Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 753: Kim Toa Ám Tàng Kiếm

Cửa viện đứng đó tự nhiên là Dịch Thư Nguyên cùng Thạch Sinh, còn có bao nhiêu có chút bứt rứt bất an nhưng lại mang theo hiếu kỳ Đỗ Tiểu Lâm.
"Trác cô nương, chúc mừng năm mới a!"
Dịch Thư Nguyên chắp tay nói một câu, Trác Tình tắc bước nhanh đi tới trước cửa viện, đem cánh cửa vốn mở phân nửa mở toang ra.
"Tiên sinh, mau mời vào!"
"Trác di, chúc mừng năm mới, đây là Tiểu Lâm, bạn tốt nhất của ta ! còn có cái này, chúng con mang theo quà cho ngài!"
Thạch Sinh lên tiếng đầu tiên, kéo Đỗ Tiểu Lâm đến trước Dịch Thư Nguyên, tay vẫn còn cầm con cá lớn ướp muối kia.
Trác Tình cũng không ghét bỏ, đưa tay đón lấy dây cỏ bện xuyên qua miệng cá khô, sờ mặt Thạch Sinh, cũng cười gật đầu với Đỗ Tiểu Lâm, sau đó gọi bọn hắn vào trong.
Đỗ Tiểu Lâm là khi nhìn rõ tướng mạo Trác Tình mới hơi ngẩn người, mặc dù có chỗ bất đồng, nhưng lại quá giống!
Quá giống với vị kiếm tiên tỷ tỷ mà Dịch tiên sinh biến hóa thành trước đây!
Nàng là thân thích của Dịch tiên sinh sao?
Không đúng, thân nhân của tiên sinh ở Nguyệt Châu! Người nhà họ Dịch dường như không quen vị tỷ tỷ này!
"Tiểu Lâm ngươi ngẩn người gì vậy, mau vào!"
Thạch Sinh kéo Đỗ Tiểu Lâm vào trong viện, nhưng hình như hắn quên mất, lần đầu mình nhìn thấy Trác Tình cũng ngây dại.
Mặc dù đã là tháng giêng tân xuân, mặc dù nhiều nơi tuyết đọng vẫn chưa tan, nhưng trong nội viện hàng rào vẫn có hoa cúc nở rộ, khiến Dịch Thư Nguyên, người đã cùng Yến Bác thảo luận về nghề làm vườn, có mấy phần cảm quan khác biệt, phảng phất cảm nhận được vài phần cảm giác của bông hoa.
Thấy Dịch Thư Nguyên nhìn hoa cỏ trong viện, Trác Tình liền cười nói.
"Cũng không quản lý gì, mà vẫn cứ nở rất đẹp!"
Dịch Thư Nguyên nghe vậy không khỏi lại khẽ cười, loại lời này mà đặt vào tai những người lo dưỡng hoa cỏ mà không dưỡng được thì đúng là châm chọc thỏa đáng.
Nhưng chuyện này kỳ thực cũng là huyền học, ừm, không phải loại huyền học không hiểu rõ được, mà là huyền học theo ý nghĩa chân chính, có liên quan tới việc tu hành của Trác Tình tại đây.
Thạch Sinh cùng Đỗ Tiểu Lâm đều đã chạy đến trước hiên nhà, hiếu kỳ nhìn chằm chằm đám tơ lơ lửng, hào quang trên đó tựa như đang hô hấp lúc sáng lúc tối.
"Trác di, đạo pháp tu hành của ngài lợi hại thật đó, gom cả ráng hồng về rồi còn kéo thành tơ!"
Trác Tình cầm con cá ướp muối kia đi qua, liếc nhìn Thạch Sinh, rồi lại cười nhìn Đỗ Tiểu Lâm liên tục gật đầu phụ họa.
"Ta a, ta không cảm thấy đây là đạo pháp tu hành gì, chỉ đơn giản muốn kéo tơ đẹp ra, dệt thành vải đẹp thôi, trước đây tiên sinh dạy ta dệt áo mây, ta thấy nó rất đẹp, cũng hướng tới sự tốt đẹp đó, lâu dần thành ra vậy!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Đỗ Tiểu Lâm được hào quang tơ tằm phản chiếu ửng hồng, nghe lời Trác Tình nhất thời không nhịn được từ đáy lòng tán dương một câu.
"Tỷ tỷ, ngài giỏi thật, sư phụ ta từng nói, người cầu đạo càng theo đuổi pháp, đuổi theo đạo, nhiều lúc lại càng cách đạo, dùng tâm ngự đạo, đạo tự thành, mà một đạo tâm lại khó có được nhất!"
Trác Tình đưa tay chạm vào mặt Đỗ Tiểu Lâm, nàng hơi do dự rồi không tránh, điều này khiến nụ cười của Trác Tình càng thêm rạng rỡ.
Đây chính là Đỗ Tiểu Lâm, năm đó nghe Thạch Sinh bọn hắn kể chuyện đứa nhỏ này bị lừa gạt, quả thực khiến người đau lòng, bây giờ xem ra đã sớm không còn ưu tư.
"Vậy sư phụ ngươi nhất định là cao nhân rất lợi hại, lời tương tự ta trước đây chỉ nghe tiên sinh cùng Hôi Miễn nói, còn nữa, ngươi tên Tiểu Lâm nhỉ."
"Dạ!"
"Dáng dấp đáng yêu quá!"
Không biết vì sao, được Trác Tình khen vậy, Đỗ Tiểu Lâm nghe xong cả khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ lên.
"Tỷ tỷ, ngài cũng rất xinh đẹp".
"Đừng gọi tỷ tỷ, vai vế không thể loạn, gọi Trác di!"
"Dạ dạ, Trác di".
"Ừ!"
Đôi mắt Trác Tình cong lên như vầng trăng khuyết, khẽ đáp lời, càng khiến Đỗ Tiểu Lâm vốn thấy nàng giống Mịch Ly càng thêm thân thiết.
"Nếu thích, ta sẽ dùng sợi tơ này dệt cho ngươi một bộ y phục được không? Y phục trên người ngươi kiểu dáng thì đẹp đó, nhưng làm có hơi thô."
Đổi thành bất kỳ ai khác dám nói y phục Thái Âm Cung may có hơi thô, Đỗ Tiểu Lâm chắc chắn sẽ nổi giận, nhưng nghe lời này từ miệng người trước mặt, nàng không dám phản bác.
Cho dù ai vừa chứng kiến cảnh ráng hồng kéo thành tơ kia cũng sẽ không nghi ngờ lời nói này.
"Vậy thì tốt quá, cảm ơn Trác di!"
"Không có gì, à phải, tiên sinh mời ngồi chút, ta đi pha trà!"
Trác Tình vừa nói vừa xách cá khô đi về phía phòng bếp, Thạch Sinh vội vàng chạy theo.
"Con giúp với!"
"Vậy con cũng đi!"
Vừa được chỗ tốt hứa hẹn Đỗ Tiểu Lâm cũng vội vàng chạy theo lấy lòng.
Dịch Thư Nguyên khẽ động vai, Hôi Miễn khẽ bày móng vuốt.
"Ai, quả thật là có tay, chung sống hòa hợp thật đó!"
Dịch Thư Nguyên nhìn Hôi Miễn, không rõ hắn chỉ Trác Tình hay Đỗ Tiểu Lâm.
Trước hiên nhà dưới mái hiên, vẫn là chiếc bàn dài kia, Dịch Thư Nguyên ngồi xuống, Hôi Miễn cũng nhảy lên bàn, cả hai đều nhìn về phía gian phòng Trác Tình hay dệt vải bên kia.
Cái họ nhìn không phải là khung cửi kia, mà là trên một chiếc mẹt trúc nuôi tằm, có đến mười mấy con tằm óng ánh nằm ở mép, như đang thò đầu ra nhìn bên ngoài.
Khi thấy Dịch Thư Nguyên và Hôi Miễn nhìn sang, đặc biệt là tiếp xúc với ánh mắt Hôi Miễn, mười mấy con tằm đều vù một tiếng rồi rụt đầu vào.
Cũng như nhà bình thường đón tết, trên bàn không chỉ có trà thơm, còn bày không ít mứt quả bánh ngọt, thậm chí còn có cả dâu tươi trông rất mới, hẳn là Trác Tình có diệu pháp bảo quản.
Trong trà của Thạch Sinh và Đỗ Tiểu Lâm còn được Trác Tình bỏ thêm chút đường.
Dịch Thư Nguyên trước bàn cũng không vội vào chủ đề chính, mà là trò chuyện về những chuyện đã qua mấy năm nay, từ cuộc sống dần hàn huyên tới tu hành, rồi cũng không tránh được hàn huyên đến sự kiện tiên lăng chi quang dẫn Thiên giới chú ý.
"Ty Chức Thiên phường của Thiên giới dường như rất để ý chuyện này, muốn có tiên lăng của ngươi."
Nghe Dịch Thư Nguyên nói vậy, Trác Tình cười.
"Chỉ cầm tiên lăng đi, bọn họ chưa chắc đã dùng được, ta có thể giúp họ!"
Nghe vậy, Hôi Miễn đang cầm chén trà một mình nghi hoặc ngẩng đầu.
"Vậy nghĩa là ngươi đồng ý? Lúc trước ngươi nói không hứng thú chuyện Khai Dương Thủy tộc và cua tướng quân?"
Trác Tình chỉ cười không nói, ánh mắt vô thức nhìn về Dịch Thư Nguyên.
"A ta hiểu rồi, ngươi biết cua tướng quân nhất định sẽ đến tìm tiên sinh đúng không?"
"Cũng không thể nói cua tướng quân nói sai, chỉ là khi ta một mình ở đây, quả thực không quá hứng thú chuyện này, nhưng tiên sinh đến, chứng tỏ chuyện này còn có ý nghĩa, nên ta bằng lòng giúp sức!"
Trác Tình giải thích mang theo một chút gượng gạo, nhưng biểu cảm lại hết sức tự nhiên, còn rót thêm trà cho Dịch Thư Nguyên.
Mọi thứ ở đây đều trôi chảy tự nhiên, không cần quá lo lắng, Trác Tình thậm chí còn thoải mái hơn so với Dịch Thư Nguyên tưởng tượng, ngược lại Dịch Thư Nguyên trong lòng có chút tự giễu, rốt cuộc hắn đến đây cũng mang vẻ lúng túng như vậy.
So sánh với điều đó, khi Dịch Thư Nguyên tới đây với thân phận Mịch Ly thì rất tùy tâm thoải mái, còn dáng vẻ Long Phi Dương thì vốn chưa từng nghĩ đến.
Có lẽ về điểm này, Dịch Thư Nguyên tự thấy mình không bằng Trác Tình thấu đáo.
Nghĩ tới đây, Dịch Thư Nguyên tươi cười, cũng thêm vài phần thoải mái, đưa tay vào trong tay áo lấy ra một vật hẹp dài màu vàng nhạt đặt lên bàn.
"Đây là?"
"Đây là một chiếc kim toa, nhưng vô cùng cứng cỏi và ẩn chứa phong mang!"
Ánh mắt mọi người đều bị thứ Dịch Thư Nguyên lấy ra thu hút, đây không phải một chiếc con thoi hình bầu dục, mà là một vật thon dài đều đặn, có rãnh lõm đường vân, lại giống một thanh đoản kiếm màu vàng nhạt không lưỡi, không vỏ, không chuôi!
"Đẹp quá!"
Trác Tình khẽ thốt lên, trong lòng vui sướng khôn tả, không chỉ vì vẻ đẹp của kim toa, mà còn vì nó thực sự rất đẹp!
Dịch Thư Nguyên khẽ cong ngón tay, kim toa liền từ từ lơ lửng, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười thần bí, nhìn Trác Tình nói.
"Ngươi ngộ đạo nhưng không giỏi pháp, đây là pháp bảo tặng ngươi, cách dùng toàn bằng tâm ý của ngươi, dệt vải đương nhiên không cần ta dạy ngươi, nhưng có chỗ ta phải thị phạm một chút!"
Nói rồi, Dịch Thư Nguyên khẽ phất tay, một đám tơ tằm hào quang từ trong phòng bay ra.
Đám tơ này trong tay Dịch Thư Nguyên cuốn quanh kim toa mấy vòng, lại quấn quanh kim toa thành một phiến, phảng phất như tạo thành một chuôi kiếm màu đỏ nhạt, để Dịch Thư Nguyên cầm vào tay.
Nhưng sau một khắc, Dịch Thư Nguyên tay phải kiếm chỉ áp vào thân kiếm, nhẹ nhàng vạch một đường về phía trước.
"Tranh !"
Một tiếng kiếm minh như báo hiệu điều gì, hình dạng kim toa lập tức mở rộng, trở thành một thanh đoản kiếm lưỡi nhỏ thoạt nhìn rất sắc bén.
Dịch Thư Nguyên cầm ngang kiếm trước người, tự có một luồng linh động sắc bén xông vào mặt!
Mà màn biểu diễn này vẫn chưa hết, sau một khắc, Dịch Thư Nguyên đứng lên, tay cầm kiếm kim toa có vẻ tùy ý nhưng lại hồn nhiên thiên thành chỉ ra ngoài sân.
"Vù vù !"
Gió rít gào, dù là những người đứng cạnh Dịch Thư Nguyên cũng đều thấy một trận rét buốt.
Càng có một đạo vô hình gợn sóng khuếch tán, trong viện những bông hoa cúc phủ tuyết đều đang đung đưa, cây cối xung quanh cũng hơi dao động, nơi xa sông nhỏ phá vỡ hình mũi khoan gợn sóng.
Tất cả những thứ này đều sau mấy hơi dần dần bình tĩnh lại.
Dịch Thư Nguyên dùng ngón tay trên thân kiếm gảy một cái.
"Đương !"
Thân kiếm phảng phất mang theo một trận bóng chồng mơ hồ, lại bị Dịch Thư Nguyên tay trái kiếm chỉ đè lại, lần nữa khôi phục bình tĩnh, sau đó trở tay giao kiếm, hai tay đưa cho Trác Tình.
"Đưa cho ngươi."
Trác Tình hít một hơi thật sâu, bước lên trước một bước, nhìn kim thoa kiếm trong tay Dịch Thư Nguyên, lại ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó mới cẩn thận tiếp lấy kiếm.
"Cảm ơn! Kiếm này cũng có mấy phần biến hóa của tiên sinh đây!"
Nói như vậy, Trác Tình duỗi tay khẽ vuốt ve thân kiếm và chuôi kiếm, nhìn tơ tằm bên trong hào quang nhàn nhạt khẽ mỉm cười, duỗi tay tại trên chuôi kiếm nhẹ nhàng phất một cái.
Kết quả, tơ tằm chỗ chuôi kiếm lại tự động giao nhau, đan thành một sợi dây thắt nút.
Khi bao gồm cả Dịch Thư Nguyên ở bên trong mấy người đều cho là đây là kiếm tuệ, kim thoa kiếm nhưng trong tay Trác Tình không ngừng thu nhỏ lại, nàng một tay nắm lấy kiếm, một tay ở trên búi tóc, hơn nữa cắm kim thoa kiếm lên tóc.
Kiếm này lại thành một chiếc kẹp tóc, chính xác hơn, là một chiếc trâm cài tóc!
"Thế nào?"
Trác Tình nhìn về phía Dịch Thư Nguyên, khiến người sau cũng không khỏi thán phục.
"Kỳ tư diệu tưởng, cũng cảnh đẹp ý vui!"
Hôi Miễn ngây người nhìn chiếc trâm cài tóc kim thoa trên đầu Trác Tình, trong lòng dâng lên vô vàn ao ước, Thạch Sinh, Tề tiểu tử cùng Trác Tình đều có, Tiểu Lâm là cao đồ đích truyền của Thái Âm Cung khẳng định cũng không thiếu bảo bối.
Tiên sinh sẽ không quên ta chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận