Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 747: Xác sống

Thì ra là thật có hoa sen mùa đông, thì ra là giống như lời thằng bé kia nói, vậy mà lại ở dưới mặt nước!
Yến Bác lúc này nào còn quản được nhiều như vậy, hoặc có thể nói thậm chí không thèm nghĩ tới lời cô bé kia nói giống như lời hoang đường, dù sao cơ hồ theo bản năng lao về hướng hoa sen ra sức bơi.
Ở sau lưng Yến Bác, dưới nước có người lặn đuổi theo, trên mặt nước những cao thủ giẫm lên thuyền bè buồm cột còn nhanh hơn.
Đối với Yến Bác mà nói, đã thật sự đến tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
"Soạt soạt."
Chỗ hoa sen phía trước dường như mang theo một mảng bọt nước, không biết vì sao, mảng ánh trăng lấp lánh trong nước đó càng sáng ngời, so với những nơi u tối dưới nước khác càng thêm rõ ràng, đó cũng là vì sao trong đêm tối Yến Bác có thể thấy được hoa sen từ xa dưới nước.
Nếu là đổi thành ban ngày, e rằng ngược lại nhìn không rõ.
Rõ ràng có chút xa, nhưng lại cho người cảm giác rất rõ ràng, sóng nước khiến hoa sen và lá sen dưới nước hơi lung lay, hai thân cây trống rỗng hẳn là do thằng bé hái nụ hoa, còn lại một cây ở giữa chính là hoa sen!
Yến Bác điên cuồng quẫy nước trong lòng không ngừng tính toán khoảng cách và thời cơ, đến một lúc bỗng nhiên đạp nước sang một bên tránh né.
"Ào! ".
Một vệt bạch quang từ trên mặt nước giáng xuống, mang theo một chút bọt nước nhỏ xíu, ngay sau đó là "Ùm !"
một tiếng.
Gã đao khách từ trên không lao xuống chân ở trên đầu đao vào nước, nhưng bị Yến Bác miễn cưỡng tránh được, nhưng cũng bị chém một vết thương sâu hoắm ở sau lưng đến vai, máu tươi trào ra nhuộm đỏ một phần nước sông, còn Yến Bác vẫn liều mạng bơi.
Kẻ truy sát phía sau kinh ngạc khi thấy Yến Bác lại tránh được một đao kia, nhưng cũng hiểu rõ đối phương chỉ là đang giãy giụa, ở con sông Nga Giang lạnh lẽo này, Yến Bác căn bản không có chỗ nào để trốn.
Gã đao khách không chọn cách bơi đuổi theo như những người khác, mà nổi lên người lại vung tay đập một chưởng xuống nước, cả người trực tiếp bay vọt lên không, dùng chân đạp lên cột buồm một cái, trường đao trong tay vạch một vệt trắng trong đêm, nhắm thẳng hướng Yến Bác.
Yến Bác đương nhiên biết mình không thể nào trốn được ở cái Nga Giang này, nhưng trong mắt hắn lúc này chỉ có hoa sen, và lúc này chỉ còn cách vài mét!
Cũng chính ở khoảng cách ngắn ngủi này, nụ hoa sen trong mắt Yến Bác cũng càng thêm rực rỡ, tựa như tinh quang nguyệt hoa vây quanh, như thể hơn tất cả mọi vẻ đẹp trần gian, khiến người thích hoa cỏ như hắn cũng phải động lòng.
Rõ ràng là thời khắc sinh tử, nhưng lúc này Yến Bác lại sinh ra một ý niệm thuần túy.
Bây giờ còn chưa nở mà đã động lòng người như vậy, nếu đến ngày nở rộ, nhất định sẽ rực rỡ chói mắt.
Sư tổ sư tôn sư đệ đều đã bỏ mình, Bạch Vũ đạo cũng đã tiêu tan, lòng trung nghĩa trước kia với Đại Yến cũng thành trò cười, ta Yến Bác trong lòng quan tâm cũng chỉ còn điểm đam mê này!
Đến gần, đến gần hơn, mười mét, năm mét, ba mét.
Hoa sen ơi hoa sen, nếu bẻ gãy ngươi mà chết người, chắc chắn sẽ có thứ đáng để bảo vệ!
Lúc này Yến Bác dù là vươn tay bẻ hoa, nhưng cũng chỉ là làm bộ, trong lòng vô cùng trân trọng đóa hoa này.
Dường như sự yêu thích và buồn thương hòa hợp, dường như trước mắt chỉ tồn tại mỗi đóa hoa sen cũng là tồn tại mỗi chính mình, Yến Bác căn bản không có ý định làm hại hoa.
Tiếc là e là không thể thấy hoa nở, sen đông khó sinh, có lẽ cũng sẽ sớm tàn úa thôi... Những suy nghĩ của Yến Bác hiện lên như đèn kéo quân, cách đó một bước lộ ra có chút dài lê thê.
Cũng chính lúc này, gã đao khách trên không cũng không còn nương tay, trường đao trong tay theo thân hình nhào xuống lại lần nữa hạ xuống, ánh trăng chiếu vào lưỡi đao trắng tựa tuyết, và Yến Bác trong nước rõ mồn một trong mắt hắn, đã có thể tiên đoán người kia bị chém làm đôi.
Chính là vào khoảnh khắc đao quang giáng xuống, gã đao khách lại thấy Yến Bác đưa tay về phía trước, và cũng chính khoảnh khắc này, theo tay của Yến Bác, gã đao khách như thể phát hiện ra gì đó.
Đó là lá sen?
Và cũng chính lúc này, biến cố đột nhiên xảy ra!
Ở khoảng cách tay Yến Bác đến hoa sen vẻn vẹn một mét, một làn bọt khí như thể chớp mắt hiện lên xung quanh hoa sen, sau đó dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bùng nổ ra xung quanh.
"Ầm! ".
Giữa sông Nga Giang bùng nổ một cơn sóng lớn, Yến Bác và hai võ giả dưới nước đã đuổi tới phía sau hắn, thậm chí cả gã đao khách đang vung đao rơi xuống, đều bị cuốn vào cơn sóng này.
Trong phút chốc, cả bốn người đều bị hất tung lên, rồi cùng với bọt sóng rơi xuống nước.
Dưới nước lúc này căn bản không còn bình yên như lúc nãy, mà đã hoàn toàn biến thành một dòng nước xiết, bốn người như thể rơi vào một vòng xoáy, không thể kiểm soát thân hình trong bọt nước và bọt khí hỗn loạn.
Một giọng nói đầy tức giận từ trong nước truyền đến.
"To gan ác tặc, vậy mà dám toan hủy hoại bảo liên của Nga Giang ta ! ".
Trên trời rõ ràng quang mây tạnh, nhưng giọng nói này dưới nước vang lên tựa như tiếng sấm, lúc tiếng bọt nước truyền đến, trong tai bốn người đều vang lên ong ong!
Không bàn Yến Bác hay gã đao khách, hoặc là hai người khác, lúc này ra sức mở to mắt trong nước, xung quanh như có vô số rong rêu màu đen đang bồng bềnh, nhưng đây không phải rong rêu, mà là từng sợi tóc dài.
Theo những sợi "rong rêu" đó mà nhìn tới, một trong số võ giả nhất thời kinh hãi đến mức nghẹn cả thở.
"Ô ô ô ô. Ầm ầm ầm."
Một loạt bọt khí lớn trào lên, tay chân càng vùng vẫy dữ dội, những người còn lại cũng kinh hãi không kém.
Bởi vì phần cuối của những sợi "rong rêu" đó thực ra là trên đầu của một "người", lúc này trong nước có một người đàn ông mình trần vạm vỡ đang lơ lửng, tóc dài đến mấy trượng, tay cầm một cây xiên thép lớn, hai mắt u quang mặt mày dữ tợn, đang nhìn chằm chằm vào người trong nước.
Rõ ràng, thứ này căn bản không phải người!
Đây là quỷ dữ trong nước hay yêu vật trong nước?
Yến Bác cũng kinh hãi không thôi, nhưng hắn cũng là người phản ứng nhanh nhất.
Dạ Xoa! Dạ Xoa trong nước theo truyền thuyết! Yêu quái lợi hại thực sự, cũng chịu sự sai khiến của Thủy thần, thậm chí bản thân cũng có thể trở thành Thủy thần!
Nhưng rõ ràng lúc này con Dạ Xoa đang rất thịnh nộ, tay trái cầm xiên không nhúc nhích, còn tay phải vung lên phía trước.
Khoảnh khắc sau, dòng nước xiết trong nước như thể xiềng xích vô hình quăng quật, đánh mạnh vào người Yến Bác, khiến người hắn trào ra một chùm huyết thủy, và dòng nước càng thêm dữ dội, cuốn lên sóng lớn, cũng kéo tất cả mọi người vào trong càng chìm càng sâu.
"Ô ô ô".
Lúc này gã đao khách toàn thân bùng nổ nội kình, một đao vung ra lại chém đứt một đầu dòng nước xiết, thân hình vào lúc này ví như cá bơi, hai chân đột nhiên đạp mạnh "Bộp" một tiếng, vậy mà vọt lên mặt nước, thân hình mang theo nước chảy bay lên không.
Trong khoảnh khắc này, giữa cơn sóng lớn trên mặt nước, Dạ Xoa nửa thân nhô lên khỏi mặt nước, nhìn gã đao khách trên không, người sau cầm lưỡi đao bén nhọn cũng kinh hãi nhìn mặt sông.
Một hơi sau, hai chân gã đao khách rơi xuống bờ, thân hình lảo đảo lùi lại mấy bước mới dừng, còn con yêu quái trong cơn sóng lớn từ đầu đến cuối nhìn gã.
Khi gã đao khách siết chặt chuôi đao cảnh giác cao độ, Dạ Xoa kia lại chậm rãi chìm vào trong nước, cả mặt sông Nga Giang vẫn còn sóng lớn trào dâng, một hồi lâu sau mới dần khôi phục lại vẻ yên bình.
"Ôi, ôi, ôi, ôi..."
Cho đến lúc này, gã đao khách mới thở dốc kịch liệt, có cảm giác vừa bước qua Quỷ Môn quan.
Thật tình, đối với gã đao khách này, cảm giác này còn đáng sợ hơn cả khi cùng những người khác mai phục vây công Hàn Sư Ung trước đó, dù lúc đó mấy cao thủ liên thủ cũng khó hạ được yêu nhân đó, nhưng không có cảm giác bất lực mạnh mẽ như vậy.
Đó là vật gì, quỷ nước sao?
Hỏng rồi, bọn chúng thì sao?
Gã đao khách nhìn mặt sông dường như đã khôi phục bình tĩnh, nhìn quanh các nơi cũng không còn thấy bóng dáng Yến Bác và hai người khác.
Một lúc sau, cảm giác lạnh lẽo trên người càng lúc càng mạnh, gã đao khách cuối cùng vẫn rời khỏi bờ sông.
Dưới nước Nga Giang, Yến Bác cùng hai võ giả khác đã hoàn toàn mất ý thức, theo dòng nước bị trực tiếp kéo tới chỗ sâu nhất, rồi bị Dạ Xoa đưa vào trong thủy phủ Nga Giang.
Bên trong thư các của thủy phủ, đột nhiên có Thủy tộc ở ngoài màn chắn nước báo cáo.
"Tổng quản đại nhân, đã bắt được mấy tên ác tặc toan hái sen, xin tổng quản đại nhân xử trí!"
Ngăn cách bởi cấm chế của thủy phủ, rồi cách một tầng cấm chế của thư các, Giang Châu Nhi ngược lại không để ý tới chuyện bên ngoài, dù sao cũng chỉ là Dạ Xoa tự khống thủy, không có động tĩnh pháp lực giao tranh.
Và giờ phút này vừa nghe, Giang Châu Nhi cũng ngạc nhiên ngẩng đầu.
"Thật là có kẻ không biết sống chết dám đến trộm à? Đưa ta tới!"
"Vâng!"
Bên trong thủy phủ Nga Giang, đầm bùn tím, ba người lơ lửng trong nước, người ở trong nước, tóc tai quần áo đều rung nhẹ theo dòng nước.
Trong cấm chế thủy phủ của Thủy thần, dòng nước giống như không khí, thậm chí có thể giúp người thường hô hấp, nhưng cả ba người lúc này hiển nhiên đều không còn chút hơi thở nào.
Khi Giang Châu Nhi tới, hai thống lĩnh Dạ Xoa và một số Thủy tộc đứng bên cạnh, thấy nàng tới liền nhao nhao hành lễ.
"Tổng quản đại nhân, chính là người này!"
Một Dạ Xoa chỉ về phía Yến Bác, Giang Châu Nhi nhíu mày nhìn hắn đã mất hết hơi thở, vết thương sau lưng sâu đến thấu xương, lúc này vẫn còn từng tia huyết thủy rỉ ra.
"Vậy bọn hắn hai người này?"
Gặp tổng quản nhìn hướng hai người khác, Dạ Xoa như thật báo cáo.
"Hai người này tựa hồ là đang truy sát người này, còn có một người võ công không tầm thường, ở trong nước vậy mà tránh thoát dòng nước xiết trốn lên bờ đi, bọn hắn theo bờ sông đánh tới giữa sông, ta nguyên lai tưởng rằng giang hồ ân oán, lại không nghĩ đến người này vậy mà mưu toan bẻ gãy Tử Hà, liền quả quyết ra tay!"
Nói Dạ Xoa cũng bổ sung một câu.
"Người này là một tên thuật sĩ, xác thực so với thường nhân có càng nhiều trộm hoa khả năng!"
Giang Châu Nhi khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua hai võ giả kia lại nhìn về phía Yến Bác.
"Hắn tắt thở bao lâu?"
"Chỉ một lát sau mà thôi."
Hồn phách còn chưa ly thể, trong thân cơ năng còn tại, lúc này Yến Bác chết kỳ thật ở trong mắt Giang Châu Nhi còn không thể tính là chết thật.
Chính là giờ khắc này, Giang Châu Nhi chợt phát giác đến một tia dị thường, tầm mắt của nàng lướt hướng một bên, kia là trên thân Yến Bác tràn ra một tia huyết thủy, cũng không có gì đặc biệt khí tức, nhưng tại chu vi dòng nước lung lay bên trong có một chút xông vào linh ngẫu vũng bùn bên trong.
Giang Châu Nhi lập tức ngẩng đầu, sau đó bên thân một dòng nước dâng lên, mang theo nàng trực tiếp xuyên qua thủy phủ cấm chế bơi về phía chỗ cao, thẳng đến bơi đến dưới nước hoa sen viền lá sen bên trên.
Ngửi một thoáng khí tức về sau, Giang Châu Nhi duỗi tay chạm đến một thoáng còn sót lại nụ hoa, lại phát giác phía trên có từng tia huyết thủy lắc lư.
Cái này tựa hồ chỉ là bởi vì vừa mới người kia ở chỗ này chảy rất nhiều máu, lúc này huyết dịch ít nhiều có chút tàn lưu tại trên hoa, cho nên lúc này Giang Châu Nhi lung lay một thoáng, tràn ra huyết thủy cũng theo dòng nước phát tán phương xa.
Có thể đây không phải phổ thông hoa sen, nếu là bình thường máu đen nên căn bản bám vào không đến linh ngẫu cùng Tử Hà mới là.
Suy nghĩ chốc lát sau, Giang Châu Nhi về tới thủy phủ phía dưới.
"Hai cái này sáng sớm đưa về mặt nước, nhường sóng sông đẩy bọn hắn đi bên bờ có người chỗ, về phần hắn nha, dùng hàn băng giường bảo vệ nhục thân khóa lại hồn phách, trước tiên làm cái xác sống!"
Mấy tên Thủy tộc hai mặt nhìn nhau, cái này không nên trực tiếp cho cá ăn?
Nhưng tổng quản có lệnh có lẽ có thâm ý khác, Thủy tộc liền cũng lập tức đáp dạ.
"Vâng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận