Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 644: Càng giống người

Bên ngoài thành Đăng Châu, tại một bờ đê, Mạch Lăng Phi cùng Trì Khánh Hổ tay không tấc sắt giao đấu.
Quyền, chưởng, chỉ, trảo, các kỹ thuật bắt giữ đều được sử dụng triệt để.
Hai bên đều hạn chế nội lực, nhưng mỗi chiêu đều cường hãn, khi thì cương mãnh hữu lực, khi thì cương nhu cùng tồn tại, đánh đến mức tuyết đọng xung quanh tan ra, cỏ khô văng tung tóe. Sau mấy trăm chiêu, yết hầu của Trì Khánh Hổ bị một móng vuốt khóa lại, tay phải bị nắm khớp xương phản ra sau lưng, mặt hắn đỏ lên muốn thoát ra, nhưng trước sau vẫn không thoát được.
"Buông tay, buông tay!"
A Phi buông tay, Trì Khánh Hổ lập tức ngã xuống đất, nơi không còn tuyết đọng cỏ khô, trận đấu này lại một lần nữa kết thúc với chiến thắng của Mạch Lăng Phi.
"Ôi, ôi, ôi, ôi..."
Trì Khánh Hổ thở hổn hển kịch liệt, nhìn về phía Mạch Lăng Phi đang đứng một bên, cũng có chút thở dốc.
"Không hổ là đệ nhất nhân trẻ tuổi của Đại Dung, muốn thắng ngươi dù chỉ một chiêu nửa thức cũng muôn vàn khó khăn!"
A Phi cười nói:
"Công phu của Trì huynh đã phi thường cao minh, trong số các hảo thủ giang hồ mà ta Mạch Lăng Phi từng gặp, có thể xếp vào top mười!"
"Chỉ có top mười?"
"Có vài người chưa từng so tài, cuối cùng không dễ phân cao thấp."
Võ công của Trì Khánh Hổ, trong mắt A Phi, quả thực xứng đáng với đánh giá phi thường cao minh, nếu bản thân không có vài lần kỳ ngộ, theo sự phát triển bình thường thì tuyệt đối không phải đối thủ của Trì Khánh Hổ.
Không, nói như vậy còn hơi nâng cao.
Theo ánh mắt bây giờ của A Phi, trước đây mình quả thật cũng có chút thiên phú, nhưng thiên địa bao la, có bao nhiêu người thiên phú xuất chúng? Lại có bao nhiêu người bị vùi lấp?
Nếu không có kỳ ngộ, A Phi cảm thấy hiện tại mình cũng chỉ là một người có công phu không tệ, nhìn Trì Khánh Hổ phỏng chừng phải dùng ánh mắt ngưỡng vọng.
Trì Khánh Hổ hoàn toàn tâm phục khẩu phục A Phi, thở dốc một hồi liền đã bình phục tâm tình.
"Chúng ta hãy so xem ai trước tiến vào Tiên Thiên chi cảnh, mặc dù ngươi đã chạm đến ngưỡng cửa tiên thiên, nhưng vào tiên thiên cũng không dễ dàng như vậy, ta hiện tại xác thực đánh không lại ngươi, về sau thì chưa chắc, một ngày nào đó ta sẽ thắng ngươi, nếu dưới tiên thiên không được, vậy thì trên tiên thiên lại tranh tài!"
Nói rồi, Trì Khánh Hổ ngồi dậy, ánh mắt nghiêm túc nhìn A Phi.
Nụ cười trên mặt A Phi càng rạng rỡ.
"Tốt, ta Mạch Lăng Phi chờ ngươi!"
Không xa, trong Đại Thông Hà, một đôi mắt xuyên qua làn sóng, nhìn hai khách giang hồ bên bờ sông, dưới nước, một thân rắn khổng lồ lộ ra vẻ hơi hưng phấn.
Không ngờ võ giả phàm nhân giao đấu cũng thú vị như vậy, giống như khiêu vũ vậy, khiêu vũ có lẽ cũng không khác gì thế này nhỉ?
Trên bầu trời chỉ còn ánh chiều tà, A Phi vươn tay kéo Trì Khánh Hổ dậy.
"Đi thôi, tìm một tửu lâu không say không về!"
"Ha ha ha ha, đúng, không say không về!"
Cả hai đều là khách nơi xa, cũng đều không thể về nhà trong đêm nay, thế là kết bạn cùng nhau trong rượu thịt đón năm cũng không tệ.
Trên bầu trời, Dịch Thư Nguyên mang theo Tề Trọng Bân đạp gió mát cùng mây khói mà tới, lướt về phía nội thành Đăng Châu, nơi nhà nhà đã dần lên đèn, nhìn về phía Chân Quân miếu ngoại thành, trong lòng cũng có cảm giác nhìn về phía hai võ giả kia.
Đến trước Chân Quân miếu, cảm thụ ngôi miếu hùng vĩ này bằng chính nguyên thân, Dịch Thư Nguyên cảm thấy hết sức mới lạ.
Như một vị khách nhân đến bái yết miếu của chính mình.
Lúc này trong miếu đã không còn mấy người tới hương khói, ngay cả người giúp việc trong miếu cũng phần lớn đã về nhà, nếu không về kịp, có lẽ sẽ không kịp bữa cơm tất niên của gia đình.
Đương nhiên, Chân Quân miếu vẫn chưa đóng cửa.
"Hắc hắc, miếu này cũng rất khí phái!"
Hôi Miễn đứng trên vai Dịch Thư Nguyên nhìn đông ngó tây, cậy có chướng nhãn pháp nên chẳng để ý đến ánh mắt của khách hành hương xung quanh, hắn đã bắt đầu tìm xem thiên điện của mình ở đâu.
Trong hậu viện, vợ chồng nhà họ Chu đang bận rộn trong bếp, lão trông miếu cũng ở bên giúp đỡ.
Những người này đương nhiên cũng không kịp về nhà, bèn đón năm tại chính Chân Quân miếu này.
Từng đợt hương thơm từ bếp sau miếu bay ra, khiến Hôi Miễn khịt mũi mấy lần, nhưng lúc này Dịch Thư Nguyên đang đứng trong chính điện ngắm nhìn tượng thần, hắn cũng không lên tiếng thúc giục.
Tề Trọng Bân đứng một bên đương nhiên cũng không dám quấy rầy.
Lúc này, góc nhìn của Dịch Thư Nguyên hết sức thú vị, rất giống cảm giác mình nhìn chính mình.
Không chỉ vì Dịch Thư Nguyên dùng nguyên thân ngắm tượng thần, mà còn có một phân thần niệm dùng tượng thần nhìn về nguyên thân.
Dùng pháp nhãn tiên đạo xem tượng thần Chân Quân, có thần quang lượn lờ, pháp tướng ẩn mà không hiện, thần quang lúc gần lúc xa tụ mà không tan; dùng pháp nhãn thần đạo xem thân thể tiên nhân thực, thì khí tiên linh ẩn mà không hiện, không có khí tức dị thường, khí số giống như người thường, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy thanh khí tự sinh, trọc khí tự lui.
Sách, thì ra đây là cảm giác của những người khác khi nhìn ta!
Sau đó, Dịch Thư Nguyên đi về phía hậu phương, bên ngoài nhà bếp, lão trông miếu đang cầm một ít củi đã bổ xong trở về, thấy hai người đi tới, một người trông giống thư sinh, tuổi tác khó đoán, một người tiên phong đạo cốt.
"Các vị tìm người trông miếu à? Ách, nàng có lẽ hơi bất tiện, có gì tìm ta cũng được, muốn mua hương nến, hay quyên góp tiền dầu vừng, hoặc là đốt đèn trường minh? Hay muốn làm pháp sự gì?"
Dịch Thư Nguyên cười nói.
"Chúng ta là chỗ quen biết với người trông miếu, hôm nay từ xa tới đây, chuyên tới thăm hỏi một chút!"
"Ồ, là thế à..."
Vẫn trong gian thiên điện trống trải ấy, Trần Hàn đứng trước cửa, còn Thiệu Chân coi thần án như họa án, bày giấy trắng, một tay cầm bút, cứ như vậy nhìn Trần Hàn chứ không hề vẽ tranh.
"Sao vậy, như vậy có được không?"
Trần Hàn không nhịn được hỏi Thiệu Chân, nhưng người sau khẽ lắc đầu.
"Vẫn chưa được?"
"Không phải, cô nương xuất trần như tiên, quả thật là hiếm thấy trong đời, có chút khó hạ bút."
"Là vẽ không ra sao?"
Thiệu Chân cười.
"Tự nhiên là không thể, hôm nay trời đã tối, ánh đèn bất tiện vẽ tranh, ngày mai trời sáng lại bắt đầu đặt bút!"
Trần Hàn hơi nhíu mày, nàng đã đứng ở đây nửa buổi chiều, Thiệu Chân cũng đã nhìn nàng nửa buổi chiều, kết quả một nét bút cũng không có, nếu không phải biết người trước mắt rất đặc biệt, thì dù là nàng cũng sẽ sinh lòng khó chịu.
Nhưng có một điểm Trần Hàn lại cảm thấy ngoài ý muốn, buổi chiều nay, ánh mắt của Thiệu Chân khi nhìn nàng hết sức trong trẻo, chỉ có tán thưởng mà không hề có chút dục vọng cợt nhả, xem ra người này thật sự là đang đắm chìm trong ý họa.
"Được, ngày mai thì ngày mai, nhưng ngày mai là mùng một, trong miếu sẽ rất bận, ta không rảnh đứng cả ngày!"
Thiệu Chân lại cười.
"Tư thái của Trần cô nương hôm nay đã khắc sâu trong lòng Thiệu mỗ, ngày mai cô nương cứ bận việc của mình, không cần phải đứng lâu, nếu ta cảm thấy có gì thiếu sót, thì ta sẽ tự quan sát từ xa vài lần là đủ!"
"Xem ra người trông miếu Trần cô nương này làm việc cũng rất tốt!"
Một giọng nói có vẻ quen thuộc vang lên, mặt Trần Hàn lộ vẻ mừng rỡ, lập tức mở cửa bước ra, nhìn thấy Tề Trọng Bân đang đứng cách đó không xa bên ngoài thiên điện.
"Tề thiên sư, thật là ngài, Hôi tiền bối cũng ở đây sao?"
Lúc này, Thiệu Chân cũng đi ra từ trong điện, nhìn Tề Trọng Bân ở bên ngoài, lão giả này trông tiên phong đạo cốt, khí độ bất phàm, hiển nhiên không phải người bình thường, Tề thiên sư, chẳng lẽ là một pháp sư nổi tiếng?
Tề Trọng Bân liếc Thiệu Chân một cái, cười với Trần Hàn.
"Hôi tiền bối và sư phụ ở trong bếp, có lẽ chúng ta sẽ ở lại đây, cần người trông miếu như cô cho phép không?"
Sư phụ?
Hai mắt Trần Hàn thoáng cái trợn to, Dịch Đạo Tử tiên trưởng cũng đến sao?
"Ta phải lập tức đi bái kiến!"
Trần Hàn vội vã đi về hướng nhà bếp.
Thiệu Chân chậm một bước, chắp tay chào Tề Trọng Bân.
"Tại hạ Thiệu Chân xin chào!"
"Lão phu Tề Trọng Bân!"
Lúc này Thiệu Chân đã không còn vẻ uể oải như khi ở nhà, tinh khí thần cùng vẻ ngoài kết hợp lại, cảm quan bên ngoài không còn giống người hơn năm mươi tuổi, nhìn chỉ như không đến bốn mươi tuổi.
Lão trông miếu lúc này bận bịu hơn so với Trần Hàn là người trông miếu thực thụ, trước là đến trong viện miếu kiểm tra một lượt, xem tình hình hương nến, đóng lại những cửa điện cần đóng, sau đó bắt đầu dọn dẹp một gian phòng khác, kê bàn tròn, dọn ghế, chuẩn bị chỗ ăn cơm.
Bên nhà bếp lúc này khí thế ngút trời, Dịch Thư Nguyên tự mình xuống bếp, dùng nguyên liệu nấu ăn mang về từ Thiên Đấu Sơn, từng đợt hương đồ ăn thơm nức cả miếu.
Hôi Miễn nằm trên vai Dịch Thư Nguyên, không chớp mắt nhìn thịt rau trong nồi đang quay cuồng, không khỏi tiếc nuối nói.
"Đáng tiếc Thạch Sinh không ở đây, nếu không sẽ càng náo nhiệt."
"Ngươi muốn nói cho Thạch Sinh biết địa vị Vân Lai đại thần của ngươi sao?"
Dịch Thư Nguyên nhìn thấu lời hắn, Hôi Miễn cũng chẳng hề buồn.
"Đó là đương nhiên!"
Bên kia, người đàn ông họ Chu đang nhóm lửa không nghe được cuộc trò chuyện của Dịch Thư Nguyên và Hôi Miễn, nhưng ngửi mùi đồ ăn mê người cũng không khỏi nuốt nước bọt.
"Dịch tiên sinh thật là ngài! Cả Hôi tiền bối nữa!"
Người đàn ông đang nhóm lửa theo bản năng nhìn về phía Dịch Thư Nguyên, nhưng nào còn ai khác nữa?
"Trần cô nương, đã lâu không gặp!"
Dịch mỗ xem như ứng lời mời của Chân Quân mà tới, tối nay chúng ta định tá túc miếu Chân Quân, ngươi người trông miếu này phải tạo điều kiện thuận lợi a, nếu không ta có thể hướng Chân Quân cáo trạng!"
Dịch Thư Nguyên tay cầm cái muôi nhìn hướng cửa ra vào, trong lúc đùa giỡn cũng đang nhìn Trần Hàn, so với lúc trước vội vàng muốn gom góp công đức yêu tu, bây giờ nàng đã chững chạc hơn nhiều.
"Không dám không dám!"
Trần Hàn ngoài kích động hành lễ ra chỉ có thể liên tiếp đáp dạ!
Hôi Miễn đứng trên vai Dịch Thư Nguyên, cũng cười truyền âm nói.
"Trần Hàn, ngươi càng giống người nha!"
Câu nói này, tuyệt đối không phải nghĩa xấu!
Đang nhóm lửa Chu gia hán tử ít nói, lúc này cũng không tiện chen vào, chỉ là một bên nhìn nhà bếp vừa cười, cái này Dịch tiên sinh cũng thật là biết nói đùa.
Bên kia trong phòng khách, hài tử dựa vào mẫu thân mình ngồi, ngửi mùi thơm bay tới, nhịn không được nói.
"Thơm quá a, nương, lát nữa con cũng có thể ăn sao?"
"Nghe Trần tiên cô nói, con cũng có thể ăn một chút, chỉ là không được ăn nhiều."
"Vậy thì tốt quá!"
Chu gia phụ nhân mang trên mặt tươi cười, nhưng lại lóe qua một tia ưu sầu, hài tử ở lại nơi này lâu như vậy, nghe nói còn mời danh y cũng dùng rất nhiều thuốc, cái tiền thuốc thang này cũng không biết hết bao nhiêu a.
Bờ Đại Thông Hà, con rắn lớn màu xám đã trở về phía sau miếu đầu đều duỗi ra mặt sông, gối lên bậc thang của miếu Chân Quân hướng về phía hậu viện, từng đợt hương thơm bay tới, khiến nó cũng có chút kìm lòng không được.
"Ai da, thơm quá a, nhân gian thật tốt a, rất muốn hoá hình a tỷ tỷ sẽ cho ta lưu lại một miếng không thế nhưng mà ta một miếng phỏng chừng là có thể đem cả bàn đều ăn mất a".
"Ai da nha nha, thật muốn ăn a."
Một con rắn lớn, vậy mà bắt đầu chảy nước miếng, cũng may mà phụ cận không ai nhìn thấy, nếu mà gặp phải, không phải dọa cho chết khiếp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận