Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 713: Thâm cung ác mộng

Thần hành chi pháp đương nhiên không có trong đồn đại khoa trương như vậy, trên lý thuyết xác thực không ngủ không nghỉ một ngày đêm chạy như điên có thể đi ngàn dặm, nhưng đồng dạng thuật sĩ chạy như điên trăm dặm liền đã không chịu nổi, sẽ gây cho thân thể gánh nặng cực lớn.
Hơn nữa loại gánh nặng này không phải từ từ cảm giác đến, mà là sau khi thần hành chấm dứt mới đồng loạt xuất hiện, dễ bị giác quan của mình đánh lừa, thật sự ngày đi ngàn dặm liền sẽ giống ngựa mà chạy chết chính mình.
Cho nên thần hành đã là một loại pháp thuật có độ khó tương đối cao, cũng là một loại pháp thuật cần cẩn thận sử dụng.
Bất quá Hàn Sư Ung hiển nhiên mạnh hơn nhiều so với thuật sĩ bình thường, mà lại cũng bởi vì tâm tính đang nguy cấp nên không lo được những thứ khác, trong mơ hồ, hắn có cảm giác như đại nạn đang đến gần.
"Ầm ầm".
Ra khỏi phủ Vân Lộ, xuyên qua phủ La Kỳ, Hàn Sư Ung toàn lực hướng kinh thành mà chạy, có lúc đi quan đạo có lúc đi đường nhỏ, trong lòng cũng chỉ có thỉnh thoảng thoáng qua hình dáng của đồ đệ thân truyền mới sẽ thêm một tia lo âu.
Văn Chất, sư phụ hiện tại còn tự lo thân chưa xong, nếu ngươi xảy ra chuyện, sư phụ sẽ vì ngươi báo thù!
Lúc này đã là nửa đêm, Hàn Sư Ung chạy nhanh trên quan đạo, hắn đã rời khỏi Vân Lộ La Kỳ mấy khu giàu có từ lâu, lúc này trên quan đạo một đoạn đường dài không một bóng người.
Con đường phía trước bên trái, có thể nhìn thấy đường nét của một thôn xóm, với tốc độ của Hàn Sư Ung, cũng chỉ mười mấy nhịp thở là có thể tới.
"Ầm ầm!"
Trên trời đột nhiên vang lên tiếng sấm, Hàn Sư Ung bị dọa cho thân thể run lên, vậy mà trực tiếp bị dọa phá thần hành pháp thuật.
Giờ khắc này, cảm giác mệt mỏi do thần hành suốt đêm trong nháy mắt đánh tới như trời lở đất, ngay cả lúc này Hàn Sư Ung cũng chỉ cảm thấy tay chân như là rót chì, toàn thân kinh mạch đau nhức, thân thể mất thăng bằng, trong lúc tốc độ vẫn chưa giảm xuống thì ngã xuống, lăn lộn trên đất không biết bao nhiêu vòng mới dừng lại.
"Ôi, ôi, ách ôi."
Trừ ngày đó ở Hòa Nhạc Sơn bị kinh hãi bởi thứ sức mạnh không phải của người, Hàn Sư Ung chưa từng chật vật như thế, hắn thở hổn hển không ngừng, tứ chi dang ra nằm trên mặt đất như chó chết.
"Ầm ầm!"
Sấm chớp trên trời lóe lên, soi sáng xuống đại địa, ánh sáng do sấm sét chiếu rọi khiến nỗi sợ hãi trong lòng Hàn Sư Ung đột nhiên bị phóng đại, tựa như ánh sáng kia là con mắt trời xanh đang nhìn về phía mình.
"A".
Hàn Sư Ung hoảng hốt đứng dậy, lảo đảo chạy về phía thôn xóm đã ở rất gần, tựa như thiên lôi muốn chém người, có một cách cũng có thể tránh, đó là núp sau lưng người, rất nhiều yêu quái tinh quái thường dùng cách này.
Mà trong lúc chạy trốn, Hàn Sư Ung vô thức nghĩ đến phương pháp đó.
"Bành!"
Một gian nhà bị Hàn Sư Ung trực tiếp tông sập cửa, cả người hắn ngã vào trong phòng, làm tung lên một lớp bụi.
"Khụ, khụ khục ọe ".
Hàn Sư Ung ho khan nôn khan, sau đó có chút mờ mịt nhìn trong phòng, lại nhìn xuống mặt đất, hắn đưa tay lau nhẹ trên đất, đó là một lớp bụi dày đặc.
Trong lòng giật mình, Hàn Sư Ung xuyên qua đại môn nhìn ra bên ngoài, lúc này hắn mới phát hiện, toàn bộ thôn trang trong tầm mắt đều không giống như có người ở.
Thôn hoang? Vậy mà mình không nhận ra nơi này không người?
"Ầm ầm".
Tiếng sấm lại nổi lên, Hàn Sư Ung thân thể co rụt lại, theo bản năng tay chống đất chân chống chân lui vào trong phòng.
"Bành !"
một tiếng, lưng đập vào một cái bàn, trên bàn có đồ vật lung lay một thoáng, rơi xuống một cái bình sứt miệng.
"Đùng !"
một tiếng giòn tan, Hàn Sư Ung quay đầu lại thì bình đã vỡ trên đất, tung tóe ra đầy tro bụi trong bình.
Lần này trong phòng càng nhiều bụi, nhưng Hàn Sư Ung đã che kín miệng mũi, nhìn xuống mặt đất, những thứ tung tóe ra từ trong bình gốm đều là tàn hương.
"Soạt soạt."
Mưa to đã rơi xuống, Hàn Sư Ung lòng còn sợ hãi dùng tay phải nắm lấy cạnh bàn đứng dậy.
Đầu kia bàn bày hai pho tượng thần, Hàn Sư Ung cũng coi như hiểu biết danh xưng của các loại sinh linh và tượng thần, hai pho này hắn không nhận ra, hẳn là thổ địa chính của địa phương, thổ địa bình thường sẽ không thờ ở trong nhà, cho nên là các tiểu thần khác.
Mà thứ vừa đập vỡ, chắc là cái lư hương làm bằng gốm.
"Tê".
Cơn đau nhức dữ dội khiến Hàn Sư Ung không thể không phân thần nhìn tay phải, không chỉ là tay phải cháy sém, cả tay phải đều lúc mạnh lúc yếu đau nhức.
"Ầm ầm ầm long! ".
Trong mưa to tiếng sấm không phải đặc biệt mạnh, nhưng ánh điện loang loáng vẫn khiến Hàn Sư Ung sinh lòng sợ hãi, hơn nữa khi bầu trời bên ngoài nổi sấm chớp, cơn đau trên tay cũng lập tức dữ dội.
"Ách a. A."
Hàn Sư Ung nắm lấy tay phải, trên thân nổi gân xanh, thân thể run rẩy co quắp bên bàn, cơn đau thấu xương lại xông thẳng tới thần hồn, ngay cả hắn cũng khó lòng chịu đựng, liên tiếp phát ra tiếng kêu gào đau đớn.
"Ầm ầm".
Tiếng sấm lớn hơn chút, lôi quang liên miên lóe sáng, nỗi đau của Hàn Sư Ung càng thêm dữ dội, trong thoáng chốc tựa như trở lại Hòa Nhạc Sơn, tàn ảnh hai yêu tranh đấu không ngừng hiện lên, nhưng lúc này rõ ràng hơn là lôi đình đáng sợ trên trời cao!
Thiên uy huy hoàng, phong vân theo sau, thiên nhân hỉ nộ, nhân gian hưng suy vậy, vạn dặm đại địa, ngàn dặm ruộng đồng, chúng dân sứt môi, chỉ mong kinh lôi.
Giờ khắc này, như có người đang ngâm tụng bài " Nhìn Mưa " của Bạch Hiếu Tiết, trong tâm thần Hàn Sư Ung như ảo ảnh thoắt ẩn thoắt hiện, ý thức của hắn cũng dần dần mê man.
"Ha, ta còn tưởng có yêu quái gì lẻn vào đây, hóa ra là quốc sư của Đại Yến."
"Đạo chính đương thời là từ hắn mà lên sao?"
"Ha, còn không phải do hoàng đế thích sao."
Hàn Sư Ung dường như nghe được có người trò chuyện, nhưng lắng nghe lại chỉ có tiếng sấm làm hắn sợ hãi, cho dù ý thức mê man, vẫn co quắp bò đến gầm bàn.
Ta là quốc sư Đại Yến, ta là quốc sư Đại Yến, trời cũng không thu được ta, khí số hoàng triều trợ ta, tử khí đế vương che chở ta, Đại Yến hưng thịnh ta công đầu, thiên hạ xã tắc ta quan tâm hơn Thánh Thượng, ta là hộ quốc chi thần ! Kinh thành Đại Yến xa xôi, trong địa phận phủ Chung Linh, lúc này cũng đang mưa to sấm chớp.
Một con bạch hạc vỗ cánh bay qua trên không phủ Chung Linh, mắt hạc nhìn xuống, thấy toàn bộ nội thành hoàng thành phủ Chung Linh này quy mô cực kỳ hùng vĩ, dù là hiện tại vẫn đang mở rộng cung điện, nhưng chính đêm khuya mưa lớn, thợ xây vẫn làm việc.
Quy mô cung điện này so với hoàng thành trong Thừa Thiên phủ Đại Dung còn lớn hơn rất nhiều.
Mắt hạc nhìn về phía một nơi nào đó trong hoàng thành, phát hiện trong hoàng cung có lầu các hoa viên, cũng có hồ nước cảnh quan, lại còn nuôi mấy con bạch hạc.
Có lẽ là do nhìn thấy đồng loại, bạch hạc bay lượn trên trời trong mưa gió cũng vỗ cánh đáp xuống.
Tẩm cung của hoàng đế cách đây không xa, mà lúc này hoàng đế Đại Yến cùng phi tần sau khi mây mưa, cũng đang trong giấc mộng, chỉ là giấc mộng này dường như không mấy tốt, khiến thân thể hoàng đế rơi vào trạng thái căng cứng do khốn cảnh tạo thành trong mơ.
Đây là một cung điện mới sương mù lượn lờ, khí thế rộng lớn, còn hùng vĩ hơn trong dự đoán của mình, nhưng lúc này hoàng đế lại một mình chạy như điên trong cung.
"Người đâu! Người đâu a ! ".
Hoàng đế hô lớn, hi vọng có ai xuất hiện trước mặt, nhưng cung nữ, thái giám, phi tần, thị vệ và cả đại thần, một ai cũng không xuất hiện.
"Mau tới đây người a ! hộ giá, hộ giá ! quốc sư đâu, quốc sư ngươi ở đâu, chẳng lẽ ngươi còn chưa về sao? Mau đến hộ giá a ! ".
Hoàng đế đi chân đất chạy như điên trên sàn gỗ cung mới, hắn muốn người hộ giá, chỉ vì sau lưng có đồ vật đáng sợ đang đến gần.
"Tê tê."
"Yêu quái, yêu quái, cho trẫm cút đi, trẫm là thiên tử Đại Yến, là thiên mệnh khí số quy tụ, ngươi dám hại trẫm, cút cho ta, người đâu mau hộ giá a ! ".
Chạy chạy, sàn gỗ đã đến cuối, hoàng đế trực tiếp lao ra sàn gỗ, phóng đến cung cũ, nhưng trong mộng sao cũng chạy không nhanh, thậm chí chạy một lúc còn có cảm giác muốn ngã về sau, mà yêu quái kia cũng như con rắn lớn càng lúc càng gần.
Con rắn này đỏ trắng xen kẽ không ngừng lè lưỡi, chỉ nhìn thôi đã thấy sợ hãi.
Lúc này, hoàng đế chẳng còn quan tâm uy nghi thiên tử gì, chạy không được liền lăn lộn bò.
Một đường lao đến ngự hoa viên của cung cũ, vẫn không có bất kỳ ai đến cứu giá.
"Người đâu, người đâu?"
Hoàng đế lại muốn chạy, chợt phát hiện mất thăng bằng.
"A!"
Thân thể bị rắn lớn vấp ngã, con rắn lớn đáng sợ đó lập tức cuốn đến, từ chân lên đến thân, lại lên đến cổ, quấn quanh từng vòng từng vòng siết chặt.
"Ách ách ôi hộ giá, hộ ách."
Hoàng đế giãy giụa, thân thể không sao nhúc nhích, rắn lớn quấn càng lúc càng chặt, đừng nói là không có ai ở gần, dù có cũng không thể phát ra tiếng kêu cứu, trong mộng gần như ngạt thở, mà ở bên ngoài hoàng đế vậy mà cũng vì mơ nín thở.
Trong sợ hãi và hoảng loạn, hoàng đế mơ mơ màng màng nhìn thấy bên cạnh ao lớn ngự hoa viên có một vệt bóng trắng, trong đó một vệt bóng trắng đột nhiên mở hai cánh ra.
"Lệ ! ".
Tiếng hạc kêu thánh thót trong hiện thực vang lên ở hậu cung, cũng vang lên trong mộng cảnh của hoàng đế.
"Ôi ách ! hộ giá ! ".
Thân thể hoàng đế đột nhiên run lên, chợt tỉnh giấc trong cơn ác mộng, hơn nữa chưa hết hồn hét lớn thành tiếng.
"A, bệ hạ, ngài sao vậy?"
Phi tần bị tiếng kêu của hoàng đế đánh thức, hốt hoảng đứng dậy, không kịp để ý tấm lụa tuột xuống lộ ra xuân sắc, nhìn xung quanh sau đó cẩn thận vuốt lưng cho hoàng đế.
"Tê ôi. Tê. Hô."
Hoàng đế kịch liệt thở dốc để hòa hoãn lấy nghẹn thở thống khổ, hô hấp trôi chảy một chút, tinh thần lại tựa như còn ở vào một loại nửa mê nửa tỉnh trạng thái, trong mộng cảm giác quá mức chân thực.
"Ầm !"
Tẩm cung đại môn bị từ bên ngoài đụng ra, một tên thái giám cùng một đám thị vệ vội vội vàng vàng chạy vào, tiếng bước chân cùng giáp trụ va chạm thanh âm leng keng một phiến, một đám thị vệ y áo giáp chảy xuống nước mưa, xông đến nội bộ thời điểm đã binh khí ra khỏi vỏ.
Một màn này cũng sợ đến phi tần nhanh chóng tới kéo lên thảm tơ bảo hộ trước ngực.
"Bệ hạ, chúng thần đến đây cứu giá!"
"Bệ hạ thích khách ở đâu?"
"Bệ hạ!"
Thị vệ cùng bọn thái giám thì khẩn trương không thôi, chia ra kiểm tra tẩm cung nội ngoại, nhưng căn bản không có phát hiện nơi nào có thích khách.
Lão thái giám từ từ đến gần giường, thấp giọng hướng Hoàng đế nói ra.
"Bệ hạ, chúng thần cũng chưa phát hiện thích khách a."
"Ầm ầm !"
Lôi quang lấp lóe tiếng sấm vang rền bên trong, ngắn ngủi chiếu sáng tẩm cung hết thảy.
Hoàng đế khí tức cũng cuối cùng dần dần hòa hoãn lại, nghĩ đến y nguyên vô cùng rõ ràng ác mộng, nhìn hướng bên giường thái giám cùng thị vệ.
"Bệ hạ, ngài không có việc gì a?"
Phi tần dùng tay vì Hoàng đế lau đi mồ hôi hột trên mặt, thấp giọng hỏi một câu, nhưng Hoàng đế không để ý đến nàng, mà là hỏi thái giám.
"Quốc sư trở về rồi sao?"
"Ách, bẩm bệ hạ, Vân Lộ phủ lộ trình xa xôi, quốc sư muốn trở về nên không có nhanh như vậy."
"Lại đi thúc, lại đi thúc giục, định ra thánh chỉ lại cho ta thúc! Nhượng quốc sư nhanh chóng hồi kinh!"
"Tuân chỉ!"
Hoàng đế bình phục một thoáng khí tức, vung vung tay.
"Tất cả đi xuống a."
"Vâng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận