là một kiểu giả bộ dọa nạt, nhưng cũng có mấy phần nghiêm túc, thêm vào việc vừa nãy hắn ra tay dò xét, gia hỏa Hôi Miễn này xác thực khó lường.
Bên cạnh lão Dịch không có ai là người đơn giản!
Vừa nói, Giang Lang lại cười hì hì nói với Dịch Thư Nguyên đang tự mình bước đi.
"Dù sao các ngươi ở nhà ngơ ngẩn, ta cũng một mình đi ra ngoài dạo! Hơn nữa ta còn đang chờ xem ngươi cho phu quân Linh Lý phu nhân hoàn hồn đây!"
Nghe đến đó, Dịch Thư Nguyên liếc nhìn Giang Lang, trên mặt lộ ý cười trêu chọc.
"Long Cung Trường Phong hồ hình như vẫn chưa có nữ chủ nhân a, ngươi không hứng thú với Linh Lý phu nhân? Mà còn nghĩ giúp phu quân nàng ta hoàn hồn?"
"Ách..."
Giang Lang hiếm thấy lúng túng một chút, sau đó nhỏ giọng nói.
"Nữ tử như Linh Lý phu nhân, sao có thể có ai không hứng thú đây..."
Bất quá lúc nói câu này Giang Lang vẫn theo bản năng trêu chọc liếc Dịch Thư Nguyên một cái, làm lông mày người kia khẽ nhướng, rồi hắn lại nói tiếp.
"Nhưng thực ra, Linh Lý phu nhân tu hành đến giờ đã coi như viên mãn, phu quân nàng chỉ là khúc mắc còn sót lại, nếu không cứu thì khúc mắc cuối cùng vẫn còn, phu quân nàng hồn quy cũng là lần cuối của bọn họ, sau đó Linh Lý phu nhân cũng sẽ chấm dứt khúc mắc, hắc hắc."
Hôi Miễn chợt nhảy lên vai Giang Lang.
"Giang long vương nghĩ thật sâu xa à nha! Nhưng mà ngươi có nghĩ, sau khi nàng ta xong khúc mắc rồi còn có lòng dạ nào mở lòng với nam nhân khác không?"
Vốn tưởng có thể nói xỏ được Giang Lang, Hôi Miễn lại thấy Giang Lang cũng không phản ứng quá lớn.
"Thành thì có thể có một nhân duyên tuyệt diệu, không thành thì, vậy coi như không thành!"
Dịch Thư Nguyên không nói nhiều, chỉ cười nhạt một tiếng.
"Vậy hi vọng ngươi đừng đợi ngơ!"
Nhà họ Dịch ở phía trước đã đến, hiển nhiên là cặp cháu chắt đã đi trước nói chuyện gặp đệ tử bá thái gia cho thái gia gia nghe.
Lúc này Dịch Bảo Khang không thấy Thạch Sinh cùng về, lại nghe Giang Lang nói là huynh trưởng "đuổi" Thạch Sinh về, bèn mở chế độ trách móc huynh trưởng, còn phái người đi tìm Thạch Sinh.
Nhưng muốn tìm Thạch Sinh về, trừ phi gia đinh biết bay mới đuổi kịp Phong Hỏa Luân., Với tốc độ của Phong Hỏa Luân, trước khi trời tối Thạch Sinh đã về đến nhà ở Mính Châu.
Ngoài thành Mính Châu, một khoảng sân hoang tàn bị cỏ dại xâm chiếm, Trác Tình đang ngồi ngẩn người trên một tấm ván cửa đổ nát.
Lúc này, Trác Tình linh cảm ngẩng đầu lên, mơ hồ thấy một đạo độn quang của Phong Hỏa Luân lóe lên.
Điều này khiến Trác Tình không khỏi hơi ngẩn ra.
Lần này thật lúng túng, mình ở đây ngẩn người cả buổi trưa, không ngờ Thạch Sinh nhanh như vậy đã về rồi, mà mình còn chưa qua Mặc phủ đây.
Tuy rằng việc Thạch Sinh trở về làm cho cả nhà họ Mặc trên dưới đều vui mừng, thậm chí trì hoãn cả giờ cơm, đến một hồi náo nhiệt sau mới bắt đầu ăn cơm, nhưng rõ ràng Mặc gia vốn dĩ cũng không có chiêu đãi khách nhân.
Thạch Sinh còn đặc biệt hỏi có phải có khách đến không, cha mẹ và người nhà đều phủ nhận trong sự vui mừng.
Đến khi ăn xong bữa tối, Mặc Hiểu Dung lập tức kéo tay Thạch Sinh, hưng phấn lôi Thạch Sinh đi thư phòng.
"Ấy ấy ấy, đừng kéo đừng kéo, tay em sắp bị chị kéo đứt rồi."
Thạch Sinh trêu, Mặc Hiểu Dung lúc này mới thả cánh tay anh ra, còn lén nhìn bên ngoài thư phòng, sau đó đóng cửa lại, trong ngực móc ra một cái túi gấm nhỏ đưa cho Thạch Sinh.
A ca a ca ! ngươi nhìn, ta bảo đảm rất tốt, trừ lúc tắm rửa ra thì một khắc cũng không rời thân đây! Mà lại ai cũng không có nói cho, ai cũng không cho nhìn qua, mẫu thân hỏi tới ta đều không nói đây!"
Thạch Sinh tiếp lấy cẩm nang mở ra, bên trong chính là đựng bình ngọc nhỏ Tinh La đan.
Đối mặt biểu tình "Nhanh khen ngợi ta" của muội muội, Thạch Sinh lộ ra nụ cười xoa xoa mũi muội muội, sau đó xoa xoa đầu của nàng.
"Làm tốt lắm nha đầu!"
"Đó là đương nhiên rồi!"
Mặc Hiểu Dung nói, lại hưng phấn nói.
"A ca ! rất lâu trước đó ta mơ thấy ngươi, trong mơ ngươi nói muốn cho ta một thân tiên y, nhưng là ta chờ rất nhiều ngày ngươi đều không có tới! Phụ thân nói ta đây là nhớ ngươi, ngày có suy nghĩ đêm có mộng, nhưng ta biết đây không phải, ngươi nhất định sẽ không gạt ta, tiên y đâu?"
"Ách lời phụ thân kỳ thật cũng rất có đạo lý."
Thạch Sinh hơi có cảm giác chảy mồ hôi, Trác di sẽ không là đi Thái Âm Cung chứ?
Lúc Mặc Hiểu Dung nhíu mày lộ ra thất vọng, Thạch Sinh vội vàng nói sang chuyện khác.
"Đúng, có muốn nếm chút tiên đan mùi vị không?"
"Đương nhiên muốn rồi!"
Mặc Hiểu Dung quả nhiên bị thành công hấp dẫn sự chú ý.
Tựa như hòa tan kẹo, một viên Tinh La đan trong tay Thạch Sinh trực tiếp sớm tan ra trong bình ngọc, sau đó hắn liền mang muội muội, tay cầm mấy cái chén sứ nhỏ đi tìm trưởng bối trong nhà.
Nói là tu hành đạt được quỳnh tương ngọc lộ, từng người quỳ thỉnh trưởng bối dùng, sau cùng dắt lấy muội muội đi tới thần đường.
Trên mặt Mặc Hiểu Dung lộ ra hết sức cao hứng, nàng không hiểu cái gì là chân chính tinh khí thần, nhưng có thể cảm giác ra cha mẹ uống xong tiên dược về sau trạng thái tốt hơn rất nhiều, giống như trẻ ra rất nhiều.
"Nãi nãi ! ta cùng a ca đến cho ngài đưa đồ ăn ngon!"
Lão phu nhân Mặc gia đang niệm kinh trong thần đường ngừng lại kinh văn, mang theo nụ cười nhìn về phía cửa, cháu trai cháu gái tay trong tay đi vào, trong đó có thể ngửi thấy một cỗ mùi đàn hương nhàn nhạt.
"Ai, đồ ăn ngon các ngươi ăn là được rồi!"
"Vậy không được, cái này rất khó được ăn đến, cha mẹ đều ăn đây!"
Mặc Hiểu Dung chạy đến trước bồ đoàn nơi nãi nãi ngồi nũng nịu, Thạch Sinh thì cười đi vào đối nãi nãi hành lễ.
"Nãi nãi, đây là đồ vật ta có được trong lúc tu hành, xác thực khó được, cũng không nhiều, chỉ một chút, ăn sẽ tăng phúc khí đây, ngài cứ nếm chút đi!"
"A, tốt tốt tốt, a a a a, ta lão bà này vốn đã ở trong phúc rồi!"
Lão phu nhân tiếp lấy chén Thạch Sinh cẩn thận đưa tới, hít hà mùi thơm nồng đậm trong chén, sau đó cẩn thận đem nó uống.
"Chậc chậc, ừm dễ uống, ngon thật, không hổ là Thạch Sinh nhà ta học được bản lĩnh có được, nãi nãi uống đều không hối tiếc!"
Thạch Sinh có chút sửng sốt một hồi, trong mắt hắn, khí tức của nãi nãi dường như cũng chưa biến hóa quá lớn, khác với trạng thái của cha mẹ vừa rồi.
Dừng lại một lát, Thạch Sinh cùng muội muội đều ra khỏi thần đường, Mặc Hiểu Dung vừa rồi còn vui đùa ầm ĩ không ngừng dường như cũng an tĩnh lại.
"A ca, chút đó của ta cũng cho nãi nãi uống đi."
Mặc Hiểu Dung đương nhiên không có pháp nhãn, cảm giác cũng không nhạy bén như Thạch Sinh, nhưng vẫn có một loại cảm giác mơ hồ, có thể cảm giác được nãi nãi dường như cũng không có đổi thành tốt hơn, hoặc là biến hóa này cũng không rõ ràng.
Thạch Sinh dừng bước chân trong hành lang, Mặc Hiểu Dung cũng đi theo dừng lại.
Thạch Sinh giơ bình ngọc lên, đối với ánh trăng nhìn vào trong đó đan dịch còn sót lại một chút, dường như lại lộ ra điểm điểm tinh quang.
Đối với phàm nhân mà nói, Tinh La đan khí nhập thể, tiêu tai giải nạn hiển phúc phận chi khí, nhưng có lẽ đối với nãi nãi mà nói, nàng thật không cần điều đó.
"Là ngươi nhìn lầm rồi, a ca ta nhìn nãi nãi, liền cảm thấy nàng trở nên tốt hơn nhiều!"
"Thật không?"
"Thật, a ca lúc nào lừa ngươi đây?"
Mặc Hiểu Dung tuổi tuy nhỏ, lúc này lại bị lời này chọc cười, nhưng a ca kỳ thật cũng luôn làm tròn lời hứa, mà lại lúc này nàng càng hi vọng tin tưởng a ca, cho nên "Ừm" một tiếng.
"Tốt, còn lại một chút ngươi uống đi!"
Thạch Sinh đưa cái bình cho muội muội, người sau nhìn vào bên trong, lại nhìn về phía huynh trưởng.
"Ngươi không uống?"
"Với bản lĩnh của a ca ngươi, còn cần uống sao?"
"Đây chính là ngươi nói!"
Mặc Hiểu Dung cũng không nuông chiều huynh trưởng, một thoáng trực tiếp uống hết đan dịch còn lại trong bình.
Sau một khắc, trên mặt Mặc Hiểu Dung lộ ra hai vệt đỏ ửng, mày cong cong người lung lay, tựa như uống say, nhưng rõ ràng là vui vẻ khác thường.
Mà nàng cũng là người có phản ứng lớn nhất sau khi uống đan dịch của Mặc gia.
Thạch Sinh cười cười, lắc đầu, có lẽ đổi thành Dưỡng Nguyên đan sẽ tốt hơn nhỉ, chính là phúc phận hăng quá hóa dở, này chính là mệnh số rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận