Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 796: Cầm kiếm không ra

Trong ngự thư phòng của hoàng cung Thừa Thiên phủ, vị Đại Dung thiên tử hiện giờ ngồi ở đây đã là một nam tử tráng niên râu tóc đen mượt, thái giám hầu cận cũng đã đổi người.
Một đời vua một đời thần, dù trong triều nhiều trọng thần vẫn là người cũ, nhưng người bên cạnh thiên tử hay là nên thay đổi, cao thủ bên cạnh thiên tử vĩnh viễn không thiếu.
Thực tế tân thiên tử rất thưởng thức nha danh bổ Tiêu Ngọc Chi của Thừa Thiên phủ, nhưng vẫn tôn trọng ý kiến của Thừa Thiên phủ doãn, cũng tôn trọng ý nguyện của chính Tiêu Ngọc Chi, nếu không tám phần sẽ đề bạt hắn làm thị vệ đeo đao bên người.
"Hô" Sau khi xử lý xong một loạt tấu chương, thiên tử hiện tại xoa xoa trán.
"Bệ hạ có muốn dùng chút trà bánh?"
"Ừm."
Thái giám bên cạnh lập tức đi phân phó, còn hoàng đế thì cau mày nhìn những sự vụ còn chưa xử lý trên bàn.
Khi chưa làm hoàng đế, vẫn hằng nghĩ về vị trí này, đến khi làm hoàng đế rồi mới biết cái ghế này không dễ ngồi.
Kế vị mới một năm, Hạng Tử Ký đã nhận ra bản thân không thể đạt tới trình độ của phụ thân.
Nhưng hoàng tử từng bị tiên đế cho là tương đối nhu nhược này, thật ra trong lòng đang kìm nén một luồng sức mạnh, người cuối cùng không phải bùn nhão, không ai tình nguyện đứng sau người khác, cho dù đó là cha mình.
Thời kỳ Thừa Hưng là thịnh thế được thiên hạ công nhận, Hạng Tử Ký không nói cuồng vọng đến mức vượt qua, nhưng việc dùng niên hiệu Hoằng Hưng cũng đủ chứng minh hắn là một vị đế vương có dã tâm.
Không thể không nói, dù Hạng Ngật luôn cảm thấy đám con trai mình vẫn còn nhiều thiếu sót, nhưng cách giáo dục của ông hiển nhiên rất thành công, hoàng tử được ông định là người kế vị đều không phải là hạng tầm thường.
Ăn điểm tâm xong nghỉ ngơi không lâu, lập tức có thái giám bên ngoài vội vàng đi vào.
"Bẩm bệ hạ, Trâu lão đô đốc cầu kiến!"
Nghe thấy lời này, hoàng đế lập tức cau mày, hắn gần như đoán được lão đô đốc tới cần làm gì, đó cũng là chỗ khiến hắn khốn nhiễu.
"Cho hắn vào đi, còn nữa, lập tức đi triệu Sở Hàng, Lý Khiêm, Vưu Tiến, Thường Tử Nhạc đến!"
"Tuân lệnh!"
Lão đô đốc Trâu Giới bây giờ tuổi tác đã cao, dường như cũng trở nên cố chấp hơn, có thể dưới thời tiên đế còn tốt, một năm sau khi tiên đế mất lại đặc biệt nghiêm trọng.
Nhưng lão đô đốc uy vọng quá lớn, nói thật tân đế cũng không quá đàn áp được ông, lại không tiện tùy tiện bãi miễn ông, chỉ có thể mời một số trọng thần đến cùng nhau thương nghị, thảo luận một kết quả khiến lão soái tâm phục khẩu phục mới được.
Từ khi Hãn quốc thảo nguyên nổi dậy tập kích quấy rối biên giới đến nay, càng là sau khi Lôi Minh đại tướng dùng hai ngàn quân đánh lui gấp mấy lần quân địch mà còn truy sát hai trăm dặm, tiếng xin xuất chiến trong quân ngày càng mạnh mẽ.
Đến nỗi ngay cả lão đô đốc cũng thiếu kiên nhẫn.
Ai cũng biết Hãn quốc thảo nguyên chắc chắn là mối uy hiếp, chính Hoàng đế cũng biết, thậm chí cũng đã từng động ý niệm.
Nhưng bí mật cũng đã thương nghị với nhiều trọng thần, cũng tỉ mỉ tìm hiểu một chút tình hình hồi báo của các tướng lĩnh trong quân, biết binh đao không phải tùy tiện có thể động, Đại Dung xem như dân giàu nước mạnh, nhưng sự chuẩn bị còn xa mới đủ.
Trong lúc suy nghĩ, hoàng đế quay sang nhìn Thiên Tử Kiếm treo trên tường, thanh kiếm này cùng một quyển thư pháp Dịch Đạo Tử, đều là vật của phụ thân để lại, cũng là vật tân hoàng yêu thích.
Tiên đế đã gây dựng cơ sở vững chắc.
Nhưng vẫn chưa phải thời điểm, dùng lời Sở Hàng thì những sự chuẩn bị này vốn chủ yếu là nhắm vào Nam Yến, đối với kỵ binh du mục thảo nguyên thì vẫn còn thiếu sót.
Điều mấu chốt hơn là, Đại Dung hiện tại dù mạnh, cũng không chịu nổi cảnh hai mặt thọ địch, nếu dụng binh với thảo nguyên, thì người Nam Yến không đáng tin!
Nghĩ vậy, tiếng bước chân của lão đô đốc đã truyền tới, hoàng đế lập tức ngồi thẳng chờ đợi.
- Dù tuổi cao nhưng lão đô đốc đi trên đường vẫn nhanh nhẹn như bay, không hề có vẻ gì là người sắp xế chiều, vào đến liền khom người hành lễ.
"Lão thần Trâu Giới, tham kiến bệ hạ!"
"Lão đô đốc miễn lễ!"
Trâu Giới ngẩng đầu nhìn hoàng đế, trầm giọng nói.
"Bệ hạ, ngài chắc chắn biết lão thần tới đây có chuyện gì, đám người Ngột Tát Nhĩ Hãn quốc kia là lũ lang sói, nên thừa dịp chúng đặt chân chưa vững mà diệt trừ ngay, cơ hội qua đi là không trở lại! Nếu cứ ngồi nhìn chúng lớn mạnh, sau này phải trả cái giá đắt hơn!"
Tầm nhìn quân sự của lão đô đốc vẫn rất chuẩn, thông qua báo cáo từ biên giới và nhiều tin tức khác của Đại Dung, ông đặc biệt đề phòng Hãn quốc du mục này.
"Lời lão đô đốc nói rất đúng, chỉ là binh đao không thể khinh động a!"
"Bệ hạ! Tiên đế sửa quân chế, luyện tân binh, lập kho trữ, làm giàu thiên hạ, Đại Dung dân giàu nước mạnh, cớ sao lại không thể xuất binh?"
Từ sau khi thân thiện với Nam Yến đến nay, đám tân binh luyện tập kia cũng đã an nhàn hơn mười năm, đâu phải binh sĩ nào cũng dũng mãnh như quân của Lôi Minh đại tướng thống lĩnh.
Những lời này, hoàng đế chỉ có thể nghĩ trong lòng, khó mà nói ra miệng.
"Trẫm hiểu tâm tình của lão đô đốc, nhưng cứ ngồi xuống chờ đã, trẫm đã sai người đi triệu mấy vị đại thần đến, thật muốn động binh thì phải kéo theo toàn thân, không thể không bàn! Chúng ta cứ nói chuyện các tướng lĩnh cái đã."
"Tuân lệnh!"
Đó vốn là chuyện nên làm, lão soái trong lòng nhen nhóm hy vọng.
Chưa ngồi được bao lâu, mấy vị trọng thần đã đến, trong ngự thư phòng lại vang lên tiếng thảo luận.
Thảo luận cả nửa ngày, cuối cùng vẫn chỉ có thể tạm thời dập tắt ý định động binh.
Quân sĩ, hậu bị, quân giới, lương thảo, và cả các nước láng giềng chồng chất các công việc xuống, giờ thật sự không dễ động binh, huống hồ bây giờ đám người ở thảo nguyên đang quấy rối biên giới Đại Dung rất thu liễm.
Thật sự, Đại Dung nếu không tiếc giá lớn thì hoàn toàn gánh nổi một trận đại chiến, nhưng cũng không phải chắc thắng.
"Lão đô đốc, Đại Dung ta vẫn chưa đến tình cảnh cấp bách, hoàn toàn có thể chuẩn bị kỹ càng rồi động thủ!"
Sở Hàng nói vậy, Trâu Giới dù đã hiểu đạo lý, vẫn không nhịn được cãi lại một câu.
"Thế nhưng đám người thảo nguyên kia lòng lang dạ sói, nếu để bọn chúng lớn mạnh, đến lúc đó hối hận thì đã muộn!"
Hoàng đế lúc này bất chợt tháo thanh Thiên Tử Kiếm trên tường xuống, "ầm" một tiếng cắm trên ngự án, khiến đám đại thần xung quanh giật mình, còn tưởng rằng hoàng đế bất mãn với lão đô đốc.
Sở Hàng và những người khác vừa định hòa giải khuyên nhủ, lại thấy hoàng đế nhìn về phía lão đô đốc.
"Trâu lão đô đốc cũng quá đề cao ý chí của người khác mà dập tắt uy phong của mình rồi, Đại Dung ta dân giàu nước mạnh binh hùng tướng mạnh, người ở thảo nguyên sẽ lớn mạnh, lẽ nào Đại Dung ta không thế? Bọn chúng leo lên ngựa là có thể cưỡi ngựa bắn cung, dù hai ba năm nữa, cũng vẫn chỉ có thế, còn Đại Dung ta cũng có thể chiêu mộ binh lính!"
Lời này lão đô đốc khó mà phản bác, cũng tựa hồ bị khí thế của thiên tử trấn áp.
Lúc này, giọng điệu của hoàng đế mới hòa hoãn lại.
"Lão đô đốc, trong chuyện binh sự, trẫm không thể bằng đô đốc, nhưng trẫm vẫn hiểu biết, Ngột Tát Nhĩ Hãn quốc sở dĩ có thể thành là do bộ lạc thảo nguyên cầu sinh, hôm nay binh khí Hãn quốc đang lên cao, như lúc trống nổi!"
"Nhưng tụ lại bằng lợi cướp bóc, lòng người ấy kéo dài được bao lâu? Lão đô đốc cứ yên tâm, kẻ nào xâm phạm biên cương Đại Dung, trẫm sẽ ghi nhớ!"
Đến lúc này, nhịp tim của hoàng đế hơi nhanh, sau khi hưng phấn cũng nhận rõ mình đang trấn lão soái, giọng điệu cũng càng lộ vẻ thong dong.
"Thành như lời của Tả phó xạ, thận trọng từng bước từ từ chuẩn bị, đến lúc đó dù Nam Yến có lòng gian cũng thế nào? Đại Dung rõ ràng có điều kiện chắc thắng, cần gì vội vàng mạo hiểm làm gì? Lão đô đốc, có phải thế không?"
Bàn đến đây, lão đô đốc Trâu Giới im lặng hồi lâu rồi thở dài.
"Bệ hạ nói phải, lão phu, ai, có lẽ lão phu không theo kịp rồi..."
Các thần tử xung quanh hơi ngẩn ra, hoàng đế cũng bừng tỉnh, giờ phút này đối với nỗi lòng của thần tử có một sự thấu hiểu sâu sắc hơn.
"Thôi, chỉ cần Đại Dung phồn vinh hưng thịnh, giàu mạnh khắp thiên hạ là tốt rồi."
Một câu nói này, tựa như quân thần đã đạt được một kết quả tốt đẹp, thực ra là lão đô đốc đã hòa giải với chính mình.
Từ khi lão đô đốc thống lĩnh quân đội đến nay, đã trải qua những năm tháng đen tối nhất, bi ai nhất của Đại Dung, cũng chưa từng đích thân thống lĩnh đội quân đánh một trận thật đẹp, nay điều kiện dần dần chín muồi, nhưng người chưa chắc còn có thể đợi được nữa.
Người tập võ tự biết rõ cơ thể mình, nội lực đang dần suy yếu, cũng không còn được mấy năm.
"Bệ hạ, xin cho lão thần cáo lui!"
"Được" .- Tại huyện Nguyên Giang, Nguyệt Châu, Dịch Thư Nguyên vẫn ung dung sinh sống tại thôn Tây Hà.
Dù không dùng đến tiên đạo diệu thuật gì, không bấm tay tính quẻ, Dịch Thư Nguyên cũng biết thiên hạ biến số sắp nổi lên.
Đạo lý rất đơn giản, giống như lúc này Dịch Thư Nguyên đang cùng cháu trai lớn Dịch Dũng An ngồi câu cá ở cửa sông, không có cá mắc câu tự nhiên sẽ tán gẫu vài câu.
"Đại bá, ngài nói đám man di thảo nguyên đó chẳng ra gì, lại dám cứ tập kích quấy rối biên cương Đại Dung ta, khổ người biên giới quá, hoàng thượng sao không xuất binh đánh chết lũ giặc Hồ lớn mật này đi!"
Dịch Thư Nguyên liếc nhìn Dịch Dũng An.
"Xuất binh là muốn nói xuất là xuất à?"
"Ai, dĩ nhiên cháu không được, Hoàng đế thì được chứ! Còn đám tặc tử Nam Yến kia nữa, nghe nói cũng không an ổn, không ai tốt cả!"
Dịch Thư Nguyên lẳng lặng nhìn phao câu không nói gì.
Vào đầu hạ năm Hoằng Hưng thứ tư này, ngay cả cháu trai lớn của mình cũng thỉnh thoảng lại nói ra những câu như "man di thảo nguyên".
"tặc tử Nam Yến".
Vì không có TV cùng mạng xã hội, loại tình huống này theo Dịch Thư Nguyên nhìn tới, đủ để chứng minh Đại Dung đã hoàn thành việc xây dựng tâm lý xã hội.
Mà loại này ám thủ đặc thù cực kỳ rõ ràng, rất giống như thủ đoạn do Sở Hàng thúc đẩy.
Thiên tử dù chưa động binh, kiếm cũng đã từ lâu trước đó liền cầm lên rồi!
Người trong thảo nguyên tham lam sao? Đúng là tham lam, cho dù từng bị thiệt lớn dưới tay Đoàn Tự Liệt, thu lại một thời gian, nhưng vẫn động tác liên tiếp, về sau càng tăng cường độ, không chỉ đối với Đại Dung, đối với Nam Yến bên kia phỏng đoán càng sâu.
Nhưng có lẽ trong giá trị quan của chính người trong thảo nguyên không cho là như vậy.
Giờ khắc này Dịch Thư Nguyên dù đang ngồi tại bờ sông hưởng thụ sự yên tĩnh trong thôn, lại không hề dùng tiên pháp gì, vẫn có cảm giác ngóng nhìn đại thế thiên hạ.
Có lẽ đây mới là cảm giác ẩn sĩ cao nhân mà Hoàng đế Đại Dung Minh Tông khát vọng, mà không phải loại người giả ngốc với một chút hiểu lầm như Dịch Thư Nguyên trước kia.
"Mắc câu rồi, cá đã mắc câu, ha ha ha ha".
Dịch Dũng An hưng phấn hô to, nhấc lấy cá hưởng thụ khoái cảm chạy cá.
Cháu lớn đánh gãy mộng tưởng cao nhân của Dịch Thư Nguyên lúc này, nhếch mép nhìn cảnh này, lão tiểu tử này tuổi tác lớn ngược lại sống thật phóng khoáng.
! Các nơi của Đại Dung từ năm ngoái, số lượng mộ binh nhiều hơn mọi khi không ít, các nơi cũng lặng lẽ dán bố cáo mộ binh.
Trong khoảng thời gian này còn xuất hiện một vài tình huống ngoài dự liệu.
Đại Dung triều mộ binh tương đối có tính khuynh hướng, thông thường sẽ cân nhắc tình hình thể phách của nhân viên các khu vực cùng kinh tế dân sinh các loại.
Nhưng trong năm đó, rất nhiều điểm mộ binh thế mà xuất hiện không ít thanh niên Lĩnh Đông, rất nhiều đều là thành đoàn kết đội theo quê nhà đưa đến nơi mộ binh.
Trong tấu chương của các quan viên địa phương liên quan có nói: Quân thiết ba vạn người, một vạn binh Lĩnh Đông, hỏi nguồn gốc, đều là nhà thanh bạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận