Tế Thuyết Hồng Trần

Tế Thuyết Hồng Trần - Q.1 - Chương 539: Một trượng lụa trắng, rượu độc một bình

Bất quá ý niệm trong lòng của Hoàng đế tựa hồ cũng đã bị Đàm Nguyên Thường đoán được.
"Bệ hạ không cần suy nghĩ nhiều, Đàm mỗ cũng là người trong nhà của người, làm người lớn tuổi lo lắng cho sự nghiệp của con cháu là lẽ thường tình, chỉ bất quá bệ hạ lo lắng còn ở thiên hạ, mà Đàm mỗ lo lắng chỉ hệ một tộc."
Nói rồi Đàm Nguyên Thường đứng lên.
"Con cháu nhà ta tuy cũng có vài người tính là nhanh nhẹn, lại ít người có thể nhìn nhận toàn cục, ừm, có lẽ kỳ thật bọn hắn làm được đã không tệ, nhưng trong mắt ta vẫn luôn cảm thấy không vừa ý."
Đàm Nguyên Thường cười cười nhìn về phía Hoàng đế.
"Bất quá những năm này ta cũng đã nghĩ thông suốt, ta không thể nào yêu cầu bọn trẻ trở thành một Đàm Nguyên Thường thứ hai, điều đó không thực tế và cũng không công bằng, cũng như năm xưa tiên đế đã từng suy nghĩ..."
Đàm Nguyên Thường đi về phía mép đình, cách hàng rào nhìn xuống dưới nước, rất nhiều cá đều tụ tập lại, trong đó con cá màu vàng đặc biệt nổi bật.
"Giống như mấy con cá trong ao này, có cá luôn luôn nổi bật nhất, Đàm gia cuối cùng là cây lớn đón gió, ta trăm năm sau, sẽ không có ai áp lại lòng dạ hậu bối con cháu, hoặc sinh kiêu căng, hoặc làm điều bất thiện, sợ chịu họa diệt môn!"
"Quyết định này của Đàm mỗ không liên quan đến bất kỳ ai, chẳng qua chỉ là nghĩ nhân lúc ta còn đây, thì đem những việc này xử lý cho ổn thỏa, mong bệ hạ thành toàn!"
Đàm Nguyên Thường xoay người đối mặt Hoàng đế trong đình, chắp tay thi lễ.
Hoàng đế lúc này cũng đứng lên.
"Đàm gia có đan thư thiết khoán, cho dù sau này xảy ra chút chuyện, cũng không phải là không thể giải quyết, sau đó ngã một lần thì khôn ra thêm, mọi chuyện tự nhiên chuyển nguy thành an!"
Đàm Nguyên Thường thẳng người lên, trên mặt vẫn mang theo nụ cười.
"Bệ hạ, Đàm mỗ hy vọng tình nghĩa giữa Đàm thị và Hạng thị một mực tồn tại, như vậy thì đan thư thiết khoán bất quá là đồ vật dệt hoa trên gấm, có cũng như không"
"Nếu có một ngày, ừm, sinh ra vài biến số ngoài ý muốn, thì đan thư thiết khoán có thể giữ được Đàm gia sao?"
Lúc này lời nói của Đàm Nguyên Thường thật ra đã có chút đại nghịch bất đạo, nhưng hiện tại hắn không chỉ là dùng tư cách một dân thường để đối mặt Hoàng đế.
"Đàm Nguyên Thường một ngày nào đó sẽ không còn, người cuối cùng rồi sẽ già đi, dù cho trông hắn lại không có vẻ gì là già, nhân thế cuối cùng cũng không phải đã hình thành thì không thay đổi..."
Đàm Nguyên Thường không hề kiêng kỵ ai, cảm khái nói thêm một câu.
"Giống như lời Đàm mỗ đã nói trước đây, thảo dân quan tâm cũng chỉ là có mình bệ hạ thôi, thảo dân cả đời không vào quan trường, là do tiên đế và bệ hạ khoan hồng mới cho phép thảo dân có rất nhiều lúc hành xử tùy tiện, về sau cũng vô tâm lo xa nữa rồi."
Hoàng đế vốn định ở Đàm gia một ngày, nhưng cuối cùng chưa tới nửa ngày đã rời đi, khi trở về tâm tình vô cùng phức tạp.
Đối với thỉnh cầu của Đàm Nguyên Thường, Hoàng đế cũng không đưa ra hồi đáp gì.
—— Lúc Hoàng đế đi, mọi người đều tiễn ra đến cửa Đàm phủ, chờ Hoàng đế hồi cung rồi, Tiêu Ngọc Chi tâm tình phức tạp sau đó cũng có chút thở phào nhẹ nhõm, bầu không khí vừa rồi không thể nói là căng thẳng, nhưng cũng khiến hắn có chút không biết làm thế nào.
Sau đó Tề Trọng Bân trực tiếp cáo từ, Tiêu Ngọc Chi cũng mượn cơ hội hướng Đàm Nguyên Thường cáo từ, sau đó đi theo sau Tề Trọng Bân mà đi.
"Lão thiên sư, lão thiên sư, người chờ ta một chút..."
Tiêu Ngọc Chi bước chân rất nhanh, nhưng hắn phát hiện dường như có chút theo không kịp lão thiên sư, sau đó đành phải dùng khinh công thân pháp mới miễn cưỡng theo kịp.
Nhưng Tiêu Ngọc Chi không biết là, trong mắt hắn là ra sức đuổi theo lão thiên sư, mà đợi khi hắn đuổi kịp Tề Trọng Bân không bao lâu sau, trong mắt những người cố ý quan sát bên ngoài Đàm phủ, thì là một lão thiên sư và một hán tử mặc đồ bó sát đi tới đi lui càng lúc càng nhanh.
Dường như chỉ cần lơ đãng một chút, người cần ẩn mình theo dõi rất nhanh đã không thấy bóng dáng hai người.
Trong cảm giác của Tiêu Ngọc Chi, ban đầu một đoạn đường bọn họ bước đi rất nhanh, nhưng đi một lát, sau khi qua quảng trường náo nhiệt, bước chân của lão thiên sư cũng chậm lại.
Tiêu Ngọc Chi tiến lại gần lão thiên sư, nhìn về phía vai hắn lúc này cũng không hề kiêng dè gì đã ló ra một con chồn nhỏ.
Tuy rằng cũng đã qua rất nhiều năm, nhưng chỉ liếc mắt, Tiêu Ngọc Chi dám khẳng định, con chồn này tuyệt đối là con bên cạnh Dịch tiên sinh, đây là một cảm giác hết sức mãnh liệt.
Nhưng nếu là cùng một con chồn, sao nó có thể sống lâu đến vậy? Thật sự chính là một con linh chồn, hay là như lời vị yêu tăng kia, con chồn này có thể nói tiếng người, là đã tu thành yêu quái?
"Tiêu tổng bổ hôm nay đến tìm lão phu có việc gì à?"
Thanh âm của Tề Trọng Bân truyền đến, Tiêu Ngọc Chi vội vàng hoàn hồn, vừa đi theo vừa nghiêm mặt nói.
"Lão thiên sư, con chồn trên vai người, nó, có phải là..."
Tề Trọng Bân còn chưa kịp nói, Hôi Miễn đã mở miệng cười.
"Hắc hắc, Tiêu Ngọc Chi, xem ra ngươi vẫn còn nhớ ta đó chứ!"
Trong lòng Tiêu Ngọc Chi đột nhiên nhảy dựng lên, trên người nhất thời nổi da gà, nội lực trong thân không khỏi cấp tốc vận chuyển, đó đều là phản ứng bản năng, sau đó mới trợn tròn mắt nhìn chồn nhỏ trên vai Tề Trọng Bân.
Cái này, đúng là yêu quái!
"Tiêu tổng bổ, vị này trên vai lão phu, chính là Hôi Miễn Hôi tiền bối, lão phu ở trước mặt Hôi tiền bối cũng chỉ là một hậu bối mà thôi."
"Vậy còn Dịch tiên sinh đâu?"
Lời Tiêu Ngọc Chi không kìm được buột ra, Tề Trọng Bân kinh ngạc liếc nhìn hắn, có chút nghi hoặc nói.
"Dịch tiên sinh? Là ai?"
Tiêu Ngọc Chi ngẩn người một thoáng, vậy mà không nhận ra sao?
Hôi Miễn trợn to mắt nghiêng đầu nhìn về phía Tề Trọng Bân, khá lắm, Tề tiểu tử học được cả cái này rồi cơ đấy?
"Ha ha ha ha ha ha."
Tề Trọng Bân đột nhiên cười lớn, thảo nào sư phụ có lúc lại thích trêu người như thế, làm hắn cảm thấy trên người mình thiếu một chút tính tình rồi.
Mà nụ cười của Tề Trọng Bân, lại khiến Tiêu Ngọc Chi vốn đã không còn trẻ chút nào cũng có chút bối rối.
"Ai, không trêu Tiêu tổng bổ nữa, Dịch tiên sinh, chính là gia sư của Tề mỗ!"
Tiêu Ngọc Chi lại là chấn động trong lòng, hắn tuy đã dự đoán lão thiên sư có thể quen biết Dịch tiên sinh, nhưng thế nào cũng không ngờ được vậy mà lại là đệ tử của Dịch tiên sinh.
"Chuyện này cũng chỉ là một sự tình cờ, chỉ mong Tiêu tổng bổ đừng nói nhiều với người không liên quan thì tốt."
"Tiêu mỗ nhất định ghi nhớ trong lòng, xin lão thiên sư cứ yên tâm! Đúng rồi, chuyện của tên đầu đà kia đang điên khùng trong lao..."
Hôi Miễn liền lại nói.
"À, chuyện đó à, là vì ta đã đến đó một chuyến, dọa hắn một phen, hắn không phải thực sự điên đâu, ít nhất là hiện tại chưa phải!"
Hôi Miễn đã hóa Vân Lai chi thân đến Âm ty Thừa Thiên phủ một chuyến, tự thân thông báo một tiếng với quỷ thần nơi đây.
Vốn dĩ ấy, tên yêu tăng đầu đà kia đi xuống Âm phủ cũng chắc chắn sẽ chịu đau khổ, như vậy chắc chắn sẽ thoải mái hơn so với ban đầu nhiều.
Nói rồi, Hôi Miễn trực tiếp nhảy lên vai Tiêu Ngọc Chi, khiến người này cũng không nhịn được căng cứng cơ thể, nhưng lại buộc bản thân phải trấn tĩnh lại.
"Hắc hắc, biệt nhau hơn ba mươi năm, võ công của ngươi cũng không tệ, tuy rằng vẫn chưa mò tới cảnh giới Tiên Thiên."
Tiêu Ngọc Chi nhếch nhếch miệng, cảnh giới Tiên Thiên nào có dễ đụng vào như thế.
"Tiêu tổng bổ cảm thấy Đàm công thế nào?"
Tề Trọng Bân đột nhiên hỏi một câu như vậy, cũng khiến cho sắc mặt Tiêu Ngọc Chi trở nên trang trọng.
"Đàm công là một người cao thượng!"
"Ừm!"
Tề Trọng Bân đáp một tiếng, ngẫm nghĩ nói.
"Kỳ thật mệnh số của Đàm công ta không tính toán rõ được, có lẽ cũng chỉ có sư phụ mới có thể nhìn rõ, bất quá tương lai nếu người nhà họ Đàm thật sự có nạn, có lẽ ngươi còn có thể giúp đỡ một tay, ít nhất là nhắc nhở một chút."
"Ta?"
Tiêu Ngọc Chi không khỏi bật cười.
"Ta bất quá là một Tổng bổ đầu phủ nha, cũng không phải là cái gì quan to, mà Đàm công là ai chứ, ta sao có thể giúp được đây?"
"Đàm Nguyên Thường có lẽ không cần ngươi giúp, nhưng người nhà họ Đàm về sau khó mà nói trước được, bất quá Tề tiểu tử à, chuyện này ngươi cũng quản rộng quá đấy, cái vị Thiên sư Đại Dung này, vẫn là cứ làm tốt phận sự của mình là được."
Hôi Miễn nói vậy, Tề Trọng Bân cũng chỉ đành đáp lời.
"Hôi tiền bối dạy phải!"
Lời tuy là vậy, nhưng Tiêu Ngọc Chi trong lòng cũng đã âm thầm ghi nhớ.
"Được rồi, những điều ngươi muốn biết ta cũng đã nói, Tề mỗ xin cáo từ!"
Nói xong câu đó, bước chân của Tề Trọng Bân tăng nhanh, Tiêu Ngọc Chi theo bản năng đuổi theo, lại phát hiện dù đã dùng khinh công mà cũng càng ngày càng xa lão nhân, trong lòng nóng nảy không nhịn được lại gọi thêm một câu.
"Xin hỏi lão thiên sư, vậy vị cùng là đệ tử của Dịch tiên sinh, Thạch Sinh là ai?"
Thạch Sinh là Thạch Sinh, sao lại hỏi hắn là ai chứ? Nhưng Tề Trọng Bân minh bạch ý của Tiêu Ngọc Chi, mang theo ý cười âm thanh truyền vào tai Tiêu Ngọc Chi ở phía sau.
"Đó là sư huynh của Tề mỗ!"
Âm thanh vừa dứt, bóng dáng của lão thiên sư cũng đã biến mất khỏi tầm mắt Tiêu Ngọc Chi, hắn dứt khoát dừng bước, bởi vì có bàn thế nào cũng không đuổi kịp.
Trong khoảng thời gian sau đó, Tiêu Ngọc Chi tuy biết trong thành có rất nhiều bàn tán xôn xao về chuyện của lão thiên sư và đại triều hội, nhưng cũng chưa từng nghe nói ai gặp lại được lão thiên sư, ngược lại nha môn Thừa Thiên phủ còn bắt được vài kẻ lừa gạt giả mạo người, quả thực cả gan làm loạn.
—— Ngày này là trước lúc vào đông, sâu trong thiên lao, một người tóc tai bù xù đầy vẻ chán chường ngồi trên giường lao ngẩn ngơ nhìn mu bàn chân của mình.
Điều kiện phòng giam này tốt hơn những chỗ khác nhiều, ít nhất là trên giường có đủ cỏ khô trải, bên trên còn có chăn đệm thật sự, bên trong phòng giam còn có bàn ghế, thậm chí còn có văn phòng tứ bảo.
Nhưng cũng chỉ thế mà thôi, không khác gì thông thường, đây chính là đại lao!
"Lưu công công, ngài mời ~"
Thanh âm này như có kích thích tính cực lớn, khiến người đang ngồi yên trên giường thân thể run lên, trong nháy mắt lấy lại tinh thần, thân thể có chút động đậy, chuyển hướng về phía hàng rào phòng giam.
Theo tiếng bước chân dần dần đến gần, người trong lao càng là không nhịn được xuống giường, bước nhanh đi tới trước hàng rào, kề sát hàng rào nhìn hướng cuối thông đạo, sau đó trên mặt xuất hiện vẻ mừng như điên, bởi vì người đến là thái giám tổng quản Lưu Trung Toàn.
"Lưu công công, Lưu công công, có phải phụ hoàng mở một mặt lưới, Lưu công công, ta sắp không chịu nổi rồi ——"
Hạng Ngọc Uyên lớn tiếng kêu lên, còn Lưu Trung Toàn bước chân thủy chung không nhanh không chậm.
Phía trước ngục tốt tiến lên, Lưu Trung Toàn cũng đến trước phòng giam, Hạng Ngọc Uyên gào thét cũng rốt cục dừng lại, hắn tràn đầy mong đợi nhìn thái giám tổng quản.
Vốn phán quyết là chém đầu, khiến Hạng Ngọc Uyên rơi vào nỗi sợ hãi dài lâu, gần hai tháng qua một mực bị sợ hãi dày vò, mà theo thời gian càng ngày càng gần, tra tấn tinh thần càng mãnh liệt, nhưng đồng thời trong lòng hắn cũng có hi vọng.
Bởi vì Hạng Ngọc Uyên vẫn là hiểu rõ cha mình, thật ra rất nhiều hoàng tử đều ít nhiều có thể cảm nhận được, cha mình, vị thiên tử ngồi trên long ỷ Đại Dung, vẫn rất cố kỵ tình thân.
Cuối cùng, hôm nay Hạng Ngọc Uyên chờ được người trong lòng mong đợi!
Lưu Trung Toàn đứng vững ở ngoài hàng rào nửa bước, vừa vặn là nơi hoàng tử vươn tay cũng không tới được.
Mà giờ phút này Hạng Ngọc Uyên cũng vừa vặn vươn tay không ngừng khua khoắng, muốn bắt lấy quần áo thái giám nhưng làm sao cũng không với tới.
"Lưu công công, phụ hoàng thánh chỉ mang đến sao? Phụ hoàng nhất định biết, ta dù phạm sai lầm lớn, nhưng thật ra ta chưa bao giờ nghĩ muốn đến tính mệnh phụ hoàng a, ta sao dám sao nỡ lòng nào a, Lưu công công, phụ hoàng hắn biết đó chứ?"
"Còn nữa, còn nữa những người kia, đều là những người kia xúi giục ta, đều là những người kia!"
"Bọn chúng chém đầu chưa? Bọn chúng trảm chưa? Đều nên giết, nên giết!"
Hoàng tử Hạng Ngọc Uyên không ngừng la lên, còn Lưu Trung Toàn thủy chung đứng ở đó, sắc mặt trong yên lặng mang theo một chút thương hại, cùng với một tia sầu não, ở lâu bên cạnh thiên tử, vẫn có thể cảm nhận được một chút tình cảm của thiên tử.
Thanh âm của Hạng Ngọc Uyên dần dần nhỏ xuống, hắn tựa hồ nhận ra không khí không đúng, nhưng rất nhanh trên mặt lộ ra nét vui mừng, bởi vì thái giám quả thực lấy ra thánh chỉ, mặc dù chỉ là một phần thủ dụ.
"Bệ hạ thủ dụ!"
Lưu Trung Toàn nói một câu, Hạng Ngọc Uyên vội vàng lui về phía sau, quan viên Đại Dung tiếp chỉ phần lớn sẽ lạy dài hành lễ, mà giờ khắc này hắn lại trực tiếp quỳ rạp trong lao.
"Xem Hạng Ngọc Uyên là hoàng tử Đại Dung, đặc sự có khác với tử tù còn lại."
Vẻ vui mừng trên mặt Hạng Ngọc Uyên hóa thành cuồng hỉ, Lưu Trung Toàn liếc mắt nhìn hắn tiếp tục đọc.
"Bảo toàn thây cho hắn, thưởng lụa trắng một trượng, rượu độc một bình, khâm thử!"
Lưu Trung Toàn dứt lời, một bên tiểu thái giám lúc này mới nâng khay tới, phía trên là lụa trắng và một bầu rượu.
Hạng Ngọc Uyên cả người xụi lơ trong phòng giam, khắp khuôn mặt là tuyệt vọng.
"Không, không, không thể nào, không thể nào, không —— ta muốn gặp phụ hoàng, ta muốn gặp phụ hoàng ——"
"Điện hạ, bệ hạ còn nói, nếu không chọn lụa trắng và rượu độc, liền như những nghi phạm tử hình khác, ra pháp trường ở đường Thừa Thiên phủ chịu chém đầu."
Chặt đầu kỳ thật cũng có thể bảo toàn thây, như hoàng tử tôn quý, tất nhiên sẽ có cao thủ mang đầu lâu về, dùng kim khâu vá tốt, dùng thuốc bột trang điểm che vết dao.
Còn hoàng tử đã hoàn toàn ngây dại, đi ra đường lớn Thừa Thiên phủ, bị bách tính nhìn mà chém đầu?
"Điện hạ, đồ vật ta đã để xuống, chọn thế nào là tùy ở ngươi!"
Nói xong những lời này, Lưu Trung Toàn liền rời đi, còn ngục tốt mở cửa nhà lao, trực tiếp đem khay đưa vào, sau đó cũng đã đi, chỉ còn một mình hoàng tử ở trong phòng giam.
Có lẽ một canh giờ, có lẽ chừng nửa ngày sau, Hạng Ngọc Uyên mới dám nhìn lụa trắng và rượu độc.
—— Hoằng Hưng năm thứ hai mươi trước khi vào đông, hoàng tử Hạng Ngọc Uyên tại thiên lao treo cổ tự sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận