Tế Thuyết Hồng Trần

Tế Thuyết Hồng Trần - Q.1 - Chương 529: Vì điện hạ phân ưu

Hồ Khuông Minh lời nói nhường tỉnh táo lại, Hoàng đế nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, sau đó cho Đàm Nguyên Thường ánh mắt cũng lộ ra có chút ý tứ sâu xa.
Đàm Nguyên Thường tiếp xúc đến ánh mắt của Hoàng đế, cũng không hề tránh né, mà là trực tiếp nghênh đón ánh mắt của hắn mở miệng nói.
"Bệ hạ, hy vọng ngài suy tính một chút lời Hồ đại phu nói"
Nhiều lời Đàm Nguyên Thường cũng không nói, hắn tin tưởng Hoàng đế có thể minh bạch, nhưng sắc mặt Hoàng đế hiển nhiên hết sức khó coi, một tay vỗ nhẹ giường kỷ.
Mặc dù là nhẹ nhàng "Ầm" một tiếng, nhưng nhường thái giám tổng quản đi theo bên cạnh trong lòng run lên, Hồ Khuông Minh cũng là trong lòng bỗng nhiên nhảy dựng.
Tục ngữ nói gần vua như gần cọp, Hồ Khuông Minh mặc dù chỉ là đi theo như thế một lát, nhưng hắn nói đến sự tình tương đối lớn, trong lòng cũng bồn chồn, nhưng thường nhân còn không thể không để ý, đây chính là Đại Dung thiên tử a!
"Bệ hạ, ngài chớ nên nổi giận a"
Hồ Khuông Minh vào thời khắc bước ngoặt như vậy mà vẫn kiên trì nói thêm một câu, nhường Đàm Nguyên Thường đang trầm mặc bên cạnh đều kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn.
Trong lòng Hoàng đế tức giận, nhưng hắn vẫn là phân biệt rõ ràng thị phi, thực sự không quá tốt phát tác, lần nữa thật sâu liếc mắt nhìn Hồ Khuông Minh và Đàm Nguyên Thường, sau đó chậm rãi đứng lên, nhẹ giọng phun ra hai chữ.
"Hồi cung!"
"Là"
Thái giám tổng quản nhìn Đàm Nguyên Thường và Hồ Khuông Minh đang cau mày một chút, chắp tay, sau đó lo lắng đi theo bước nhanh tới Hoàng đế rồi rời đi.
"Ta đưa tiễn bệ hạ."
"Không cần!"
Đàm Nguyên Thường vừa mới đi tới cửa, đã bị Hoàng đế cự tuyệt, hắn bước chân dừng lại, biết lúc này vẫn là đừng theo kịp là tốt.
Lúc này Đàm Nguyên Thường quay đầu nhìn tới, trên mặt Hồ Khuông Minh đã rỉ ra không ít mồ hôi, thần sắc cũng vẫn ngưng trọng như cũ.
"Hồ lão tiên sinh, ý của ngài vừa rồi, Đàm mỗ chắc không có hiểu sai ý chứ? Thái y viện có vấn đề?"
Hồ Khuông Minh cũng không dám kết luận.
"Cái này Hồ mỗ cũng không biết, cũng chưa hẳn là cố ý gây nên. Chỉ là sau khi lý giải qua tình hình gần đây của bệ hạ, trong cung bên kia thuốc vẫn là nên ngừng lại thì tốt, chỉ là bệ hạ tựa hồ cũng không tin ta?"
Đàm Nguyên Thường lắc đầu thở dài một tiếng.
"Bệ hạ tức giận, kỳ thực là đã minh bạch. Hắn mặc dù tức, nhưng biết ta Đàm Nguyên Thường tuyệt sẽ không hại hắn. Chỉ là không nghĩ tới."
Liền như Đàm Nguyên Thường, kỳ thực cũng không nghĩ tới vậy mà lại chẩn đoán được kết quả này, mà Hồ Khuông Minh dám nhiều lần mở miệng, cũng nói rõ hắn đối với chẩn đoán của chính mình là có tự tin.
Hoàng đế ra khỏi Đàm phủ, lên xe ngựa hồi cung, ở trên xe ngựa, cuối cùng hắn không nén được lửa giận, mạnh mẽ một quyền nện vào trên xe giá, cùng với thái giám tổng quản ở trên xe đều run một cái.
Một quyền này xuống, Hoàng đế trong cơn giận dữ đồng thời cũng khó chịu đường hô hấp, không nhịn được "Khụ khụ" ho khan hai tiếng.
"Bệ hạ, bệ hạ! Hồ đại phu nói, thỉnh ngài chớ nên nổi giận a!"
Hoàng đế giận đến thân thể đều có chút phát run, chớ nên nổi giận? Câu nói nhẹ nhàng này lại làm sao có thể đè xuống đây?
Nhớ năm đó tiên đế khi còn tại thế, lúc đó Đại Dung thái tử nhiều năm không quyết định được, các huynh đệ trong đó mặc dù minh tranh ám đấu các dùng thủ đoạn, nhưng so bì đều là tài cán, liều đều là bản lĩnh, có người giỏi văn có người giỏi võ, có người tuân thủ Trung Dung chi đạo.
Vả lại cho dù ở ngoài sáng không phải lúc nào cũng nhắc tới, nhưng kỳ thực mọi người trong lòng đều đối phụ thân trừ kính sợ, cũng có hiếu tâm, rất muốn được đến sự tán thành.
Bây giờ thì sao? Thái tử sớm đã định, chẳng lẽ còn có người nghĩ đại nghịch bất đạo?
Là ta dạy con không đúng sao.
"Ầm!"
Hoàng đế lại là đập một quyền, mà một quyền này về sau, khí tức của hắn cũng dần dần quy về bình tĩnh, ít nhất ngoài mặt nhìn là như thế.
Chính như Đàm Nguyên Thường hiểu biết, kỳ thật đương kim thiên tử Hạng Tử Ký là một người rất trọng tình cảm, chí ít đối với những người thân thiết nhất thì quan tâm muốn vượt xa cha hắn, cho nên lúc này trong lòng càng khó tiếp nhận, ngược lại uất khí khó tiêu.
Khí tức quy về bình tĩnh, nhưng tay Hoàng đế lại đặt ở ngực, một hồi lâu khí tức mới chính thức trôi chảy lại.
Giận thì giận, hồi cung về sau Hoàng đế lại không có mảy may biến hóa, thậm chí đều không phái người đi tra Thái y viện.
Chỉ là mặc dù tại Đàm phủ không trả lời Hồ Khuông Minh và Đàm Nguyên Thường, nhưng thuốc trong cung hắn xác thực ngừng.
—— Trong Đông Cung, thái tử đang luyện tập giương cung bắn tên, sau khi giương cung trăng tròn buông tay, mũi tên vèo một cái bay ra, lại "Đùng" một tiếng bắn trúng tâm bia.
Những người đi cùng xung quanh nhất thời lớn tiếng khen hay không ngừng, tán dương thái tử xạ nghệ cao minh.
Bất quá lúc này lại có người nhanh chóng chạy tới, nhích lại gần thái tử thấp giọng nói một chút sự tình, nhường cho người sau thoáng cái mặt lộ vẻ kinh động.
"Cái gì? Phụ hoàng không dùng thuốc trong cung, chuyên môn phái người theo Đàm phủ ngoài cung lấy thuốc?"
Người đến liên tục gật đầu.
"Điện hạ, việc này chính xác trăm phần trăm a!"
Bên cạnh rất nhiều người cũng nghe được lời thái tử nói, nhao nhao lộ ra kinh ngạc, một người trong đó nhất thời biến sắc.
"Không tốt, thái tử điện hạ, việc này đối với ngài thật lớn bất lợi a"
Hoàng đế không tin Thái y viện, tình huống này hiển nhiên mười phần bất thường, nếu như bên trong thực có gì đó cổ quái, rất dễ dàng suy nghĩ từ góc độ ai là người được lợi.
Thái tử cũng đã phản ứng lại.
"Nếu như có người muốn đối với phụ hoàng bất lợi, phụ hoàng sẽ hay không cho rằng là ta? Nhưng là nếu phụ hoàng thật sự có hoài nghi trong lòng, vì sao không động đến Thái y viện?"
Lần này sắc mặt thái tử đều thay đổi, người bên cạnh càng nhao nhao lộ ra vẻ sầu lo.
"Điện hạ, nên lập tức diện kiến bệ hạ!" "Không, điện hạ, bệ hạ bất động, chúng ta đi tra!"
"Không thể, đây chẳng phải là có ý giấu đầu lòi đuôi?" "Vậy chẳng lẽ bất động?"
"Cứ bất động!" "Không, vẫn là phải đi gặp bệ hạ!"
Mọi người mỗi người một ý kiến, thái tử tâm cũng loạn, cuối cùng vẫn là quyết định lập tức đi gặp Hoàng đế.
—— Bên ngoài ngự thư phòng, thái tử vội vã đi đến, nhưng bị ngăn ở bên ngoài.
"Lưu công công, ta muốn gặp phụ hoàng!"
Thái giám tổng quản cười cười nói.
"Thái tử điện hạ mời trở về, trừ trọng thần trong triều đến thương thảo chuyện triều chính quan trọng, những người khác bệ hạ một cái cũng không gặp!"
"Nhưng ta nghe nói..."
"Điện hạ, mời trở về đi!"
Thái tử do dự một chút, bồi hồi một trận về sau, vẫn là rời đi, sau đó thái giám tổng quản mới tiến vào ngự thư phòng, nói với Hoàng đế về chuyện bên ngoài.
Hoàng đế vẫn phê duyệt tấu chương, nghe xong lời thái giám nói, không khỏi lắc đầu thở dài.
"Hừ, vẫn là rèn luyện quá ít, thiếu kiên nhẫn!"
Lời mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Hoàng đế lại có chút thở phào nhẹ nhõm, ít nhất từ tình hình mấy ngày này cùng phản ứng của thái tử mà nói, có khả năng hắn xác thực không biết chuyện.
—— Trong một tòa phủ đệ xa hoa khác ở kinh thành, có một người mặc trang phục thư sinh đang tĩnh tâm đọc sách trong thư phòng, bất quá lúc này lại có người vội vã đi tới, thì thầm vài câu bên cạnh hắn.
Ngay khi nghe xong những lời này, nam tử đã không tĩnh tâm được nữa, kinh ngạc nhìn về phía người đến.
"Hả? Lời này thật sao?"
Người đến khẽ gật đầu.
"Chính xác trăm phần trăm!"
Người trong phòng thoáng cái đứng lên, trên mặt lóe qua một tia bất an.
"Đại ca biết sao?"
"Thái tử điện hạ cũng nên biết rồi."
"Phụ hoàng là sau khi từ Đàm phủ hồi cung về mới thay đổi? Chẳng lẽ Đàm Nguyên Thường vừa về kinh đã biết?"
"Cũng không phải, là bởi vì Đàm Nguyên Thường mang theo một người hồi kinh!"
"Là ai?"
Người đến nhẹ nói.
"Thần y tại thế của Đăng Châu, Hồ Khuông Minh!"
"Hồ Khuông Minh? Cũng chính là nói mấy ngày trước phụ hoàng đi Đàm phủ, thật ra là đi khám bệnh? Đàm Nguyên Thường trở về nhiều ngày như vậy, vì sao không ai biết hắn mang về ai?"
Người đến cau mày.
"Điện hạ, sao có thể luôn theo dõi Đàm Nguyên Thường bên cạnh được chứ."
Nam tử đi đi lại lại trước án thư.
"Thời gian này quá sớm, quá sớm!"
Sớm như vậy mà cục diện lại chưa định, mình ngược lại muốn rơi vào trong cục, Đàm Nguyên Thường, Đàm Nguyên Thường!
Chuyện này sớm muộn gì cũng muốn vạch trần, vả lại đến từ chính mình tự thân đến trước mặt phụ hoàng mà vạch trần, chứng bệnh sớm muộn gì cũng muốn trị, hơn nữa do chính mình tự thân tiến cử cao nhân đi trị, nhưng hiện tại tất cả những điều này đều quá sớm!
"Đúng rồi, mấy ngày tiếp theo, thân thể phụ hoàng không có vấn đề gì sao?"
Người đến gật đầu.
"Thoạt nhìn không có xảy ra tình huống gì, cái Hồ Khuông Minh quả nhiên cao minh, lần đầu tiếp xúc vậy mà đã khống chế độc tính!"
Hoàng tử trong lòng phiền não ý loạn thậm chí sinh ra sợ hãi, có chút rối loạn tấc lòng, mặc dù tự nhận che giấu rất tốt, nhưng nếu như phụ hoàng có tâm, lại thêm Đàm Nguyên Thường, ai có thể an tâm?
"Phải làm sao mới ổn đây?"
"Điện hạ, chúng ta đều đã binh đi hiểm chiêu, chi bằng cứ liều một chút nữa."
Vị hoàng tử mang bộ dạng thư sinh nhìn về phía người đến, và người kia cũng chầm chậm nói.
"Trừ khử Hồ Khuông Minh!"
Câu nói này vừa ra, khiến hoàng tử trong lòng lại là nhảy dựng lên.
"Trong lúc mấu chốt này lại trừ khử Hồ Khuông Minh?"
"Không sai, chỉ cần trừ khử lão già Hồ Khuông Minh kia, đến lúc đó nhất định không người có thể giải, không qua bao lâu, hoàng thượng sẽ khó chịu, đến lúc đó chắc chắn trong cung đại loạn, tuy nói cũng là hiểm cảnh, nhưng lại có cơ hội, dù sao cũng so với hiện tại tốt hơn."
"Trừ khử Hồ Khuông Minh?"
Hoàng tử trợn to hai mắt, không khỏi nhếch miệng lên.
"Đàm Nguyên Thường bên cạnh có nhiều cao thủ lắm, làm sao mà trừ khử?"
"Điện hạ, vậy phải dựa vào vị cao nhân của chúng ta, Đàm Nguyên Thường thì lợi hại đấy, bên cạnh có nhiều cao thủ, nhưng bởi vì quan hệ của tiên đế, có một số thứ hắn là tuyệt đối không đụng vào, tuy nói nhất định sẽ có phòng bị, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là chút vật chết mà thôi."
Hoàng tử bị nói đến động tâm, không khỏi hơi nheo mắt lại.
"Mời hắn đến đây!"
"Vâng!"
Cấp dưới vội vã lui ra, còn hoàng tử lúc này cũng không có tâm trạng xem sách, liền ở trong phòng âm thầm sốt ruột lại khuyên chính mình phải tỉnh táo.
Đúng lúc hoàng tử đang suy tính có nên vào cung xem sao thì cấp dưới vừa mới đi đã dẫn theo một người trở lại, vừa nghe tiếng bước chân, hoàng tử liền bước nhanh ra khỏi thư phòng nghênh đón.
"Đại sư, ngài đến rồi, khoảng thời gian này có quen thuộc không?"
Người đến là một kẻ đầu trọc lốc, nhưng hai bên tai và gáy còn sót lại chút tóc, tay cầm một cây thiền trượng màu máu, trên người đeo chuỗi phật châu cũng rất đặc biệt, cũng hiện ra một màu huyết sắc, phía trên khắc những hoa văn kỳ quái vặn vẹo méo mó, dù sao không giống kinh văn.
Lúc này được mời đến, đầu đà mang vẻ tươi cười trên mặt hướng hoàng tử thi lễ.
"Đa tạ điện hạ quan tâm, Đại Dung kinh thành quả không hổ là thượng quốc Thiên Kinh, nhìn không hết phồn hoa, hưởng không hết ôn nhu a. Điện hạ hậu ái cùng quan tâm, bần tăng ghi nhớ trong lòng!"
Hoàng tử mặt mày hớn hở.
"Đại sư cao hứng là tốt, nhưng hôm nay bổn vương trong lòng lại không yên, trước đó vẫn nghe đại sư nói ngài thần thông quảng đại, không biết có thể vì bổn vương phân ưu?"
Đầu đà trên mặt lộ nét vui mừng, trước khi đến hắn đã hiểu chắc chắn là có chuyện!
"Tự nhiên sẽ vì điện hạ phân ưu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận