Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 768: Vốn là người hữu duyên

"A ca, hắn vì sao lại gọi ngươi sư huynh vậy, hắn rõ ràng lớn hơn ngươi rất nhiều mà!"
Trong hoa viên nhà Mặc, Mặc Hiểu Dung cứ quấn lấy Thạch Sinh không buông, nàng biết huynh trưởng rất lợi hại, rất nhiều chuyện ngay cả cha mẹ cũng đều đến đặc biệt hỏi ý kiến huynh trưởng, nhưng dù có tìm hiểu thế nào, trên người huynh trưởng tựa hồ luôn có rất nhiều bí mật.
"Gọi ta sư huynh thì đương nhiên là bởi vì hắn là sư đệ ta rồi, cũng chính là bởi vì ta nhập môn trước hắn thôi."
"Nhưng hắn cũng quá già rồi!"
"Ai, thư viện Mính Châu chẳng phải cũng có học sinh cũ sao, rất nhiều người đến già cũng vẫn còn cầu học tham khảo, không phải giống vậy sao."
Mặc Hiểu Dung nhíu mày, luôn cảm thấy huynh trưởng đang qua loa cho có lệ với mình.
"Vậy sư phụ của các ngươi là ai vậy? Một vị phu tử ở thư viện Mính Châu sao? Không đúng, a ca ngươi lại chưa từng đi thư viện đi học!"
"Hắc hắc hắc, a ca ta mặc dù chưa từng đến thư viện Mính Châu đi học, nhưng tuyệt không kém hơn bọn họ đâu, phu tử đâu phải chỉ có ở thư viện mới có, thôi thôi, ngươi đi chơi đi, ta nằm một lát."
"Không cho phép nằm, không cho phép ngủ, chơi với ta!"
Vừa nghe huynh trưởng muốn nằm, Mặc Hiểu Dung một bên thì kéo áo một bên lay người hắn, nhưng dưới sự ngăn cản không buông tha này, lại cảm thấy hô hấp của huynh trưởng dần dần đều đặn, điềm tĩnh mà ngủ mất.
"A a a, tức chết ta rồi, cái này cũng ngủ được, khẳng định là giả bộ!"
Tiểu nữ hài tức giận giậm chân, nhưng lại không có cách nào.
"Khi dễ ta, xem ta không trêu ngươi!"
Tiểu nữ hài dứt khoát sấp xuống bên hồ nước, nhưng ao hồ quá sâu mà tay chân mình lại quá ngắn, chỉ có thể một tay chống vào mép ao hồ, tay còn lại duỗi xuống dưới múc nước.
Trên chiếu rơm, Thạch Sinh ngủ say thật sự, cũng không phải vì muốn muội muội biết khó mà lui loại giả ngủ kia.
Lúc tỉnh thì một mực nhìn cá trong ao, ngủ say cũng mơ thấy cá trong ao, hơn nữa như càng gần mặt nước, ánh sáng lấp lánh của sóng nước không ngừng lưu động trong nước, cũng phản xạ lên mặt Thạch Sinh, nhưng trong mộng tựa hồ không có khái niệm mặt này, giống như bản thân cũng không tồn tại.
Ngày nghĩ gì thì đêm mơ cái đó, cách nước rất gần, nhưng lại như xa vời vô hạn.
Mọi việc không thể mơ tưởng xa vời, hết thảy biến hóa huyền diệu đều từ nơi có cảm giác bắt đầu, mà Thạch Sinh tự giác mình và nước rất hợp, như cá bơi, nhưng cho dù vậy, vẫn phảng phất từ đầu đến cuối có một khoảng cách xa xôi.
Khi còn bé thì không hiểu lắm, nhưng cái cảm giác đó lại hết sức rõ ràng, hiện tại hiểu một chút, thì tựa hồ lại thiếu đi một cái gì đó so với khi còn bé.
Nếu sư phụ ở đây thì tốt rồi. Giờ khắc này, Thạch Sinh trong mộng hoảng hốt, vừa xem cá, vừa hồi ức chuyện trước đây, lời Dịch Thư Nguyên phảng phất vang vọng bên tai, đó là năm đó đi Nam Yến, gặp Bạch Hạc nơi chân trời!
"Ngươi thấy chính là vỗ cánh bay cao sao, Bạch Hạc trong lòng ngươi ở nơi nào?"
Bạch Hạc trong lòng ta. Hiện tại ta đang xem cá.
Giờ khắc này, Dịch Thư Nguyên ở xa thiên giới đang ở trung tâm càn khôn xã tắc, vô số tiên lô vô số lưu quang xung quanh đều đang hội tụ về chỗ Đấu Chuyển Càn Khôn Lô, nhưng vào giờ phút này, Dịch Thư Nguyên đáng lẽ phải dồn hết tinh thần vào chuyện trước mắt thì lại dường như có cảm giác, mở mắt đồng thời sắc mặt có điều suy nghĩ.
"Ai".
Dịch Thư Nguyên thở dài một tiếng, hai tên đệ tử này của mình, đều rất bớt lo, nhưng lại đều chẳng bớt lo chút nào.
Tại Mặc phủ Mính Châu, giọng sư phụ trong mộng của Thạch Sinh cũng có biến đổi.
"Dùng tâm thể ngộ, thấu cảm tình của nó, ngộ ra huyền diệu ở chỗ nhìn rồi hiển hóa trong lòng thành lý giải của bản thân, thì biến hóa mới có thể thành, con cá trong lòng ngươi bơi ở nơi đâu? Hay là nói không có cá thì cũng chẳng có đường?"
Bên hồ nước nhà Mặc, trong lúc mơ ngủ Thạch Sinh khẽ nhíu mày, đây tựa hồ là một buổi chiều vô cùng yên ả, tựa hồ chỉ là đang nghỉ ngơi bên bờ hồ, nhưng trên đạo mà nói, hắn lại rơi vào nghi ngờ chính mình.
Cho nên mộng cảnh cũng trở nên hung hiểm, mơ hồ trở nên u ám, trong mộng dường như không còn ánh mặt trời, mà lại mây đen kéo tới, hơn nữa Thạch Sinh cũng vì tinh thần quá độ mà nhất thời tâm thần hoảng hốt, rơi vào trong mộng không thể tự kiềm chế.
Mà lúc này, ở bờ hồ thật sự, Mặc Hiểu Dung sau khi trải qua chút nguy hiểm suýt chút nữa rơi xuống hồ, cuối cùng cũng múc được một chút nước.
Chỉ là chút nước này khi lên đến bờ đã chẳng còn bao nhiêu, trong lòng bàn tay nàng cũng chỉ có một chút tẹo như vậy, nhưng nàng không thèm để ý đến bụi đất trên quần áo, tức giận nâng nước đến bên cạnh Thạch Sinh.
"Để ngươi giả bộ ngủ, để ngươi giả bộ ngủ!"
Tiểu nữ hài liền vung hết số nước trong tay lên mặt Thạch Sinh, tổng cộng cũng chỉ có mười mấy giọt mà thôi, lại kích thích Thạch Sinh đột ngột mở mắt.
Nhưng ánh mắt kia lại không tiêu cự, phảng phất như thất thần nhìn trời, giống như một vũng nước phản chiếu bầu trời.
Điều này lại làm Mặc Hiểu Dung sợ đến "A" một tiếng.
Vừa rồi tiểu nữ hài vẩy nước xuống, trong mộng của Thạch Sinh lại không chỉ là mười mấy giọt, hắn vốn dán mặt vào mặt nước, lúc này giống như là đột nhiên sóng lớn nổi lên trong nước, thoáng cái cuốn hắn vào trong nước.
"Phù phù !"
một tiếng, Thạch Sinh ở trong mộng từ trên mặt nước xem cá biến thành dưới nước ngắm trời.
Bầu trời ở dưới làn sóng trong nước trở nên chao đảo, trời xanh mây trắng, tất cả mọi thứ trên bờ, cùng với những con cá đang bơi xung quanh.
Ta trên bờ xem cá, cá ở trong nước nhìn ta.
Giờ khắc này, trong mộng tất cả đều thay đổi, đây chính là cảm giác của cá, ta cũng là cá, liền cảm nhận được tình của nó. "Ào ào ào !"
Tiếng nước khuấy động, thì ra là ta đang vẫy vẫy đuôi!
"A ca, a ca đừng dọa ta, ô ô ô. A ca ta sẽ không lấy nước hắt ngươi nữa đâu, ô ô ô."
Tiếng khóc của muội muội truyền đến, Thạch Sinh đang bơi lội trong mộng thì lại tìm lại được cảm giác của người, mộng cảnh dần dần phai nhạt, vừa mới mở mắt ra từ từ khôi phục tiêu cự, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Mặc Hiểu Dung đang nằm bên cạnh, trên mặt tươi cười.
"Khóc cái gì vậy, ta có làm sao đâu!"
Tiếng khóc của Mặc Hiểu Dung đột ngột dừng lại, khuôn mặt còn đọng nước mắt ngơ ngác nhìn Thạch Sinh.
"Nhưng mà, nhưng mà vừa rồi bộ dạng của ngươi thật đáng sợ. A ca, sau này ta sẽ không lấy nước hắt ngươi nữa."
"Ha ha ha ha, hắt rất đúng đó! Đi ra ngoài chơi nào!"
Mặc Hiểu Dung còn đang ngây người, thì đã bị Thạch Sinh bế lên, rồi cõng trên lưng nhảy phóc lên.
Bên ngoài miếu Nương Nương Thuận Thiên, sạp hàng của Tề Trọng Bân vẫn luôn vắng vẻ vô cùng, ngày qua ngày, luôn luôn ít người đến hỏi thăm, nhưng mỗi ngày ông ta vẫn đến.
Sức khỏe của Dụ bà thì ngày càng tệ, thời gian ngắn ngủi nửa tháng đã nhanh đến tình trạng cơ hồ không thể xuống giường, cũng nhờ có phụ nhân tháo vát trong miếu, chăm lo việc chùa miếu đồng thời cũng có thể chăm sóc tốt cho Dụ bà.
Ngày này, Dụ bà tỉnh rất trễ, mặt trời lên cao rồi mới tỉnh, cho dù đi lại khó khăn, nhưng vẫn muốn kiên trì rửa mặt.
Phụ nhân vẫn luôn để ý đến bên này nghe thấy động tĩnh vội vàng đến, nhìn thấy Dụ bà khó nhọc chống gậy bước ra, rõ ràng đã rửa mặt thậm chí đã thay đồ rồi, cũng không biết tay chân run rẩy hiện giờ của bà lão này làm thế nào mà làm được.
"Bà bà, ngài cứ nằm nghỉ là được, việc trong miếu có con lo."
Phụ nhân đỡ Dụ bà, bà sau cũng không từ chối, chỉ là bước về phía trước, phụ nhân cũng chỉ đành một bên đỡ lấy.
"Lão bất tử kia hôm nay đến không?"
Phụ nhân biết Dụ bà đang nói ai, vội vàng gật đầu đáp.
"Đến rồi, vẫn giống trước kia, vừa tảng sáng đã tới, cũng vẫn giống trước kia, căn bản không có vị khách nào."
"Hừ!"
Dụ bà hừ lạnh một tiếng, được phụ nhân đỡ một bên vẫn chống gậy đi đến chính điện trong miếu.
Có lẽ là vì buổi sáng đợt khách hương đã đều đến rồi, lúc này gần giữa trưa ngược lại có vẻ vắng vẻ, số lượng hương khách bên trong điện chính không tính là nhiều.
Chỉ là cho dù vậy, người thật ra cũng có mấy người.
Một vài hương khách cũng chào hỏi với phụ nhân, mà phụ nhân tuy từng người đáp lại, nhưng trong lòng kinh ngạc, không khỏi nhìn Dụ bà thêm vài lần, có thể vì hôm nay thần sắc của Dụ bà rõ ràng không ổn, không một ai dám đến bắt chuyện với bà.
Tượng thần Thuận Thiên Nương Nương là tượng chân trần ngồi trên thần đài ban con cái, Dụ bà vừa đến đại điện, tựa như tượng thần vẫn luôn nhìn bà.
"Thuận Thiên nương nương, lão bà tử ta hôm nay đến là vì cầu xăm cho mình. Tố Bình, giúp ta xóc một quẻ xăm, yên tâm, lão bà tử ta vẫn còn đứng được."
"Ai!"
Phụ nhân buông lỏng tay, thấy Dụ bà không sao, lúc này mới đi về phía thần đài, nhưng cứ bước một bước lại quay đầu, chỉ sợ bà lão yếu ớt này bị một cơn gió thổi ngã.
Cái thần đài này phụ nhân đã quá quen thuộc, hộp xăm cũng với tay đến được, chỉ là đợi khi nàng quay đầu lại thì tay vừa nãy cầm hộp xăm lại không bắt được cái hộp, mà ngược lại đụng đổ nó.
"Đùng !"
Hộp xăm ngã xuống, thẻ xăm thì ngược lại không có văng ra, chỉ có một thẻ xăm trực tiếp từ trên thần đài rơi xuống, trượt mãi đến dưới chân Dụ bà.
Dụ bà run rẩy nửa quỳ xuống, chính mình đưa tay nhặt thẻ xăm nhưng lại không nhặt lên, nhưng không cần nhặt cũng thấy rõ chữ ở trên, viết là: Thẻ thứ mười ba, thượng thiêm.
Ở miếu Nương Nương coi miếu mấy chục năm, không cần tìm sách tra xăm, Dụ bà trong lòng đã hiện lên quẻ xăm này, hơn nữa lẩm bẩm đọc ra.
"Nhàn hạ đến chỗ phu tử, ngẫu nhiên gặp một người, đồng nhan hạc phát, trong lúc cười sinh xuân."
Với đạo hạnh của Dụ bà, thực ra hiểu rõ đại ý của quẻ xăm này là sẽ có quý nhân đến giúp đỡ, nhưng vạn người vạn quẻ, mỗi người mỗi khác, đến chỗ bà đây lại có vẻ thâm ý hơn.
"Bà bà, để con nhặt cho."
Phụ nhân vội vàng chạy tới đỡ Dụ bà dậy, tiện tay giúp nàng nhặt cây thăm trúc lên, nhìn lướt qua chữ trên đó, rồi nhanh chóng đi lấy lá thăm.
"Đi, chúng ta đi tìm người đoán xăm."
Dụ bà đi về phía bên ngoài miếu, phụ nhân ngẩn người ra rồi nhanh chóng đuổi theo.
Tề Trọng Bân bên kia, lúc này cũng không phải là không có hương khách đi qua, nhưng hắn cứ ngồi ở đó nhắm mắt dưỡng thần, mấy người hương khách kia hình như đi lướt qua một chút rồi rời đi.
Nhưng khi phụ nhân dìu Dụ bà bước ra khỏi cửa miếu, Tề Trọng Bân liền mở mắt ra, thậm chí đứng lên.
Cho đến khi Dụ bà được phụ nhân đỡ đến trước bàn, Tề Trọng Bân vẫn luôn nhìn bà.
"Lão bất tử, cho ta giải một quẻ xăm tốt chứ?"
Tề Trọng Bân sửa sang lại quần áo một chút, chỉnh lại mũ nhỏ và kẹp tóc, vươn tay ra hiệu.
"Mời ngồi!"
Dụ bà nhìn lão đầu quen thuộc mà xa lạ này, cứ vậy ngồi xuống ghế, nhớ lại, những ngày đầu bày sạp, chỗ này còn chưa có ghế, còn phải mượn từ trong miếu.
Phụ nhân thì vội đưa xăm lên.
"Lão tiên sinh, đây là xăm."
Tề Trọng Bân cầm lấy tờ giấy, chỉ mang tính tượng trưng liếc qua, sau đó cũng ngồi xuống trên hòm gỗ.
"Quẻ xăm này ý chỉ, là có quý nhân giúp đỡ, cũng là do Thuận Thiên nương nương từ bi."
Dụ bà trong tay chống gậy "Đùng" một tiếng xuống đất.
"Đừng nói lời vô dụng, đoán xăm đi!"
Tề Trọng Bân cười, mở lá xăm ra trên mặt bàn, thản nhiên nói.
"Nhàn rỗi đến chỗ phu tử, ngẫu nhiên gặp một người, đồng nhan hạc phát, lúc cười xuân ý, đạp giai mà lên, cùng đường mà đi, vốn là người hữu duyên."
"Bảo ngươi đoán xăm, không phải bảo ngươi đọc xăm!"
Dụ bà bất mãn nhìn Tề Trọng Bân, nhưng ông vẫn luôn mang nụ cười trên môi.
"Quẻ xăm này không giống bình thường, ta vừa đọc lá xăm, cũng vừa giải nghĩa quẻ xăm, đồng nhan hạc phát, lúc cười xuân ý, nói đến chẳng phải chính là ta sao? Đi thôi, ta dẫn ngươi vào thành đi dạo."
"Ngươi lão già này thật không biết xấu hổ a!"
"Ha ha ha."
Tề Trọng Bân cười lớn, cười đến mức nước mắt dường như cũng sắp chảy ra, đứng dậy rời quầy, đến bên Dụ bà đỡ bà, đỡ bà từ ghế đứng dậy.
Dụ bà rõ ràng biến sắc, định né ra, nhưng cuối cùng vẫn để lão nhân dìu lấy tay, cũng chẳng có kiểu nam nữ thụ thụ bất thân gì.
"Này, lão tiên sinh."
"Không sao, có ta ở đây! Mấy năm nay dãi nắng dầm mưa, dường như ta còn chưa từng dẫn ngươi đi dạo quanh Mính Châu thành."
Phụ nhân sửng sốt, định ngăn lại, lại thấy Dụ bà cau mày quay đầu nhìn cô.
"Trông miếu cẩn thận đấy!"
Thấy Dụ bà làm ra vẻ nghiêm túc, phụ nhân nhất thời cười, vội đáp.
"Vâng, ngài cứ yên tâm!"
Cười lắc đầu, phụ nhân rời khỏi quầy hàng trống trải, lại thấy có hương khách hiếu kỳ nhìn về phía bên này, cô cũng chẳng để ý, dù sao lão thầy tướng dìu Dụ bà rời đi, ai mà chẳng tò mò.
Cũng không biết khi nào bọn họ mới về?
Phụ nhân nghĩ như vậy, bèn về lại miếu trước, nhân lúc Dụ bà không có ở đây, cô muốn giúp bà thu dọn phòng một chút.
Một lát sau, trong tĩnh thất của Dụ bà ở hậu viện miếu, phụ nhân sững sờ đứng trước cửa phòng ngủ, trên giường, Dụ bà đắp chăn, thần sắc bình thản nằm ở đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận