Tế Thuyết Hồng Trần

Tế Thuyết Hồng Trần - Q.1 - Chương 876: Ngươi xem một chút đây là thần gì!

Tại ngự thư phòng của hoàng cung Đại Khâu, Hoàng đế tựa người trên giường êm nghỉ ngơi, ngồi một lúc liền cảm thấy mơ màng muốn ngủ.
Lão Hoàng đế đã gần tám mươi tuổi, trong các đời quân vương của Đại Khâu được coi là sống thọ, và hiện tại đã tại vị được năm mươi mốt năm, đứng đầu trong lịch sử Đại Khâu.
Những năm này cũng nghe nhiều những lời nịnh bợ như "Thiên cổ nhất đế", "Thiên thu vạn đại", khiến cho dã tâm của lão Hoàng đế vốn đã có lại càng thêm bành trướng.
Lão Hoàng đế đã giết chết không ít hoàng tử công chúa.
Đáng thương nhất là Đại hoàng tử làm thái tử suốt bốn mươi năm, đến lúc chết cũng không thể ngồi lên ngai vàng, mà vị trí thái tử này lão Hoàng đế cũng không có lập lại.
Trong triều, không ít người đều hiểu rõ ý nghĩ của Hoàng đế.
Giáo phái Bốn Long Vương khiến Hoàng đế thực sự nhìn thấy hy vọng, Long Vương ban đầu thông qua đại tế ty ban cho thần dược, được ban phúc thi pháp, giúp lão Hoàng đế tinh lực dồi dào rất lâu, trong thời gian đó thậm chí còn sủng hạnh một số tú nữ mới vào cung.
Bốn long đạp trời, bất lão thăng tiên.
Đây là lời hứa mà Hoàng đế nhận được, cũng tận mắt chứng kiến thần thông của đại tế ty bên cạnh, đối với hắn mà nói tượng Long Vương có đổ hay không không quan trọng, lời hứa của đại tế ty mới là quan trọng nhất.
Cũng đúng lúc này, đại tế ty của giáo phái Bốn Long Vương được thái giám dẫn vào vội vã đi đến, lão Hoàng đế dường như bị tiếng bước chân của hắn đánh thức, mở to mắt nhìn về phía rèm cửa ngự thư phòng.
Đại tế ty khựng chân lại, Hoàng đế dù già nhưng cảm giác áp bức vẫn rất lớn, vừa rồi khoảnh khắc đó khiến hắn cũng giật mình trong lòng.
Sau khi bình tĩnh lại, đại tế ty mới bước lên một bước hành lễ.
"Bái kiến bệ hạ!"
"Miễn lễ. Đại tế ty, nghe nói tượng thần trong miếu đều đổ, có chuyện này không?"
Đại tế ty lúc này kỳ thực trong lòng cũng đang hồi hộp, tượng thần toàn bộ đổ nát, nhìn thế nào cũng không phải là điềm lành, mà người của Long Vương phái đến bên cạnh hắn dường như cũng ít đi, không biết là bỏ chạy hay như thế nào, may mà vẫn còn một vài người.
Tuy nhiên, trước khi đến đã thông báo, hiện tại cũng tuyệt đối không thể rụt rè.
"Bẩm bệ hạ, tượng thần đúng là đã đổ, nhưng thần đã biết chuyện này sẽ xảy ra từ mấy ngày trước!"
"Ồ? Đại tế ty hãy nói."
Hoàng đế vừa hỏi vậy, đại tế ty liền nhanh chóng nói.
"Mấy ngày trước Long Vương đã báo mộng, nói rằng có hóa long kiếp, kiếp này trời giáng không thể tránh, vì vậy lúc đó sẽ có dị động, tượng thần sụp đổ cũng là vì vậy, không cần lo lắng, chỉ cần sau này trùng tu tượng thần là được, hơn nữa về sau cần phải lập bồi thần để tiếp nhận hương hỏa."
Đại tế ty từ tốn nói, Hoàng đế nghe thấy liền an tâm hơn không ít.
"Nói như vậy là không có việc gì sao?"
"Bẩm bệ hạ, muốn thành chân long thần tiên tự nhiên không dễ dàng như vậy, một chút kiếp nạn vốn là sẽ có!"
Nghe đại tế ty nói vậy, Hoàng đế cũng an tâm hơn.
"Tốt, tốt, tốt, chính là trước đây nói nhiều nhất là đến cuối năm nay, đây chẳng phải là không còn mấy tháng."
"Vâng, bệ hạ cứ yên tâm."
Đại tế ty lúc này tự nhiên là cái gì cũng thuận theo lời Hoàng đế, đợi trở về sẽ hỏi đám thủy thần hạ giới sau.
Đúng vậy, trong những tế ty ở miếu của giáo phái Bốn Long Vương tà giáo này, phần lớn đều là trung thành với Thủy tộc Hồng thị, nhưng vị đại tế ty này lại là một phàm nhân, nói chính xác hơn là từng là một thuật sĩ.
Mà vào khoảnh khắc tượng Long Vương sụp đổ, những thần sứ bên cạnh đại tế ty cũng lập tức giảm đi rất nhiều, may mắn còn có vài người ở lại khiến hắn trấn định trở lại.
Về phần "bồi thần" là gì, đương nhiên là những thần sứ đã ở lại.
Đại tế ty ở trong cung cùng Hoàng đế nói chuyện nửa canh giờ, khi trở về cũng được Hoàng đế hứa hẹn, sẽ ủng hộ tu sửa miếu thờ và điện đường của giáo phái Bốn Long Vương ở các nơi, cũng sẽ lập bồi thần trở lại.
Bên ngoài kinh thành, trong miếu Bốn Long Vương ven sông, đại tế ty sau khi trở về mang theo nỗi bất an tìm đến những thần sứ dưới trướng của mình.
Trong phòng phía sau miếu Bốn Long Vương giáp với sông, ba thần sứ giả vờ ngồi ở đó, trước mặt bọn hắn là tế ty, nhưng khi nhìn thấy đại tế ty, người sau vẫn phải hành lễ với họ.
Lúc này đại tế ty đã kể lại mọi chuyện trong hoàng cung, một thần sứ dẫn đầu vui mừng gật đầu.
"Làm tốt lắm, không để cho Hoàng đế sinh nghi là được!"
Đại tế ty vừa gật đầu vừa mang vẻ u sầu trên mặt.
"Mấy vị thần sứ, Hoàng thượng kia muốn trường sinh bất lão, đến năm sau có thành hiện thực được không?"
Đại tế ty không ngốc, lờ mờ cảm thấy chuyện này hình như không làm được.
Mà mấy vị thần sứ nhìn nhau.
"Cái lão Hoàng đế đó sắp hết số rồi, sống không qua mùa đông này, tự hắn không trụ nổi thì không thể trách chúng ta, lại càng không thể trách bốn vị Long Vương. Chỉ cần giáo phái Bốn Long Vương không suy sụp, chúng ta lập được bồi thần, mọi việc tự nhiên có thể thực hiện."
"Vâng vâng vâng, tiểu nhân hiểu!"
"Ừ, lui xuống đi!"
"Vâng, tiểu nhân cáo lui!"
Đại tế ty vừa định đi, một vị thần sứ trong đó lại lên tiếng.
"Chờ một chút! Mấy tín đồ Long Vương đặc biệt kia, trước khi trời tối hãy chọn ra ba đôi đồng nam đồng nữ mang tới!"
Lúc vị thần sứ kia nói chuyện, hai thần sứ bên cạnh dường như hơi ngạc nhiên một chút, rồi cũng cùng lộ ra nụ cười.
Hồng gia bọn chúng muốn đi Đông Hải gây phiền toái cho long quân, bây giờ xem ra dù tu vi tăng mạnh thì cũng chỉ là lấy trứng chọi đá, có lẽ đã chết, nhưng hương hỏa của giáo phái Bốn Long Vương bị đoạn mất thì thật đáng tiếc.
Phàm nhân có câu "Gan lớn thì được ăn no, nhát gan thì chết đói!"
Đây đối với mấy yêu quái còn sót lại dưới nước mà nói chẳng phải là cơ hội sao, trước kia không dám nghĩ tới, bây giờ có thể nghĩ chút rồi, hơn nữa lũ đồng nam đồng nữ kia cũng có thể thưởng thức.
Người là linh trưởng của vạn vật, khi sinh ra đã có một cỗ tiên thiên chi khí trong cơ thể, theo tuổi tác lớn dần thì dần bị hậu thiên ô nhiễm, mà đồng nam đồng nữ thì vẫn còn giữ lại cỗ khí này, đặc biệt là những đứa trẻ đặc thù.
Hơn nữa không chỉ là tăng tu vi, nghe nói mùi vị của chúng cũng ngon hơn tất cả món ngon khác!
Dù sao cũng là có sẵn!
Đại tế ty hơi sững sờ một chút, nhưng vẫn là đồng ý, rồi mới cáo lui rời đi.
Đợi sau khi rời khỏi tĩnh thất hậu điện, qua một cái sân nhỏ, đại tế ty mới không nhịn được đưa tay lau mồ hôi lạnh trên người.
Tà tính quá! Mấy thần sứ này giống như thoáng cái đã thay đổi!
Vừa rồi cảm giác đó khiến đại tế ty toát mồ hôi lạnh, mà trước khi trời tối còn đưa đồng nam đồng nữ tới?
Đây là có sở thích gì, hay là nói... chúng muốn ăn thịt người?
"Tê..."
Đại tế ty nghĩ đến đây cũng không khỏi rùng mình một cái, nhắc nhở bản thân cố gắng không nghĩ nhiều.
Đêm đó, mấy đứa trẻ hôn mê bị đưa đến tĩnh thất hậu điện của tổng miếu Bốn Long Vương trong kinh thành.
Cùng lúc đó, ánh trăng sao chiếu rọi xuống, Tiết đạo nhân khiêng một cỗ quan tài lớn, dùng thần hành chi thuật không ngừng nghỉ đi đường.
Dọc đường, những nơi đi qua cũng đều ghé vào miếu Bốn Long Vương nhìn ngó một chút, chí ít là đêm nay đã không còn đứa trẻ nào mộng du đi bái thần nữa, nhưng chắc chắn vẫn còn rất nhiều đứa trẻ được chọn trước đây không thể về nhà.
Chỉ là theo kinh nghiệm trước đó thì thấy những đứa trẻ này cũng không có nguy hiểm gì đến tính mạng, chỉ là sẽ không ngừng niệm kinh bái thần, hoặc sẽ bị phát triển thành tế ty.
Chuyện này không phải là Tiết đạo nhân lập tức có thể xử lý, tốt nhất vẫn là để quan phủ tới làm, hiện tại trước cứ đến kinh thành đã là quan trọng nhất.
Kinh thành mặc dù không gần nhưng đối với Tiết đạo nhân mà nói cũng không phải là xa không thể với tới như người bình thường, cho dù đang khiêng một cái quan tài, nhưng tốc độ của hắn nhanh chóng, trong mắt người thường cơ hồ là một vệt ánh sáng xám mơ hồ.
Hơn nữa, Tiết đạo nhân đang càng lúc càng nhanh, cái gọi là một ngày đi ngàn dặm đối với hắn mà nói là một sự miêu tả không chính xác, bởi vì lúc này hắn một ngày đi có thể hơn xa ngàn dặm.
Trong lúc chạy, cũng có linh khí hội tụ về phía hắn, khiến cho cảm giác mệt mỏi của Tiết đạo nhân ngược lại đang giảm bớt, đồng thời hắn cũng có được sự ngộ khác.
Vốn cơn cuồng phong táp vào mặt khiến cho người khó mà chịu được, nhưng một số điều mà Vân Lai đại thần truyền dạy trước đây cũng hiện lên trong tim, tâm niệm "Phá phong", gió lớn táp vào mặt như dần trở nên nghe lời, tự động tách ra hai bên trước mặt hắn, từ đó khiến tốc độ của Tiết đạo nhân càng nhanh hơn.
Vốn cho rằng chạy đến kinh thành ít nhất phải mất hai ngày, nhưng đến sau nửa đêm, Tiết đạo nhân khiêng quan tài đã tới gần kinh thành.
Ngay khi Tiết đạo nhân khiêng quan tài đi trên quan đạo hướng về phía cổng thành kinh thành, bỗng nhiên cảm nhận được một mùi hôi thối, mùi hôi đó không bằng mùi trước kia trong giấc mộng, nhưng lại chân thực hơn.
Gần đó có miếu Bốn Long Vương, hơn nữa trong miếu có yêu tà đang thi pháp!
Tiết đạo nhân do dự trong giây lát, ngẩng đầu nhìn kinh thành, dù sao buổi tối cũng không gặp được Hoàng đế, hắn dứt khoát giấu quan tài vào rừng cây ngoài thành, chuẩn bị đi vào miếu Bốn Long Vương kia dò xét trước, miếu thờ trong kinh thành chắc chắn sẽ không giống những nơi khác.
Điều Tiết đạo nhân không ngờ đến là, một khi đã đi, lại trực tiếp tới miếu tổng Bốn Long Vương, hắn dùng khinh công, dán phù chú đi tới hậu viện của miếu thờ ven sông.
Không đợi Tiết đạo nhân âm thầm đi vào, mùi yêu khí thối đã nồng nặc khiến hắn buồn nôn, đồng thời còn ngửi được một mùi máu tanh.
Trong tĩnh thất đó, một đứa trẻ vốn đang hôn mê, trước khi chết dường như tự thân linh giác có cảm ứng, chợt tỉnh lại, điều nó nhìn thấy là một cái miệng lớn đầy răng nanh đang cắn về phía cổ của mình.
"A... ách a..."
Tiếng kêu kinh khủng chính là trong nháy mắt im bặt mà dừng, cái cổ bị cắn không phát ra được lời nào, thay thế phản ứng là máu tươi không ngừng tràn ra cùng tứ chi co giật.
Tiết đạo nhân trong lòng giật mình, cơ hồ có thể trong nháy mắt cảm nhận được hài đồng trước khi chết sợ hãi mãnh liệt, phảng phất tận mắt nhìn thấy.
Nộ từ tâm sinh, pháp theo ý phát, Tiết đạo nhân trong túi bay ra mười mấy trượng phù chú, trong miệng bức ra một ngụm tinh huyết phun ra.
"Nghiệt chướng chết tốt! Hỏa long mở đường —— "
Ầm. Ầm.
Hai đầu hỏa long từ bên kia bờ sông hiện ra, Tiết đạo nhân khống chế hai con hỏa long dữ tợn này trực tiếp bay múa qua sông.
"Gầm —— "
Đằng trước một đầu hỏa long vậy mà phát ra một trận long ảnh, sau đó "Ầm ầm ——" một tiếng, đánh sập nửa bên tường phía sau cái tĩnh thất kia, xông vào trong phòng liền trực tiếp kẹp chặt một con yêu vật vội vàng không kịp chuẩn bị.
"Rào"
"A"
Lửa từ miệng rồng lan tràn đến yêu vật trên thân, trong nháy mắt đã thiêu đốt hắn triệt để, trong miệng cũng không khỏi phát ra tiếng kêu thảm thiết.
"Yêu nghiệt nhận lấy cái chết ——"
Tiết đạo nhân tiếng rống giận dữ truyền tới.
Một đầu hỏa long khác cũng xông vào trong phòng, cũng phóng tới hai con yêu vật khác đang kinh hãi, mà con hỏa long ban đầu cũng đã lượn vòng quay đầu.
Động tĩnh ở hậu điện miếu thờ dọa người trong miếu chạy tứ tán.
Sáng sớm ngày thứ hai, giờ tảo triều hoàng cung, Hoàng đế triệu tập quần thần, chính muốn nói chuyện miếu bốn Long Vương.
Thân hình có chút run rẩy, Hoàng đế vừa vặn được thái giám nâng đỡ ngồi lên long ỷ, quần thần làm lễ hô hoán qua đi, còn chưa đợi thái giám thay hoàng đế lên tiếng, ngoài Kim điện lại có chút động tĩnh truyền tới.
Đó là tiếng binh lính múa may binh thương, là thị vệ và cấm quân quát mắng, cùng với chút kêu gào kinh khủng.
"Banh~banh~" "Lách cách." "Keng"
"Ngăn lại hắn" "A"
Tiếng ồn ào, tiếng hô hoán, thậm chí là tiếng gào thét không giống người, từ xa tới gần, hơn nữa tốc độ cực nhanh.
Những âm thanh này khiến quần thần kinh hoàng, khiến Hoàng đế trên long ỷ cũng lộ vẻ bất an, thị vệ trong điện nhao nhao đến trước mặt Hoàng đế phòng bị.
"Banh"
Ba bốn tên đại nội thị vệ bay ngược vào trong, trực tiếp đập vào trên Kim điện, các đại thần xung quanh hốt hoảng lùi lại.
Mà tại trước cửa Kim điện kia, Tiết đạo nhân khiêng một cái quan tài từng bước đi vào Kim điện.
Mẹ nó cái triều đình trang trọng, con mẹ nó cái nhân gian quy nghi.
"Lạch cạch" một tiếng, quan tài rơi trên Kim điện, Tiết đạo nhân liền ngẩng đầu nhìn phía Hoàng đế trên cao, "Bốp" một cước đá văng nắp quan tài, tiện thể đá luôn quan tài lăn mấy vòng, bên trong "người" đều rơi ra.
Các đại thần phụ cận trong một phen kinh hô lùi lại tránh né, nhưng quan tài lăn lộn cũng không chạm vào ai.
"Hôn quân, ngươi xem xem đây là thần gì!"
Tiết đạo nhân đưa tay chỉ lên, giận mắng Hoàng đế là hôn quân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận