Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 746: Hậu thủ không ở chỗ này

Nhát đao của Tiêu Ngọc Chi khiến chính hắn có chút kinh hoàng, nhưng trong mắt người khác lại là kinh diễm, còn trong mắt hai tên gián điệp Nam Yến thì là kinh khủng.
Bùi Trường Thiên và Ngôn Chương cũng đã đuổi tới gần, nhưng nhìn thấy nhát đao của công môn quan sai cách đó không xa cũng khiến bọn hắn giật mình trong lòng.
Nói thật, người thực sự thấy rõ nhát đao kia, bao gồm rất nhiều quan sai và người trong Kim Ngọc trang viên, thực sự không có mấy ai, rất nhiều người hầu như chỉ nhìn thấy bạch quang chợt lóe, ngay sau đó là huyết quang và tiếng kêu thảm thiết.
Ngôn Chương theo bản năng liếc nhìn Bùi Trường Thiên bên cạnh, hít sâu một hơi nói nhỏ.
"Đây chính là nội tình của triều đình Đại Dung ta, hoặc nói đến cùng vẫn là không tin chúng ta, xử lý một cái Kim Ngọc Môn nho nhỏ, vậy mà phái ra cao thủ đẳng cấp này."
Bùi Trường Thiên nở nụ cười.
"Ngôn thúc cũng không cần nghĩ quá nhiều, cuối cùng cũng có quan viên muốn xử lý, đổi góc độ suy nghĩ, chẳng phải cũng là chi viện cường hữu lực cho chúng ta sao, triều đình khẳng định là không thích mạo hiểm, mọi việc đều nghĩ theo hướng xấu thì cũng quá hạn hẹp!"
"Công tử nói phải!"
"Kỳ thật ngài nói cũng có đạo lý, nhưng ta vẫn muốn nói câu khó nghe sự thật, không nói bây giờ chúng ta cũng tính là người trong triều đình, cho dù đối lập, Thiên Kình bang cũng không có tư cách này để triều đình trăm phương ngàn kế đối phó."
Lời nói thật quá đâm tâm, nhưng những lời đâm tâm này lại khiến Ngôn Chương cười khổ rồi nhẹ nhõm hơn không ít.
Trong vài ba câu nói đó, Bùi Trường Thiên đã nhanh chân đến trước mặt Tiêu Ngọc Chi, từ đáy lòng khen ngợi một câu.
"Vị công môn huynh đệ này thật lợi hại, nhát đao kinh diễm như vậy có thể tiếp được chắc không có mấy người!"
Tiêu Ngọc Chi quay đầu nhìn lại, đã được tin tức hắn biết hai người này hẳn là người của mình.
"Quá khen!"
Nói xong một câu như vậy, Tiêu Ngọc Chi mới phản ứng lại, vội vàng ngồi xuống vận công điểm huyệt, liên tiếp điểm mấy cái vào bắp chân hai tên gián điệp, tốc độ lưu thông máu trên đùi bọn chúng cũng trong nháy mắt chậm lại.
Các quan sai ở những hướng khác đã xông vào Kim Ngọc trang viên, rất nhiều người của Kim Ngọc Môn đều đang trong trạng thái mơ hồ, lại thêm Đồng Kim Vượng không ngừng hô to những lời như "Không nên chống cự", nên toàn bộ quá trình tương đối thuận lợi, không gặp quá nhiều huyết quang.
"Hảo tiểu tử, một đao kia ta còn không nhìn rõ !"
Dương Bình Trung và mấy tên quan sai đã tới trước mặt, mọi người hầu như bao vây lấy hai tên gián điệp đang rên rỉ trên đất, tự có quan sai lập tức cởi dây thừng, kẻ bị trói thì trói, người bị gãy chân thì lo thu xếp cầm máu.
"Hai vị là người của Sở đại nhân, quả nhiên dũng khí bất phàm, tại hạ Dương Bình Trung, đến từ nha môn Thừa Thiên phủ!"
Trong khoảng thời gian này, việc trao đổi tin tức ngầm vẫn luôn diễn ra, nhưng Bùi Trường Thiên cũng là lần đầu tiên gặp mặt những người như Dương Bình Trung, lúc này hắn cũng không tiếc lời tâng bốc.
"Nguyên lai là Dương bổ đầu, Thừa Thiên phủ có mấy đại danh bổ, tại hạ đã nghe danh như sấm, lại còn mang theo cao thủ như vậy cùng đến trợ trận, tại hạ vô cùng cảm kích!"
"Ha ha ha, những lời xã giao để sau nói, công vụ quan trọng!"
Nói rồi Dương Bình Trung cúi đầu nhìn xuống.
"Kiểm tra miệng lưỡi và các nơi trên người bọn chúng, chúng ta sẽ thẩm vấn ngay trong Kim Ngọc Môn!"
"Vâng!"
"Bùi công tử cùng đi chứ?"
"Đương nhiên rồi! Đúng rồi, không biết vị công môn cao thủ này tên họ là gì?"
Nói thật, Tiêu Ngọc Chi trong mắt Dương Bình Trung vẫn luôn là hậu bối thân cận, "Người lớn nói chuyện", theo bản năng hắn sẽ xem nhẹ Tiêu Ngọc Chi, mà Tiêu Ngọc Chi cũng cảm giác không sai biệt lắm như vậy, trước đây Dương thúc trở lại nói chuyện với sư phụ, hắn cũng là một tiểu trong suốt, lúc này cũng ngoan ngoãn đứng nép bên cạnh Dương Bình Trung.
Lúc này nghe đến vậy, Dương Bình Trung cũng nhận ra, Tiêu Ngọc Chi thật sự đã trưởng thành, võ công càng là xuất sắc bất phàm.
"Ha ha ha, vị này là hậu bối của ta, tên là Tiêu Ngọc Chi, lần này cũng là lần đầu tiên làm nhiệm vụ, ta dẫn hắn tới vốn muốn cho hắn mở mang thêm kiến thức, không ngờ lại nổi danh! Ngọc Chi, làm lễ!"
Tiêu Ngọc Chi ôm đao rồi hành lễ, nhưng ánh mắt lại rơi xuống bên chỗ hai người bị gãy chân, võ công của bọn chúng thực sự yếu vậy sao?
Dương Bình Trung vỗ vai Tiêu Ngọc Chi.
"Đi thôi! Ngươi cũng đi cùng! Bùi công tử mời!"
"Mời!"
Dương Bình Trung dư quang liếc qua Tiêu Ngọc Chi đi theo tới, trước đây là lão giáo đầu dạy dỗ đồ đệ, dạy hắn võ công, nuôi dưỡng hắn trưởng thành.
Nhưng kinh nghiệm giang hồ của Tiêu Ngọc Chi vẫn còn non, nhân phẩm lại chỉ giới hạn trong môi trường tương đối chất phác ở huyện Nguyên Giang, cái gọi là chính trong lòng hắn cũng dễ dàng bị kiến thức sau này làm lệch lạc!
Nếu một người có võ công tốt như Tiêu Ngọc Chi đi vào ngã rẽ, Dương Bình Trung dù là quan sai hay là trưởng bối cũng đều không muốn thấy.
Dương Bình Trung trong lòng nhớ lại dáng vẻ của lão giáo đầu, giáo đầu ngươi trên trời có linh thì cứ yên tâm đi, sau này sẽ là ta dạy Ngọc Chi, dạy hắn công vụ văn thư, dạy hắn xử án truy hung, dạy hắn kinh nghiệm giang hồ, dạy hắn công lý chính nghĩa! Trong đại sảnh Kim Ngọc trang viên, cuộc thẩm vấn hai tên gián điệp rất nhanh có kết quả.
Hai người này võ công cũng không tệ, nhưng dường như không chịu nổi hình phạt, rất nhanh đã khai ra.
Hơn nữa bọn chúng kỳ thật cũng không tính là gián điệp thật sự, chí ít so với người trước đây thì thiếu rất nhiều thường thức, chỉ có thể coi là người mà thái tử Nam Yến tín nhiệm, không hề có huấn luyện và học tập lâu dài.
Mà lần này, ngoài việc muốn tiếp quản công tác gián điệp trước đây, bọn chúng còn muốn trừ khử đồ tôn của Hàn Sư Ung là Yến Bác, hắn ở đây dùng tên giả là Yến Nhật An.
Bên ngoài sảnh tiếp khách Kim Ngọc trang viên, Bùi Trường Thiên và Dương Bình Trung đều đã đi ra, đêm nay thời tiết lạnh lẽo nhưng trời đêm sáng sủa, có điều hai người rõ ràng đều không có lòng dạ nào thưởng trăng.
"Yến Bác, Yến Nhật An, Nhật An, ghép lại là chữ yến, cái tên thật to gan!"
Nghe Bùi Trường Thiên nói, Dương Bình Trung cũng gật đầu nói.
"Đúng là vậy, đủ liều lĩnh, chỉ có điều đó là đã từng, bây giờ xem hắn trốn thế nào!"
Bùi Trường Thiên nhìn Dương Bình Trung một cái, do dự một chút rồi vẫn lên tiếng.
"Bạch Vũ đạo hủy diệt, Hàn Sư Ung mất mạng, sư phụ và sư đệ sinh tử không rõ, Nam Yến đối với hắn mà nói đã không còn chút ân huệ nào, nếu Đại Dung ta có thể thu dùng, há chẳng phải..."
"Bùi công tử, thuật sĩ hàng ngũ, quỷ biến khó phòng, ta đương nhiên hiểu ý của ngươi."
Dương Bình Trung dừng lại rồi mới tiếp tục nói.
"Một người đánh cược, được lợi mình, bị hại cũng chỉ hại mình, trong một nhà thì có thể liều nhưng không thể cược, còn ở một nước thì càng cần thận trọng hơn, Yến Bác cuối cùng cũng không phải là người của Thiên Kình bang! Đương nhiên, đây là ý kiến thiển cận của riêng ta, cuối cùng thì việc này vẫn do cấp trên quyết định, vả lại chuyện mà ngươi và ta bàn cũng quá đơn giản, bản thân Yến Bác liệu có muốn, có nhận mệnh không?"
Bùi Trường Thiên cười cười cũng không nói nhiều về chuyện này.
"Đúng rồi, nha môn Ngô Châu chẳng lẽ cũng bị gián điệp thẩm thấu?"
"Ha, Kim Ngọc Môn ở đây cuối cùng vẫn là tai to mặt lớn, nha môn thì về nguyên tắc cùng lắm chỉ là tham nhũng thôi, chỉ là xui xẻo gặp phải chuyện này, chúng ta cũng sẽ chấp pháp công bằng, nhưng cấp trên nghĩ như thế nào thì không ai biết."
Hai người trầm mặc một hồi, sau đó liếc nhìn nhau, dường như đều lĩnh hội được ý khác trong mắt đối phương, vẫn là Dương Bình Trung lên tiếng trước.
"Nghe nói Hàn Sư Ung ở Đại Yến được xưng là thần tiên tại thế, pháp lực quỷ thần khó lường, đồ tôn đích mạch của hắn sao lại có thể là loại người dễ đối phó như vậy?"
Bùi Trường Thiên gật đầu nói.
"Cho nên người đối phó với Yến Bác nhất định là người khác, hơn nữa không xuất hiện ở Kim Ngọc Môn!"
! Trên sông Nga, một chiếc thuyền nhỏ tuân theo quy luật di chuyển thông thường của thuyền bè, ban ngày đi thuyền ban đêm ghé bờ ngủ.
Sau mấy ngày vận chuyển, thuyền nhỏ cuối cùng cũng đã đến gần đoạn sông Nguyệt Châu, người trên thuyền chính là Yến Nhật An, hay nói đúng hơn thì nên gọi là Yến Bác.
Lúc này, thuyền nhỏ đang neo đậu ở bờ sông thuộc đoạn ranh giới hai châu, bên trong khoang thuyền đã đóng kín, Yến Bác đang nằm trong chăn.
Phía trước chăn nệm đang mở một tấm bản đồ da dê, Yến Bác, trong khi người mình lắc lư nhẹ nhàng theo thuyền, đang mượn ánh sáng ngọn đèn dầu nhỏ để nghiên cứu lộ tuyến.
Trước mắt có hai con đường có thể chọn, một là theo sông Nga đi thẳng, một đường là men theo thủy lộ quẹo trái quẹo phải, cuối cùng chuyển sang đường bộ về phía bắc hoặc dứt khoát tìm cách ra biển, một đường vòng về Đại Yến, rồi dò xét tình hình ở đó.
Một con đường khác là sau khi đến Nguyệt Châu sẽ trực tiếp tìm một nơi thích hợp để lên thuyền, điểm thích hợp nhất chắc chắn là huyện Nguyên Giang.
Sau đó thẳng đến Khoát Nam Sơn, trải qua con đường nối liền giữa núi sẽ đi thẳng vào Thương Sơn, dọc theo dãy núi Thương Sơn hoang tàn mà đi về hướng bắc, chỉ cần đi một đoạn đường nhỏ đặc biệt, sau cùng có thể qua Mạc Sơn hồi Đại Yến.
Con đường phía trước có lẽ an nhàn, nhưng kỳ thực rất nguy hiểm, con đường phía sau thì xem như gian nan, nhưng thực tế lại tương đối an toàn, vấn đề chính là mùa đông ở Thương Sơn quá lạnh lẽo hoang vắng.
"Sư phụ và sư đệ của ta như thế nào rồi."
Việc nghĩ trở về Đại Yến, không phải là Yến Bác còn ảo tưởng gì, thuần túy chỉ là không muốn chết tha hương, muốn tìm cách đánh cược một phen.
Còn về thông tin trên danh sách ở miếu Thổ Địa, cũng là kết quả mà Đại Yến đã tốn bao năm gây dựng ở khu vực này, bây giờ kết quả chỉ có thể nói là ngươi bất nhân thì ta bất nghĩa.
Một đứa bé lòng hiếu kỳ rất mạnh, cái đó hứa hẹn có thể duy trì bao lâu đây, phỏng đoán nhiều nhất mười ngày nửa tháng, đứa bé kia liền sẽ đi đem tin đào ra.
Đến lúc đó Hà gia mặc dù khó tránh khỏi sẽ nhận một chút liên lụy, nhưng nói câu thực tế, Yến Bác cho rằng dùng bây giờ Đại Dung xử lý, Hà gia không khó thoát khỏi hiềm nghi, cuối cùng đến lúc truy tra cũng sẽ không phải là người bình thường, đổi Đại Yến thì khó nói.
Thân ở nước khác làm gián điệp, thường thường cũng sẽ so sánh một chút chuyện giữa hai nước, rất nhiều lúc nhìn càng thêm rõ ràng.
Hồi lâu sau, trong khoang thuyền đèn tắt, cửa khoang được mở ra, mặc áo khoác Yến Bác từ bên trong đi ra, một cơn gió lạnh thổi đến hắn đều theo bản năng rụt cổ lại.
Xung quanh không có bất cứ động tĩnh gì, Yến Bác ngẩng đầu nhìn lên trời, tối nay trời quang mây tạnh, lại nhìn về phía mặt nước, hơi có sóng lớn, khiến thuyền nhỏ không ngừng lắc lư.
Chỉ có điều lúc này trong lòng Yến Bác lại dâng lên một cảm giác bất an.
Suy nghĩ một chút, Yến Bác trực tiếp cởi dây thừng, hơn nữa thả buồm xuống, ở trong đêm tối chèo thuyền đi, nhanh chóng hướng Nguyệt Châu tiến lên.
Đi đến một khúc sông, Yến Bác cảm giác bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt, tối nay gió nhẹ, cánh buồm không mượn được nhiều sức gió, đi ngược dòng nước tốc độ cũng không nhanh.
Yến Bác nhìn về phía mấy chỗ mặt nước, quyết tâm liều mạng, dứt khoát trực tiếp dùng sức nắm, đem mái chèo toàn bộ nhấc lên trong tay.
"Ầm !"
"Ầm !"
Mặt sông đột nhiên vỡ ra mấy chỗ bọt nước, mấy bóng người xông về thuyền nhỏ, có người ở trên không đã rút đao ra khỏi vỏ.
"Keng !"
Tiếng đao vang lên, Yến Bác đã đem mái chèo quét tới.
"Ầm".
"Ầm", một mái chèo quét bay hai người, khiến bọn chúng rơi thẳng xuống nước, nhưng đến người thứ ba thì, đón tiếp là ánh đao chém tới.
"Răng rắc !"
Mái chèo bị chém làm hai khúc, Yến Bác lách mình né tránh, đã có một thanh màu đỏ sẫm đánh tới, hắn gần như lộn nhào ra sau, hạt sắt lộp bộp đánh vào khoang thuyền và thân thuyền, cái mùi hôi thối đó khiến hắn biến sắc.
Những người này rất hiểu làm sao đối phó thuật sĩ!
Giờ khắc này, Yến Bác cắn nát ngón tay, vung ra một giọt tinh huyết về phía người đang vung đao chém tới.
Hồng quang lóe lên đánh vào lưỡi đao của đối phương.
"Coong !"
Một tiếng kim loại va chạm vang lên, đao khách nắm chặt chuôi đao, thân thể lùi lại mấy bước.
Đồng tử Yến Bác hơi giãn ra, vừa nãy một chiêu là chiêu tất sát của hắn, gần như chưa từng hụt, hắn điểm trúng là tim đối phương, chứ không muốn đánh vào binh khí, mà là đối phương trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc vung đao chém trúng huyết quang.
Võ công của người này ta căn bản không thể đối kháng!
Mà lúc này Yến Bác đã phát hiện trên thuyền đã bị rò rỉ rất nhiều nước, hiển nhiên người ở dưới nước đã đục thủng thuyền!
"Yến Bác, ngươi khó thoát khỏi cái chết, còn không bằng chết trong tay chúng ta, tốt xấu cũng tính là vì Đại Yến làm cống hiến, chúng ta sẽ lưu ngươi toàn thây thay ngươi an táng!"
"Nực cười, không có ta, các ngươi đừng hòng khống chế nhiều ám tử!"
Đao khách đưa thanh đao nằm ngang trước mắt, mượn ánh trăng kiểm tra một vết nứt trên lưỡi đao, ánh trăng phản chiếu trên thân đao khiến gương mặt hắn lộ ra vẻ bình tĩnh.
"Với ta mà nói, ta càng hy vọng hai nước giao hảo, cho dù vì một điểm này, Bạch Vũ ở Đại Dung cũng nên hủy diệt, gián điệp hay không tùy nó đi Yến Bác, thuyền của ngươi sắp chìm rồi, ngươi bằng lòng đầu hàng, ta có thể mang thi thể ngươi về quê!"
Yến Bác trong nháy mắt trong lòng hoảng hốt, cái việc "Thuyền chìm" này chẳng phải ám chỉ đường đi của Bạch Vũ sao.
Sau một khắc, đao khách động, Yến Bác trong lòng giật mình, trong tay áo bay ra mấy đạo phù chú, bộc phát ra từng đoàn từng đoàn hỏa quang, bản thân thì tung người nhảy vọt, từ con thuyền sắp chìm nhảy xuống sông.
"Ào ào ào".
Nước sông lạnh lẽo thấu xương làm Yến Bác càng thêm tỉnh táo, hắn vừa lặn xuống nước vừa cởi bộ quần áo dày đang mặc trên người, liếc nhìn mấy người đuổi theo trong nước, ra sức bơi về phía trước.
Trên thuyền nhỏ, đao khách tùy tay vung lên, trực tiếp chặt đứt cột buồm, lúc cột buồm nghiêng đổ dùng chân đá một cái.
"Ầm" một tiếng, cột buồm bắn xuống mặt sông, mà đao khách tung người nhảy lên, rõ ràng không có âm thanh nào nhưng đã giẫm vỡ gần nửa mạn thuyền, gần như lúc cột buồm vừa chạm nước thì hắn đã đuổi kịp và đạp lên trên cột buồm.
Giống như giẫm lên một con thuyền nhỏ đang lao nhanh đuổi theo hướng Yến Bác bỏ chạy.
Yến Bác tuy không nhìn rõ tình hình dưới nước, nhưng hắn biết cao thủ võ công rất cao kia nhất định sẽ đuổi tới, chỉ có thể liều mạng bơi về phía trước, nhưng cỗ sát khí đó cũng càng lúc càng gần.
Đột nhiên, Yến Bác như thấy có ánh sáng lóe lên, trong lúc bơi, hắn nhìn kỹ phía trước, tựa như thấy được nơi xa ánh trăng mông lung trong trẻo dưới nước, có mấy lá sen cùng vài thân cây, thậm chí còn có một nụ hoa.
Lúc này Yến Bác lại nhớ tới giọng nói của cô bé:
"Ngươi cũng đừng thực sự muốn chết đi hái sen a !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận