Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 831: Còn là rời đi

Hạ Linh Lam vốn định mở tiệc ở hồ Thiên Nguyên chiêu đãi Dịch Thư Nguyên, nhưng cuối cùng nàng lại đổi ý, đặt trước một bàn lớn đồ ăn mang đi ở một tửu lâu có tiếng tăm tại huyện Bồn Sơn.
Tại bên hồ Thiên Nguyên phong cảnh hữu tình, đám Thủy tộc vừa bày biện bàn ghế, vừa thì thầm to nhỏ.
Dục Linh, Dục Thi phân biệt bày biện đồ ăn đã đặt trước, vì dùng thi pháp nên vẫn còn nóng hổi.
Hạ Linh Lam, con gái cùng Dịch Thư Nguyên đứng bên cạnh nhìn.
"Kỳ thật so với yến tiệc lạnh lẽo trong thủy phủ, thiếp thân càng thích loại nhân gian khói lửa này, ta nghĩ Dịch tiên sinh hẳn cũng vậy?"
Nghe Hạ Linh Lam nói vậy, Dịch Thư Nguyên không khỏi thầm khen ngợi sự nhạy bén của nàng.
"Hạ phu nhân nói không sai."
Lục Vũ Vi nghe mẫu thân có vẻ nhẹ nhõm, nắm chặt tay nàng, Hạ Linh Lam cũng đưa tay vuốt tóc mai con gái.
Hôi Miễn nhảy từ vai Dịch Thư Nguyên xuống, rơi ngay xuống bàn, làm một thị nữ kêu "A".
"Hắc hắc hắc, ta cũng giống tiên sinh, cũng ưa thích loại khói lửa này! Ừm, thơm quá!"
Đám thị nữ thấy con chồn yêu kia hít hà hương đồ ăn vẻ say mê thì che miệng cười trộm, nhưng không dám cười quá lớn, vì con chồn này chắc chắn không đơn giản như vẻ ngoài.
"Phu nhân, chuẩn bị xong!"
Nghe báo cáo, Hạ Linh Lam liền mời Dịch Thư Nguyên vào chỗ.
"Dịch tiên sinh mời!"
"Mời!"
Vì hồ Thiên Nguyên là dạng bồn địa, chu vi có nhiều nơi đất cao, nên trừ mấy dòng suối trên và mấy thác nước dưới, mặt nước có lúc phẳng lặng như gương.
Ăn cơm bên hồ đẹp đẽ này khiến người tâm thần thanh thản, vừa bày bàn ghế, vừa ăn ngon uống say, xung quanh còn có nhiều bạch hạc bồi hồi kiếm ăn.
Nhiều Thủy tộc đứng hầu phía sau, nhưng lúc Dịch Thư Nguyên dùng bữa, họ đã không nhịn được xì xào bàn tán.
Dục Linh, Dục Thi tận mắt chứng kiến nên kể lại cho các tỷ muội khác nghe, khiến họ không ngừng khẽ kêu.
Trước bàn rượu, Hạ Linh Lam rót rượu cho Dịch Thư Nguyên, dường như nhớ tới chuyện Lục Vũ Vi từng nói, sau khi ngồi xuống liền cười nói.
"Nghe Vũ Vi nói tiên sinh thích kể chuyện, lại hứng thú với chuyện của ta và phu quân, con bé chỉ nhớ những gì sau này, ta sẽ kể cho tiên sinh về quá khứ nhé?"
Dịch Thư Nguyên tươi cười.
"Quá hợp ý ta! Câu chuyện này cuối cùng cũng có thể hoàn chỉnh!"
Vừa nói, Dịch Thư Nguyên đã thả sách trong tay áo ra, một chiếc quạt cũng hóa thành bút.
Lục Vũ Vi cũng lộ vẻ mong chờ, đến nàng còn chưa từng nghe mẫu thân kể hết quá khứ, hay đúng hơn là nàng chỉ nghe một chút.
Tương tự, các Thủy tộc khác cũng nín thở chờ đợi, nghe Linh Lý phu nhân kể lại đoạn quá khứ.
Thật ra câu chuyện Dịch Thư Nguyên nghe cũng không quá đặc sắc, nhưng không khỏi cảm thán Lục Tuấn Sơn có phúc lớn vận khí tốt, lại cảm thán sự chất phác của yêu tu.
Hạ phu nhân vốn là người vừa tu hành thành tựu, muốn ra ngoài du ngoạn mở mang kiến thức tăng cao tu vi.
Người đầu tiên nàng gặp là Lục Tuấn Sơn đang đốn củi, tiểu tử ngốc này thấy Hạ Linh Lam thì kinh động như gặp thiên nhân, phản ứng và lời khen của hắn làm Hạ Linh Lam rất vui, nàng được coi là tiên nữ nên đùa bảo có thể thực hiện một ước muốn của hắn.
Lục Tuấn Sơn buột miệng muốn nàng làm nương tử, Hạ Linh Lam nghe mà ngây dại.
Kết quả lại là một người dám nói một người dám chịu, có lẽ ban đầu có chút đùa giỡn, sau đó lại bất ngờ làm tình dục dâng cao khó tự kiềm chế.
Nghe đến đây, nhiều thị nữ Thủy tộc đều trợn to mắt, ngay cả Lục Vũ Vi cũng há hốc mồm.
"Nương, người vậy mà, cứ vậy, liền theo cha ".
Hạ Linh Lam cười tươi, mang theo chút hồi ức.
"Lúc trước nương tự mình tu hành, chưa từng thấy việc đời, khắc chế dục vọng cũng không đủ."
Lục Vũ Vi thầm kêu không hợp thói thường, trách sao mẫu thân trước kia không kể, đổi là mình, nếu không có hảo cảm mà ai dám tùy tiện đưa ra yêu cầu này, không đánh chết mới là lạ.
Đương nhiên, với phàm nhân thì ra tay có lẽ không quá nặng, nhưng chắc chắn phải giáo huấn một trận!
Dịch Thư Nguyên thầm cảm thán, có lúc người ta vẫn nên gan lớn một chút, câu nói trên mạng trước kia là gì nhỉ, chỉ cần gan lớn, ừm bây giờ nghĩ lại, cũng có lý!
Một khởi đầu dở khóc dở cười, đằng sau lại tạo nên một đoạn nhân duyên tốt đẹp, ảnh hưởng đạo tu hành của Linh Lý phu nhân, dùng thành tâm thành ý tu được như người thật, mang bầu Lục Vũ Vi.
Trên bàn rượu, người thật sự ăn uống chỉ có Hôi Miễn, nhưng vẫn không bỏ qua bất kỳ chi tiết đặc sắc nào.
Đợi Hạ Linh Lam kể xong, Dịch Thư Nguyên cũng cảm khái một câu.
"Hạ phu nhân có thể bình tĩnh kể lại đoạn chuyện cũ này, cũng đủ chứng minh ngươi đã buông bỏ niệm, chắc tu vi sẽ sớm tinh tiến!"
"Thiếp thân nhất định không phụ kỳ vọng của tiên sinh!"
Như lời Dịch Thư Nguyên, trước có miêu yêu chín mạng qua đời, sau có phu quân có thể được cứu về, khúc mắc của Hạ Linh Lam đã giải khai.
Tiệc rượu tàn sắc trời xế chiều, Dịch Thư Nguyên đến thủy phủ hồ Thiên Nguyên đợi một hồi, vốn định ở lại một thời gian, nhưng ngày hôm sau hắn đổi ý cáo từ rời đi.
Được thôi, Dịch mỗ nhân và Hôi Miễn là hai nam tử duy nhất từng nghỉ lại trong thủy phủ hồ Thiên Nguyên nhiều năm vậy.
Ừm, có lẽ Hôi Miễn không tính là nam tử trong mắt họ.
Toàn bộ Thủy tộc hồ Thiên Nguyên, dù hoá hình hay huyễn hóa hình thể, hoặc hàng ngũ Ngư nương đều là nữ tử, Dịch Thư Nguyên thường nghe họ xì xào bàn tán.
Điều này ít nhiều vẫn không thoải mái, dù ban đầu vô tâm, nhưng qua lời đồn của Thủy tộc thì không biết sẽ lệch lạc ra sao.
Từng trải qua sóng gió trên mạng, là người kể chuyện thiên hạ, Dịch Thư Nguyên nghĩ vẫn nên rời đi, hồ Thiên Nguyên tốt nhưng không phải nơi tĩnh dưỡng.
Hạ Linh Lam và Lục Vũ Vi tiễn Dịch Thư Nguyên, đi một mạch trăm dặm mới dừng chân nơi chân trời mây, đưa mắt nhìn Dịch Thư Nguyên đạp mây mà đi, cuối cùng biến mất nơi chân trời.
Một hồi lâu sau, Lục Vũ Vi chợt nhận ra mẫu thân đang nhìn mình, khiến nàng hơi sững sờ.
"Nương?"
"Hây da, con sững sờ thế này chẳng giống có tiên duyên gì cả ".
"Nương, con cũng có tự trọng!"
"Hây da".
Hạ Linh Lam thầm thêm vào một câu, nhân duyên thì càng không nói đến, trong mắt Dịch Đạo tử có lẽ chỉ là một tiểu nữ hài.
Trong trời cao, Dịch Thư Nguyên cưỡi mây mà đi, hồ Thiên Nguyên ở sau lưng đã trở nên quá nhỏ.
Hôi Miễn nằm trên vai Dịch Thư Nguyên nhìn về sau, còn Dịch Thư Nguyên đang cầm một viên hạt châu mang theo ánh sáng nhàn nhạt.
"Chuyến này cũng xem như thuận lợi, như vậy có thể an tâm tế luyện linh châu này."
Năm đó Hạ Linh Lam dâng viên linh châu này quả thực rất trân quý, thật lòng mà nói, nếu lần này không thành, Dịch Thư Nguyên lấy cũng không yên tâm, có lẽ phải đền bù nơi khác.
Hôi Miễn lập tức xoay người lại, nhìn chằm chằm hạt châu.
"Tiên sinh, viên linh châu trước kia thành long châu của ngài, viên này có thể lại hóa thành rồng?"
"Đâu phải cứ có linh châu là hóa thành rồng được, tiên sinh ta là hóa rồng trước rồi mới luyện long châu."
"Cũng đúng."
Hôi Miễn gãi đầu nhìn long châu không chớp mắt.
"Có lẽ Thạch Sinh và Tề tiểu tử tu thành long biến thì có thể cho bọn chúng làm long châu?"
Dịch Thư Nguyên cười.
"Ngươi tu thành cũng có thể cầm dùng, một viên linh châu hóa long châu, có thể giúp thân rồng đạo hạnh tiến nhanh."
Nghe Dịch Thư Nguyên nói vậy, lông lá trên mặt Hôi Miễn nhất thời vui như hoa nở, nhưng vẫn có tự hiểu.
"Thôi thôi, ta giờ thần biến còn khó khăn, thân Vân Lai đạo hạnh tăng nhanh quá, dù phụng dưỡng yêu thân thì tu vi cũng không ngừng tinh tiến, đừng làm đạo tâm ta bất ổn, ngài nói thế làm ta dục niệm tràn lan, quá xấu!"
Dịch Thư Nguyên đưa tay sờ đầu Hôi Miễn.
"Nói được những lời này thì đạo tâm của ngươi tiên sinh ta rất tin! Còn chuyện tu vi của ngươi không ngừng tinh tiến, có lẽ không chỉ nhờ thần vị Vân Lai đại thần đâu."
Hôi Miễn có chút ngẩn ngơ, nghe mà trong lòng ít nhiều hưng phấn và kích động, vui vẻ nói.
"Vậy ta cứ coi là thật nhé!"
Nói đùa, phía dưới đi qua một ngọn núi nhỏ, không lớn không cao, không hiểm trở nhưng phong cảnh không tệ, lại không có dấu vết hoạt động của nhiều người.
Dịch Thư Nguyên cưỡi mây rơi xuống, đi dạo một vòng trong núi, tìm một chỗ ngồi xếp bằng, một viên Dưỡng Nguyên đan vào bụng, rồi nhẹ nhàng nhắm mắt.
Dường như từ khi Dịch Thư Nguyên ngồi xuống, thời gian trôi rất nhanh.
Hay đúng hơn là, trong cảm giác của Dịch Thư Nguyên là như thế, hắn cảm nhận được mặt trời lên lặn, khí hậu thay đổi, cảm thụ phong lôi mưa tuyết.
Nhưng thái dương vừa mới lên đã lặn, mưa to vừa mới rơi đã tạnh, phong lôi như ý niệm của Dịch Thư Nguyên, chỉ một cái chuyển động là tan biến.
Lần ngồi xuống này, Dịch Thư Nguyên dường như rất nhanh đã bị cây cối bao vây.
Một ngày nọ, Hôi Miễn vừa ăn xong một con rắn thì chợt khẽ động lòng, rồi nhanh chóng chạy về phía ngọn núi nó vừa chơi đùa, đến gần một vách động dây leo rậm rạp thì thấy Dịch Thư Nguyên mở mắt.
"Ha ha, tiên sinh, ngài tỉnh rồi?"
"Ôi ".
Dịch Thư Nguyên ngáp ngủ, như vừa mới tỉnh giấc, rồi đứng dậy hoạt động gân cốt, cơ thể mới cùng tỉnh lại từ giấc ngủ say.
"Cuối cùng khôi phục!"
Hôi Miễn nhảy lên vai Dịch Thư Nguyên, cười hì hì nói.
"Tiên sinh, ngài đã là một trong tứ ngự đại đế, nhưng lúc Bạch tinh quân mang sắc chỉ đến Phục Ma Cung thì không tìm thấy ngài, cuối cùng ta nhận hộ, ha ha ha ha may mà chúng thần thiên giới đã quen, mà tứ ngự cũng không phải dựa vào phong, không thích loại hình thức này thật đúng là tính khí của Chân Quân!"
Nói đến đây Hôi Miễn vẫn không nhịn được cười.
"Nhưng họ không ngờ Hiển Thánh Chân Quân cũng không hiện thân tiếp sắc chỉ, dù sao ngài đã là tứ ngự đại đế!"
Dịch Thư Nguyên nhếch mép.
"Sao không đánh thức ta?"
"Kêu làm gì, thật quan trọng thì chính ngài tự tỉnh!"
Con chồn này.
Dịch Thư Nguyên vỗ vỗ những hạt bụi hầu như không có trên người, rồi một bước ngự phong lên, lại đem quạt xếp đặt dưới chân.
Người khác ngự kiếm mà đi, Dịch Thư Nguyên ngự quạt mà bay, tốc độ không chậm chút nào.
Một đoạn ngắn thời gian sau, Dịch Thư Nguyên về trước huyện Nguyên Giang, ngồi bên cháu trai xem hắn câu gần nửa ngày cá.
Đương nhiên, Dịch Thư Nguyên cũng không hiện thân, rồi đến thư viện Nguyệt Châu xem một chút, như học sinh ngồi trong học đường nghe một bài giảng, cũng không hiện thân.
Không nên đánh vỡ sự bình yên của gia đình phàm trần.
Rồi Dịch Thư Nguyên rời Nguyệt Châu, tiếp tục đi về hướng kinh thành Đại Dung và hồ Trường Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận