Tế Thuyết Hồng Trần

Tế Thuyết Hồng Trần - Q.1 - Chương 728: Chí này khó duỗi

Bên trong phủ Mặc, chờ đến khi Lục Hải Hiền đến, nhà Mặc tự nhiên cũng lấy thuốc xong, hai vị lão gia tử cũng đã thức dậy, mọi động tĩnh trong phủ cũng dần dần dịu bớt đi không ít, ít nhất là không còn hoảng sợ kinh hãi nữa.
Đương nhiên, sự quan tâm dành cho hai vị lão nhân lại càng thêm chú ý, cái này không cho cái kia cũng không cho.
Nhưng khiến người dở khóc dở cười là, hai vị lão nhân tự giác không có chút vấn đề nào, cái này cũng muốn làm cái kia cũng muốn làm, thậm chí còn muốn đi ra ngoài đi dạo, còn người trong phủ tự nhiên hết mực khuyên can.
Nếu không phải lão đại phu dặn dò nhiều lần, Dịch A Bảo thậm chí còn muốn tắm rửa, bất quá vẫn bị khuyên nhủ, nói là phải điều dưỡng một thời gian rồi hãy tính.
Nhưng dù là như thế, hai vị lão nhân vẫn muốn đơn giản làm sạch một chút.
Sau đó là Mính Châu tri châu Lục Hải Hiền đích thân tới cửa.
Các tân khách khác đến bái phỏng đều tạm thời từ chối, nhưng tri châu đại nhân thì không tiện xua đuổi, thứ nhất vốn là hảo hữu của lão gia tử Mặc Dịch Minh, thứ hai cũng xem như người ngoài biết chuyện của nhà Mặc, liền cũng giữ lại.
Tại phòng ăn của nhà Mặc, buổi tối làm một bàn đồ ăn, nhưng đều tương đối thanh đạm, nhìn ra được lấy việc điều dưỡng làm chủ.
Lục Hải Hiền đã sớm được Mặc Tòng Hiến đi cùng ngồi xuống phòng ăn, nhưng hai người chủ nhà còn chưa tới, lúc này chỉ có thể nhẫn nại chờ.
Trên bàn rau xanh xào, canh tươi dược thiện, không có thịt cá gì quá khoa trương, càng không có rượu, còn chuẩn bị cháo loãng nóng hổi.
Mặc Tòng Hiến nói với tri châu về việc cha mình và lão phu tử tỉnh lại trước sau, từ hạ nhân đổi ca đến phát hiện có động tĩnh, lại đến người nhà chạy tới, trước sau đúng là náo loạn không ít chuyện cười.
Lục Hải Hiền nghe đến liên tục gật đầu.
"Chuyện thế này đổi người khác thì tin cũng không dám tin, không thiếu được thành trò cười, có thể tỉnh lại là tốt rồi, một năm này, cũng đâu có ngắn ngủi gì."
"Đại nhân nói phải ạ!"
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, người trong phòng ăn đều nhìn ra bên ngoài, Mặc Tòng Hiến càng là đứng dậy.
Mặc lão gia tử cùng Dịch A Bảo đã đổi lại y phục chỉnh tề, cùng nhau dưới sự vây quanh của mọi người từ cửa lớn đi tới, Dịch A Bảo đã không cần ai dìu đỡ, bước đi cũng rất vững vàng, còn Mặc Hiểu Dung thì kiên trì vịn cha.
"Để Lục đại nhân chờ lâu!" "Gặp qua tri châu đại nhân!"
Lục Hải Hiền cũng đứng lên, thậm chí rời khỏi chỗ ngồi đi lên phía trước.
"Không lâu không lâu, nghe nói Mặc lão gia và Dịch phu tử đã làm một giấc mộng rất dài, Lục mỗ mặt dày, chính muốn nghe một chút đây, còn mong hai vị vui lòng chỉ giáo ạ!"
"Nói gì vậy chứ ạ, đại nhân mời ngồi!"
"Mời!"
Mọi người khách sáo mời nhau nhập tọa, sau đó tự nhiên một phen nói chuyện dài, mấy đứa hài tử tuy không đủ số để lên bàn chính, nhưng cũng mỗi người một bàn ở bên cạnh vừa ăn vừa nghe.
Tối hôm đó, Mặc Dịch Minh và Dịch A Bảo cũng không quá giấu giếm, việc khi đó cùng nhau trải qua một giấc mộng dài cũng đều nói ra, chỉ là vẫn chưa nhắc đến Thạch Sinh cũng là tiên nhân trong mộng.
Sau tiệc mừng thọ một giấc không tỉnh, nguyên lai là cùng nhau làm một giấc mộng rất dài.
"Trong mộng đó, ta và Dịch phu tử tỉnh lại ở trên mây, trên mây có một người đứng, đại nhân ngài đoán là ai?"
Lục Hải Hiền nghe đến chuyện này đã có suy đoán, lúc này càng không khỏi buột miệng thốt ra.
"Tề lão Thiên sư?"
Dịch A Bảo và Mặc lão gia tử nhìn nhau, cùng gật nhẹ đầu, vị tri châu đại nhân này quả là người thông minh lanh lợi.
"Không sai, chính là Tề sư phụ! Hắn dẫn theo chúng ta cùng nhau, đi về phía Bắc Hải xa xôi, chứng kiến một trận thịnh hội ngoài nhân gian"
Mặc lão gia tử và Dịch A Bảo xen kẽ nói đến, thịnh sự Long Cung mỹ lệ thông qua lời nói triển khai trong đầu mọi người.
Tiên, thần, phật, yêu, ma, tinh, quái, vô vàn huyền bí ngoài nhân gian, các phương hội tụ đến Bắc Hải, cùng tham gia đại điển đăng cơ của Long Quân Bắc Hải.
Cũng giống như trong truyền thuyết, ở vượt qua biển rộng mênh mông, tại phương bắc xa xôi có một dải đất rộng lớn, nơi đó cũng có quốc gia phì nhiêu, nơi đó cũng có vương triều hùng mạnh.
Mà tại trong Bắc Hải, Long tộc mở ra đại lễ long trọng, phía sau lại còn có Bạch Long tẩu thủy.
Bạch Long tẩu thủy chính là tiết mục chính thức, quang cảnh cả một năm gần như đều trải qua trong lũ lụt!
Qua tứ phương giới vực, độ tứ hải, vượt qua ngàn núi vạn sông, đỉnh lũ như thủy triều cuồn cuộn vượt qua, trong lúc đó không biết đã thấy bao nhiêu huyền bí, nhìn thấy bao nhiêu cảnh đẹp, nhìn thấy bao nhiêu biến hóa khó tưởng tượng.
Sau đó càng tham gia Hóa Long Yến ở Long Cung Bắc Hải, kiến thức quá nhiều người hoặc vật kỳ dị phi phàm!
Không chỉ có Long Nữ múa hát tiên tử ca vang, càng có khách phương tám hướng tới tham gia hội ngộ, trên trời dưới đất không gì không có, còn có thể nghe vô số chuyện lạ!
Trên Cửu Thiên Thiên Cung, dưới Cửu U Hoàng Tuyền, Long Cung trong tứ hải, vô cùng thần bí tiên phủ, núi sông rộng lớn trong thiên địa vượt xa sự tưởng tượng của người đời, cho dù ở ngoài thiên địa vẫn có động thiên thế ngoại.
Phong bão sấm sét có thể là lôi kiếp, trong mưa to gió lớn có lẽ cất chứa Thiên Long, trong Nam Hải lại còn một cây Định Hải Thần Châm huyền diệu vô cùng.
Tất cả những điều này, đều rung động những người đang ngồi nghe trước bàn ăn tối hôm đó, nhưng nếu thật sự tin hết thì có lẽ cũng không quá khả thi.
Suy cho cùng đây chỉ là một giấc "Mộng", một giấc mộng khoa trương tới cực điểm!
Đừng nói Lục Hải Hiền, ngay cả người nhà họ Mặc và người nhà họ Dịch nghe đến đoạn sau cũng không thể tin được, cho dù là Mặc lão gia tử và chính Dịch A Bảo, cũng trong hoảng hốt nhận ra vài phần hoang đường.
Bất quá việc ngủ suốt một năm là thật, một giấc mộng dài cũng là thật, có thể chiêm bao một năm cũng đã đủ huyền bí rồi.
Đêm đó, khi Lục Hải Hiền trở về phủ đệ đã rất muộn, rốt cuộc giấc mộng kia quá dài, thực sự có quá nhiều chuyện kỳ lạ có thể kể, kể đến đêm khuya cũng chưa hết, cho dù là hai vị lão nhân cũng không dám nói mình đã nhớ hết.
Tuy đã rất muộn, người nhà đều đã ngủ, nhưng Lục Hải Hiền không hề có chút buồn ngủ nào, hắn không đi phòng ngủ, mà là lại lần nữa đến thư phòng.
Lửa đèn trong thư phòng của phủ đệ lại sáng lên, Lục Hải Hiền lục lọi ở mấy kệ sách trước, tối nay nghe thấy có vài chỗ luôn khiến hắn rất để ý, suy đi tính lại một hồi lâu cuối cùng ý thức được điều gì đó, liền tỉ mỉ tìm kiếm trong thư phòng.
Tìm một hồi lâu, cuối cùng Lục Hải Hiền cũng tìm được một quyển sách cũ kỹ, sách hiển nhiên là đã có tuổi, hắn cẩn thận lật xem, cuối cùng xác nhận một điều.
Quyển sách này có thể coi là một quyển tạp thư địa lý, là của một đại nho thời khai quốc Đại Dung làm, năm ấy cũng giải khai được chút nghi hoặc thời trẻ của Lục Hải Hiền.
Trên sách viết kỳ thực trên đời còn có nhiều vùng đất rộng lớn hơn, đi đường bộ rất khó tới, nhưng nếu vượt qua biển rộng mênh mông sẽ tương đối gần, nhưng cũng rất gian nan.
Từng có một đội thương nhân đi xa nhiều năm, ở một tiểu quốc xa xôi ở phương bắc, gặp một đội thương nhân đến từ phía bắc, đội thương nhân đó cũng tự xưng đã đi xa nhiều năm, hai bên đơn giản trao đổi về nhận thức đường đi, sau đó lại mỗi người tiếp tục đi theo hướng ban đầu.
Hai bên cũng chỉ gặp gỡ một lần như vậy, sau đó không có thêm tin tức nào nữa.
Đội thương nhân của Đại Dung ở bên ngoài mất rất nhiều thời gian gặp phải không ít nguy hiểm, suýt chút nữa không về được, mãi đến mấy chục năm sau mới có con cháu cuối cùng quay lại cố hương, kể lại vài sự việc cho danh sĩ ở quê, cũng chính là tác giả của quyển sách.
Lục Hải Hiền đọc xong thì luôn cau mày, một số miêu tả và địa lý rất giống với lời của Mặc lão gia tử và Dịch lão phu tử.
Nhưng trong sách lại không nhắc đến vương triều Đại Khâu mà hai vị lão nhân nói đến, nếu Đại Khâu thật sự màu mỡ như vậy, diện tích lãnh thổ bao la đến vậy, thì trong sách dù rất nhiều chỗ mơ hồ, cũng ít nhiều gì cũng nên có một lời chứ?
Trầm tư một hồi lâu, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Lục Hải Hiền.
Nếu Đại Khâu đó là sau khi thời gian được ghi lại trong sách này thì mới thống nhất nhiều vùng đất, mới dựng nên vương triều thì sao?
Thế sự vô thường, thời gian trôi đi, trong dòng chảy năm tháng không gì là không thể thay đổi, từ xưa đến nay rất nhiều vương triều cường thịnh cũng đều như vậy.
Ý nghĩ này khiến Lục Hải Hiền nổi cả da gà, hắn chợt sinh ra một loại xúc động, loại xúc động mãnh liệt khiến vốn dĩ không buồn ngủ càng thêm phấn chấn, sau đó lập tức bắt đầu mài mực!
Đêm đó, Lục Hải Hiền cầm bút viết đêm, hắn muốn ghi lại giấc mộng kỳ dị mà tối nay đã nghe thấy, và phải ngay lập tức.
Bởi vì đã nghe quá nhiều, nếu không ghi chép lại ngay, Lục Hải Hiền sợ mình tuổi cao trí nhớ kém, sẽ quên mất, cũng không thể cứ đến nhà Mặc hỏi mãi được chứ?
Vả lại, chuyện này có lẽ cũng không nên hỏi quá nhiều, có lẽ nhà Mặc ít nhiều cũng có chút giữ kín điều gì đó.
Đây là một cảm giác của Lục Hải Hiền, nhưng hắn cũng không đi xác thực cảm giác này, cho dù thân là Mính Châu tri châu, nhưng hắn hiểu rõ làm người cũng cần có chừng mực!
Về những chuyện trong mộng quá mức huyền bí, Lục Hải Hiền cũng không chọn cách viết quá đầy đủ, rốt cuộc một số việc hắn cũng thấy hoang đường, nhưng vẫn nhất định muốn viết, nếu không không đủ để lắng lại nhiệt tình lúc này!
Đêm càng ngày càng sâu, Lục Hải Hiền cũng càng viết càng tập trung tinh thần.
Ngoài cửa thư phòng, khoác lên quần áo Lục phu nhân, được nha hoàn cầm đèn chiếu sáng bên dưới đi đến trước thư phòng, nhìn thấy bên trong sáng lên ánh đèn liền nhíu mày.
"Két két ~ "
Cửa thư phòng bị đẩy ra, nhưng bên trong Lục Hải Hiền lại hồn nhiên không hay, tâm thần như cũ đắm chìm vào việc ngòi bút của hắn trên mặt giấy.
"Lão gia lão gia!"
Phu nhân hô hoán cuối cùng khiến Lục Hải Hiền hoàn hồn, hắn ngẩng đầu, lại thấy thê tử đã đến trước mặt.
"Phu nhân, muộn như thế, ngươi làm sao còn chưa ngủ a?"
Một bên nha hoàn không khỏi che miệng, Lục phu nhân cũng là bị Lục Hải Hiền làm cho tức cười, lời này hắn ngược lại hỏi ta?
"Lão gia, lời này không nên là ta hỏi ngươi sao? Muộn như vậy ngươi còn chưa ngủ?"
"Phu nhân ngươi cứ đi ngủ đi, ta một lát sẽ tới, một lát sẽ tới!"
Lục Hải Hiền hiện tại tinh thần cực kỳ, lại chấm chấm mực bắt đầu viết, Lục phu nhân nhìn hắn tinh thần như vậy, chỉ có thể lắc đầu rời đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lục phu nhân vừa mở mắt, nhìn sang giường hẹp một bên khác, quả nhiên, Lục Hải Hiền căn bản không đến ngủ.
Tắm rửa một phen xong, Lục phu nhân đến thư phòng, lão gia nhà mình còn đang viết, trên bàn càng là nhiều thêm rất nhiều bản nháp, Lục Hải Hiền khóe miệng đều dính vết mực, hiển nhiên không ít lần liếm bút.
"Lão gia, ngươi đang viết cái gì a? Ngươi đã không còn trẻ, không ngủ làm sao được a?"
Lục phu nhân ngồi xổm xuống nhặt lên trên đất một trang giấy, nhìn một chút văn tự bên trên, tựa hồ viết là thứ gì đó về địa lý kỳ cảnh.
Lục phu nhân mang theo chút bất mãn nói một câu, lại khiến Lục Hải Hiền sửng sốt, hắn ngược lại là không sợ lão bà, mà là thật sự bị hỏi khó.
"Đúng a, ta viết là cái gì a? Ta viết là cái gì a?"
Lục phu nhân cũng sửng sốt một thoáng, không hiểu có chút hoảng sợ.
"Lão gia"
Lục Hải Hiền nâng tay lên ra hiệu Lục phu nhân không cần nói, người sau cũng liền ngậm miệng lại, mang theo lo âu nhìn xem phu quân.
Mà Lục Hải Hiền thì hãm vào trong đăm chiêu.
"Ta viết là cái gì đây? Gọi là cái gì đây?"
Nguyên lai Lục Hải Hiền là nghĩ không ra tên gọi thích hợp, bất kể là ba ngàn trang hay là thành sách, dù sao cũng phải có cái tên chứ?
Lục Hải Hiền gấp đến mức sít sao nắm lấy bút, ở trước bàn đi qua đi lại.
Sau một hồi lâu, Lục Hải Hiền bỗng nhiên nhìn Lục phu nhân, trên mặt hiện lên kinh hỉ.
"Có, có! Phu nhân, vi phu viết là « Tứ Hải Sơn Xuyên chí »!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận