Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 908: Đều đi chỗ về

Rốt cuộc là ta đã nghe qua ở đâu nhỉ?
Ban Dụ Quang trong lúc bất tri bất giác đã cách xa tiểu viện của lão ngư ông kia ngày càng gần, chỉ là vẫn bản năng duy trì phương pháp ẩn tàng hành tích.
Nhưng sự thu liễm ẩn thân vụng về này của Ban Dụ Quang sao đủ để qua mắt người khác đây, có lẽ trên giang hồ hắn đã là hảo thủ, nhưng mấy vị trong tiểu viện đều không phải người bình thường, hắn chẳng khác nào trong đêm tối xách đèn lồng cong lưng tới gần, rõ ràng không thể tả.
Chẳng qua là người trong tiểu viện đều không ai vạch trần Ban Dụ Quang, dù sao đây cũng là truyền nhân của Trì gia.
Đến cự ly đủ gần, Ban Dụ Quang dựa vào thính lực của mình cũng có thể nghe rõ ràng những lời tự thuật trong tiểu viện, cái này không nghe thì thôi, vừa nghe nội dung liền giật mình kinh hãi.
Cũng vì vậy, Ban Dụ Quang minh bạch vì sao hắn lại cảm thấy vị đại tiên sinh nho sinh kia đặc biệt.
Vị này là Dịch tiên sinh?
Từ ngữ "Dịch tiên sinh" đối với Ban Dụ Quang mà nói dường như chỉ tồn tại trong truyền thuyết, ngay cả sư phụ hắn cũng chỉ nghe sư tổ nhắc qua, chưa từng gặp, nhưng tin chắc có một kỳ nhân như vậy.
Nhưng dù thế nào, những sự tình liên quan đến Dịch tiên sinh cũng đã là chuyện mấy chục năm trước, sao có thể còn trẻ như vậy được, có lẽ cũng là huyết thống truyền nhân của hắn?
Bất quá, điều khiến Ban Dụ Quang kích động hơn chính là, vị lão ngư ông kia có lẽ thật là cao nhân giang hồ mà sư phụ trong miệng đã nhắc đến!
Chỉ là rất nhanh, sự chấn động trong lòng Ban Dụ Quang càng sâu, và hắn cũng lý giải được rất nhiều tin tức.
Ban Dụ Quang là đệ tử của Trì điên, mà Trì điên chính là con của Trì Khánh Hổ, võ học của hắn cũng kế thừa đặc thù hậu kỳ của Trì gia, đó là mau lẹ, cương mãnh, hữu lực!
Chỉ là Trì điên trước khi lâm chung đã nói, võ học Trì gia thật ra đã không hoàn chỉnh, thiếu hụt tâm pháp, ngay cả Trì điên lúc trẻ tuổi khinh cuồng không rành thế sự cũng không nhớ trọn vẹn, mãi đến trước khi lâm chung vẫn hối hận không thôi.
Trong đó đương nhiên có nguyên nhân, nhưng ngay cả Trì điên đều không rõ lắm, và giờ khắc này, Ban Dụ Quang có lẽ đã hiểu được một chút chuyện năm đó.
Võ học Trì gia ở đời sư tổ của Ban Dụ Quang, chính là Trì Khánh Hổ, được phát dương quang đại, đạt tới đỉnh phong.
Tâm pháp mấu chốt nhất là một trang giấy, một mặt viết nội dung tâm pháp hoàn chỉnh, chính là thư tay của Trì Khánh Hổ, mặt còn lại chính là một quyển " nhìn trời mưa ", nghe nói cùng tâm pháp hô ứng, có thể xem là tổng cương.
Tu luyện trang này, liền có thể khống chế thiên Cương chính khí, nếu không tu luyện thượng thừa võ học Trì gia truyền lại sẽ không dễ khống chế.
Năm đó Trì Khánh Hổ hội tụ đồng đạo giang hồ cùng giúp đỡ nghĩa quân, mong muốn chấn hưng đất nước, họ cao thủ như mây, nghĩa quân cũng khí thế ngút trời.
Ai ngờ thế lực càng lớn, chiếm được nhiều đất đai về sau, càng ngày càng suy tàn, cái gọi là nghĩa quân cũng bắt đầu mục nát, nội bộ nghĩa quân tuân theo chí hướng khác nhau bắt đầu mâu thuẫn, theo lý niệm đơn thuần bất đồng dần vận dụng các loại thủ đoạn.
Thân phận của Mạch Lăng Phi đầu tiên bị người hữu tâm vạch trần.
Ẩn thân trên cây, Ban Dụ Quang nghe đến đây, không khỏi nhíu mày, thanh âm của lão ngư ông tuy bằng phẳng nhỏ nhẹ, hắn lại nghe được rõ ràng.
"Hắc hắc hắc nói ta thật ra là người Đại Dung, là mật thám Đại Dung, ẩn mình ở Đại Yến là chuẩn bị cho Đại Dung xâm lăng quy mô lớn, còn liệt kê đủ loại 'chứng cớ'. Bảo nhiều đồng bọn đến đối chất với ta."
Nghe đến A Phi nói điều này, Hôi Miễn ùng ục uống một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn về phía phòng bếp.
"Vậy họ đến đối chất với ngươi? Ngươi cũng đáp?"
"Đến. Vốn dĩ đã tạo thế thành cục diện không thể chối cãi, ta có đáp hay không không còn quan trọng, huống hồ ta, Mạch Lăng Phi, đi không đổi tên ngồi không đổi họ, không thể quên nguồn gốc! Ngày thường chướng mắt mấy việc, tiện tay giết mấy tên tạp chủng không ra gì, cũng bị đem ra nói."
Tề Trọng Bân vuốt râu thở dài một tiếng.
"Chỉ là họ đoán sai võ công của Mạch đại hiệp rồi?"
"Hừ, muốn bắt ta, ba bốn mươi người là không đủ, nghĩa quân đã không dung được ta, đi là xong, chỉ tiếc làm Trì huynh vào tình cảnh lưỡng nan, ai."
Dịch Thư Nguyên cầm quạt xếp trong tay, vỗ nhẹ vào lòng bàn tay, Hôi Miễn mới hỏi một câu.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó ta liền đi, niệm tình cũ nên không ra tay quá nặng, nhưng đợi khi ta trở lại..."
Giọng của A Phi ngừng lại, không khỏi thở dài.
"Khi ta trở lại thì đã biết Trì huynh bị thiết kế đến chết, trang " nhìn trời mưa " kia cũng rơi vào tay người khác."
Lời của A Phi không chỉ là một câu tự thuật đơn giản, càng đem nhiều chuyện lúc trước nói rõ ràng.
Trì Khánh Hổ quang minh lỗi lạc, từ việc đối kháng Bạch Vũ đạo đến việc bôn ba giúp đỡ nghĩa quân, thật sự vì dân vì nước, trong lòng có khát vọng, lý tưởng, và có lẽ vẫn giữ vài phần hồn nhiên.
Và chính loại hồn nhiên, hy vọng này, lây nhiễm rất nhiều người bên cạnh Trì Khánh Hổ, thậm chí cả Mạch Lăng Phi.
Ban Dụ Quang ở xa trên cây, bất tri bất giác siết chắt nắm đấm.
"Không có gì để nói, thân ở giang hồ thì nên khoái ý ân cừu thôi, ta một mình giết tới, nghĩa quân sớm đã mục nát không thể cứu vãn, không gánh nổi trách nhiệm cứu đời, làm sao có thể ngăn được ta? Trong một đêm chém đầu hai mươi tám tên, an ủi Trì huynh trên trời có linh!"
Dịch Thư Nguyên nghe đến đây, lần nữa hỏi một câu.
"Vậy " nhìn trời mưa " thì sao?"
Giờ khắc này, Mạch Lăng Phi từ bên bếp lò đứng lên, đi vào trong phòng, nhẹ nhàng nhảy vọt lên xà nhà lấy xuống một cẩm nang nhét vào đó, rơi xuống đất không chút âm thanh, cứ như mèo rơi xuống đất.
Mạch Lăng Phi đi ra, mở cẩm nang ra, bên trong chính là tờ " nhìn trời mưa ".
"Nhìn trời mưa ở chỗ ta đây, Trì điên hành sự hoang đường ngỗ nghịch, ta có thể cứu hắn một lần hai lần, không thể cứu cả đời, cho hắn chính là tai họa, nhưng cuối cùng phải trao trả cho hậu nhân Trì gia, và bây giờ thì tốt hơn, trao cho tiên sinh đi!"
Mạch Lăng Phi nói xong đi ra, đưa tờ giấy trong tay cho Dịch Thư Nguyên, người sau đứng thẳng người nhận lấy, từ từ mở ra.
Hai mặt tờ giấy đều có chữ viết, ngoài võ học tâm pháp mà Trì Khánh Hổ tự thân lĩnh ngộ, mặt còn lại viết quyển " nhìn trời mưa " kia.
"Chữ của sư huynh."
Tề Trọng Bân ở một bên vuốt râu cảm thán một tiếng, hắn không rõ nhiều nội tình " nhìn trời mưa ", nhưng vừa nhìn chữ này liền biết là chữ của Thạch Sinh, lặng lẽ suy tính một thoáng liền minh bạch, những năm đó sư huynh đi theo sư phụ.
A Phi hơi sững sờ, lúc này mới hiểu thật ra không phải Dịch tiên sinh viết, và Dịch Thư Nguyên cũng cười cười.
"Đây là công khóa năm đó của Thạch Sinh."
Đương nhiên, Dịch Thư Nguyên cũng lưu lại chữ tại trên giấy, và lúc này, tầm mắt mọi người đều đổ dồn vào chữ "Lôi".
"Ta giữ lại cũng vô dụng, nên đi về nơi cần đến."
Dịch Thư Nguyên nói như vậy, và tiện tay ném tờ giấy trong tay lên, tờ giấy nhẹ nhàng bay lên mấy thước, bị gió nhẹ thổi cuốn tựu theo gió bay đi.
Ban Dụ Quang ở xa nhìn thấy cảnh này, con ngươi mở lớn, từ khi tờ giấy bay lên, ánh mắt hắn không rời đi.
"Ô hô... Ô hô..."
Có lẽ là trùng hợp, tờ giấy đó lại bay về hướng này, Ban Dụ Quang sao có thể bỏ qua, vào khoảnh khắc tờ giấy bay ngang qua, hắn lập tức đuổi theo.
Đây chính là " nhìn trời mưa ", áo nghĩa võ học của sư tổ đều ở trên đó!
Ban Dụ Quang không để ý đến việc bắt chuyện với người trong tiểu viện, mắt gắt gao khóa chặt tờ giấy, nếu để gió thổi mất thì hối hận cả đời.
Trong tiểu viện, Dịch Thư Nguyên nhìn hướng nơi xa, Tề Trọng Bân cũng nhìn sang, A Phi và Hôi Miễn cũng nhìn hướng ngọn gió thổi tờ giấy bay đi.
"Nói là rút lui khỏi giang hồ, thật ra vẫn luôn ở trong giang hồ!"
Dịch Thư Nguyên nói như vậy rồi đứng lên.
"Đi thôi, chúng ta đi gặp người đang chờ ngươi."
A Phi hơi sững sờ, quay đầu liếc nhìn bếp lò.
"Vậy cá thì sao?"
"Cứ để đó."
Trong lúc Dịch Thư Nguyên nói chuyện, một cơn gió mát trong viện mở đường, khi A Phi đi ra, mọi thứ xung quanh phảng phất thay đổi, chân đạp gió theo Dịch Thư Nguyên và Tề Trọng Bân rời đi.
Nhưng đây không chỉ là ngự phong mà đi, mà là trước một bước trốn vào ranh giới âm dương.
Một bên khác, Ban Dụ Quang cuối cùng bắt được tờ giấy khi nó bay đến trước bờ sông, tung người nhảy vọt lên, bắt được tờ giấy trên không trung, khi cả người hạ xuống, thiếu chút nữa rớt xuống sông, ổn định thân hình xong hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó Ban Dụ Quang ngồi xuống bờ sông cẩn thận mở tờ giấy hơi bị nhàu ra, vừa nhìn thấy chữ trên đó, thoáng cái, trong lòng hắn như có tiếng sấm!
Thì ra đây chính là tổng cương võ học của sư tổ, thì ra ta không dùng cái gì Phong Ma côn pháp, mà là Hàng Ma côn pháp, chỉ vì hàng phục không được bản thân nên mới như điên cuồng.
Một hồi lâu sau, Ban Dụ Quang bỗng nhiên phản ứng lại, lập tức lao tới tiểu viện vừa nãy, cảm tạ cũng tốt, dò hỏi cũng được, hoặc mời cao nhân rời núi, tóm lại hắn có rất nhiều lời muốn nói.
Nhưng khi Ban Dụ Quang xông đến tiểu viện thì phát hiện những người vừa nãy còn trò chuyện đều không có ở đó.
Bếp lò còn bốc khói, con cá chưa bỏ vào nồi, ngay cả ấm trà chén trà đều còn bốc hơi, nhưng trong phòng ngoài phòng không một bóng người.
"Tiền bối! Tiền bối!"
Ban Dụ Quang dạo qua một vòng rồi bắt đầu hô to, hắn thanh âm không nhỏ, tiếng vọng từng đợt dập dờn ở xung quanh, nhưng không ai trả lời.
"Thật sự đi rồi?"
"Chẳng lẽ họ biết ta ở đó, cố ý nói cho ta nghe, cố ý đem " nhìn trời mưa " giao cho ta rồi biến mất, không thèm nhìn ta?"
Trên mặt Ban Dụ Quang lộ vẻ thất lạc, ủ rũ ngồi xuống ghế ngoài phòng, và những người hắn nhắc tới, lúc này đã không còn ở nhân gian.
Khi A Phi nhìn thấy Quỷ Môn quan, dù đã chuẩn bị tâm lý, trong lòng vẫn kinh ngạc, thì ra thật sự có Quỷ Môn quan.
"Tiên sinh, người liên quan đến A Phi không phải ở đây qua đời."
Hôi Miễn nhắc nhở, nhưng Dịch Thư Nguyên bình tĩnh đáp.
"Thiên hạ Hoàng Tuyền Lộ, quy nhất thông Vong xuyên, không đợi ở cùng một chỗ trong âm ty, liền không cần đi hướng chốn cũ."
Trong lúc nói chuyện, mấy người đã qua Quỷ Môn quan, dùng biến hóa càn khôn dung nhập vào âm phong, quỷ thần thủ quan không phát giác gì.
Dịch Thư Nguyên không muốn kinh động Thành Hoàng nơi đây, nên dẫn người tự đi Âm phủ, rồi nhanh chóng trốn vào Hoàng Tuyền, quạt xếp trong tay hóa thành cây bút hẹp dài, dù chưa biến hóa thành Vô Tướng, nhưng vẫn thi triển được Vô Tướng chi pháp.
Huống hồ trên đường nhìn " kiếm Hồng Phân Vũ Đồ ", Đan Thanh chi đạo của bản thân cũng có chút tiến triển.
Lác đác mấy bút, ngay cả Mạch Lăng Phi là Tiên thiên cao thủ cũng bị "Họa" thành quỷ tướng, cả đám người bị "Họa" thành quỷ thân dung nhập Hoàng Tuyền Lộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận