Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 680: Đầu danh trạng

"Giá! giá!"
Hai mươi mốt thớt ngựa cường tráng rong ruổi mà tới, khói bụi cuồn cuộn khí thế như hồng, tuy chỉ có hai mươi mốt kỵ, khí thế lại tựa như một chi quân đội.
Lộc Linh huyện ngoại thành người đi đường thấy vậy liền nhao nhao tìm cách tránh né, thậm chí đám nha dịch đứng gác ở cửa thành cũng sợ đến trốn sang hai bên.
"Xuy!"
Đám kỵ sĩ nhao nhao ghìm cương giảm tốc, đến gần cổng thành, tốc độ của hai mươi mốt kỵ đã chậm lại.
Bách tính gần cổng thành đều kính sợ nhìn những quân sĩ cưỡi ngựa này, hai mươi mốt thớt ngựa đi chậm về phía cổng thành, mỗi tiếng thở dốc mạnh của ngựa đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Đoàn Tự Liệt nhíu mày nhìn đám nha dịch huyện Lộc Linh đang núp ở một bên, nha môn nơi này chỉ được đến thế này thôi sao? Nha dịch chẳng có chút tinh thần nào.
"Trong huyện các ngươi, Sở huyện lệnh có ở nha môn không?"
Nha dịch lĩnh ban vội vàng bước lên trước trả lời.
"Bẩm quân gia, có ạ, Huyện tôn đại nhân đang ở nha môn xử lý công vụ."
"Ừm!"
Đoàn Tự Liệt gật đầu, sau đó nhìn về phía thân binh của mình phía sau.
"Tất cả mọi người, xuống ngựa."
Một đám thân binh nhao nhao xuống ngựa giãn gân cốt, sau đó theo tướng quân của mình dắt ngựa vào thành, mãi cho đến khi đám kỵ binh này đi khỏi, người ở gần cổng thành mới bắt đầu nhao nhao bàn tán.
Trong nha môn huyện Lộc Linh, Sở Hàng dừng bút, hơi ngạc nhiên nhìn người cấp dưới tới thông báo.
"Đoàn tướng quân của Vũ Uy doanh đến rồi? Dẫn theo bao nhiêu người?"
Nha dịch vội vàng trả lời.
"Bẩm đại nhân, chỉ dẫn theo hai mươi người."
"Đi, dẫn ta tới!"
Sở Hàng đặt bút lên giá, rồi đứng dậy, thư của hắn hẳn là còn chưa tới phủ đô đốc, nhiều nhất là vừa mới tới thôi, cho nên vị Đoàn tướng quân này khẳng định đã sớm xuất phát, đến đây không phải vì thư của hắn.
Lúc này Đoàn Tự Liệt đã ở bên ngoài công đường nha môn, bên cạnh chỉ có mấy tên thân binh, còn lại thì đang ở trên đường bên ngoài nha môn trông ngựa.
Đoàn Tự Liệt quan sát tình hình bên trong bên ngoài công đường, cái nha môn huyện Lộc Linh này hẳn là đã lâu không được tu sửa, nhưng một tấm biển lớn ở bên trong công đường lại rõ ràng là mới, hoặc có thể nói chữ trên đó là mới.
"Gương sáng treo cao."
Đoàn Tự Liệt lẩm bẩm đọc, nét chữ này vô cùng mạnh mẽ.
Lúc này có tiếng bước chân truyền tới, Đoàn Tự Liệt theo tiếng nhìn lại, nhìn thấy vị Sở đại nhân nghe danh đã lâu này, không khỏi khiến hắn hai mắt tỏa sáng.
Cho dù Sở Hàng không phải người tập võ, nhưng trong mắt võ giả đạt đến cảnh giới như Đoàn Tự Liệt, tinh thần của hắn sung mãn hơn người thường rất nhiều, nhìn chút là biết tuyệt đối không phải người tầm thường.
"Gặp qua Sở đại nhân, tại hạ Đoàn Tự Liệt, phụng mệnh đô đốc tới Bắc Thương châu chọn địa điểm huấn luyện tân binh đóng quân, sau khi tuần tra một vòng trong huyện Lộc Linh, cảm thấy nơi đây thích hợp nhất, lại nghe qua đại danh của Sở đại nhân, nên đến bái phỏng trước!"
"Đoàn tướng quân khách khí, Sở mỗ tự nhiên sẽ hết sức giúp đỡ!"
Danh tiếng của Đoàn Tự Liệt kỳ thật không hề nhỏ, Sở Hàng trước đây cũng đã tìm hiểu, biết hắn là một vị tướng tài đắc lực dưới tay Đại đô đốc.
Hơn nữa Sở Hàng mười mấy năm trước đã từng gặp Đoàn Tự Liệt, liền cười nói.
"Năm đó tại đại hội võ lâm Nguyệt Châu, Sở mỗ từng được thấy phong thái của Đoàn tướng quân, không ngờ hôm nay chúng ta lại cùng chung làm việc ở Tây Bắc, thực sự là hữu duyên!"
Ánh mắt Đoàn Tự Liệt sáng lên.
"Ồ? Sở đại nhân năm đó cũng đi đại hội võ lâm sao?"
Khi đó đến Nguyệt Châu không chỉ có võ giả, văn nhân nhã sĩ cũng đua nhau chạy đến, chỉ vì muốn thấy phong thái của " Sơn Hà Tiên Lô Đồ ", đáng tiếc, bàn cao quá, có tư cách thưởng thức gần gũi rất ít người, về sau họa còn bị mất, nên rất nhiều văn nhân đều là thất vọng mà về.
"Không sai, năm đó cậu ta tại huyện Nguyên Giang Nguyệt Châu nhậm chức chủ bộ, lúc đại hội võ lâm ta cũng ở Nguyệt Châu, tự nhiên đi xem, võ công của các giang hồ khách khiến ta ấn tượng sâu sắc!"
Đoàn Tự Liệt lộ vẻ tươi cười.
"Nghĩ lại chuyện cũ, như vừa mới xảy ra."
Nhờ đoạn chuyện cũ này, khoảng cách giữa quan văn và võ tướng cũng nhanh chóng rút ngắn, sự thân quen cũng nhanh đến tự nhiên, mà Sở Hàng cũng mượn cơ hội nói rõ một vài chuyện chỉ khi gặp mặt trực tiếp mới thuận tiện nói.
Vẻ mặt Đoàn Tự Liệt dần trở nên nghiêm túc, sau khi nghe xong nhìn Sở Hàng nói.
"Sở đại nhân có chứng cứ không?"
Sở Hàng lắc đầu.
"Kỳ thật cũng không có chứng cứ xác thực, chỉ là về mặt thời gian trùng hợp quá mức, sự cố ở Lộc Linh huyện không nhiều, ta liền vô thức liên tưởng đến, hơn nữa cũng có thể nói cho xuôi tai, bất quá chuyện này suy cho cùng vẫn chỉ là tin đồn, cho nên ta không nói rõ với Đại đô đốc trong thư."
"Ừm, ta đi xem thi thể, không biết có tiện không?"
"Mời!"
Đoàn Tự Liệt cùng Sở Hàng cùng với người khám nghiệm tử thi của nha môn cùng bổ khoái đi đến nhà xác, suốt quá trình Sở Hàng giữ vẻ bình tĩnh như thường cũng khiến Đoàn Tự Liệt chắc chắn rằng người này khác biệt so với các quan văn thông thường.
Trong hơn nửa ngày sau đó, khi không có thêm đầu mối nào khác, Sở Hàng và Đoàn Tự Liệt chỉ trao đổi với nhau một chút về các thủ tục trong công việc, đến khi trời tối, thì tổ chức một buổi tiệc ở một tửu lâu trong thành để nghênh đón Đoàn Tự Liệt.
Có rượu và đồ ăn ngon, cũng khiến đám quân sĩ từng trải sương gió, trước đây không được uống rượu nhiều trong quân doanh cảm thấy vô cùng thoải mái.
Trong một cái sân nhỏ kín cổng cao tường ở góc Tây thành huyện Lộc Linh, lúc này trong đó đang có vài người tụ tập ở phòng khách, chuyện mà họ bàn luận cũng liên quan đến chuyện từng xảy ra ở phủ Trường Phong.
Một ngọn đèn dầu nhỏ được đặt giữa bàn, hắt bóng mấy người lên khắp căn phòng.
"Trên đời thật sự có sách do tiên nhân để lại sao?"
"Chuyện này không phải là giả đó chứ?"
"Thật sự có chút hoang đường, nhưng dù sao thì đó là tin do người kia gửi về, không thể không cẩn thận xem xét!"
"Cuốn sách đó đã thật sự mất đi rồi sao?"
Người vừa nói chuyện lắc đầu.
"Triệu Nguyên Tung người này cũng không phải hạng người ngu ngốc, khi chạy trốn có lẽ đã phản ứng lại, biết mình bị làm con rơi, làm vật hi sinh, nên hắn rất có thể chưa chết, thi thể trên thuyền căn bản không phải là hắn!"
"Ý ngươi là, hắn mang theo tiên thư chạy rồi?"
Người mở đầu gật đầu.
"Nếu thật sự có tiên thư thì chắc chắn là như vậy!"
Nói rồi, người dẫn đầu nhìn trái nhìn phải nói.
"Chuyện gì đã xảy ra hai ngày trước, mà lại bị bại lộ vậy?"
"Hừ, chỉ sợ là tên Triệu Nguyên Tung kia sau khi trốn thoát đã ngấm ngầm ra tay, chính là để chúng ta rối loạn một trận, hắn dễ dàng đánh lạc hướng về nhà làm việc! Nếu không chúng ta đây tuyệt đối không có khả năng bị lộ!"
"Thật sự có khả năng, nhưng cũng không thể xem nhẹ người giang hồ Đại Dung, nghe các ngươi nói, lần trước người kia vậy mà một đánh hai rồi cùng người của chúng ta đồng quy vu tận, rõ ràng không hề đơn giản."
Sau khi mấy người lại bàn bạc một hồi, người vừa đến kia vẫn là người đứng đầu nói.
"Tóm lại nếu chuyện tiên thư của phủ Sở là thật, người nhà họ Sở có lẽ đã xem rồi, bắt cái tên huyện lệnh Lộc Linh kia lại ép hỏi một phen cũng là việc cần thiết!"
Cho dù là chuyện về sau cũng có thể đổ lên đầu người giang hồ Đại Dung, cuối cùng thì chuyện cái gọi là Thần Công bí sách của nhà họ Sở ở phủ Trường Phong cũng đã lan truyền rất rộng, nếu truyền tin trong đó mang theo bí tịch thì sao, giá họa cho người giang hồ Đại Dung cũng không tệ, loại chuyện này cũng không phải chưa từng làm.
"Đại nhân, hôm nay lại có mấy quân sĩ tới!"
"Ồ? Ai đến, có bao nhiêu binh mã?"
"Người thì không nhiều lắm, khoảng hai mươi kỵ, nhưng không rõ là ai đến, nhưng chắc chắn không phải là lính quèn, tên huyện lệnh đang mở tiệc rượu chiêu đãi ở tửu lâu đó, hẳn là một võ quan nào đó."
Người cầm đầu khẽ gật đầu.
"Chúng ta đến đó dò xét chút xem sao!"
! Bữa tiệc kéo dài đến khi trăng đã tàn sao đã thưa, đứng ngoài tửu lâu cũng có thể nghe thấy tiếng cười nói rôm rả.
Lúc này trời đã khuya, trong tửu lâu không còn khách khác, chỉ có vài bàn người trên lầu vẫn còn ăn.
Đoàn Tự Liệt đã một lần nữa thay đổi cách nhìn về Sở Hàng, một quan văn mà tửu lượng lại tốt đến vậy, tối nay đã uống không ít rượu, đến cả đám thân binh dưới trướng của hắn cũng đã say quá nửa, số còn lại thì vì phải chăm sóc người say nên đã dừng chén.
Nhưng Sở Hàng, cái gã văn nhân này, lại chỉ có vẻ mặt hơi say, ý thức thì vẫn rất tỉnh táo.
"Sở đại nhân tửu lượng thật tốt, trong quân cũng không có mấy võ quan lợi hại được như ngươi, Đoàn mỗ bội phục! Mời!"
Đoàn Tự Liệt nâng chén mời rượu, Sở Hàng cũng không hề từ chối, cũng là một chữ "Mời" rồi cùng đối phương cạn chén, sau đó cười nói.
"Rượu này tuy cũng được, nhưng tửu kình còn kém xa Thiêu Tiêm tửu ở Đăng Châu, ngày khác có cơ hội, ta sẽ chuẩn bị chút hảo tửu thực sự, lại chiêu đãi Đoàn tướng quân!"
"Ha ha ha, sảng khoái! Đoàn mỗ cũng thích kết giao với người như ngươi!"
Ở đằng xa, hai gã nhân viên của tửu lâu, một người đang dựa cột đá ngáp dài, người còn lại thì dứt khoát nằm trên bàn trống, nghe đám người còn lại ở mấy bàn kia trò chuyện, đồng thời luôn sẵn sàng hầu hạ.
Bên ngoài màn đêm, ở nơi xa của tửu lâu, dưới bóng râm mái hiên của một con phố, có người đang nhìn về ngọn đèn trong tửu lâu.
Tiếng cười nói rôm rả ở tửu lâu cũng ẩn hiện vọng tới chỗ này.
Mấy người đã quan sát ở đây từ lâu, lúc này đang nhỏ giọng nói chuyện trong bóng tối.
"Uống như thế này, sợ rằng một con trâu cũng phải say, có lẽ không bằng nhân lúc này, tối nay quả là một cơ hội tốt để ra tay!"
"Xác thực là như thế!"
Chỉ là bọn họ không biết rằng cũng có người đã sớm phát hiện ra bọn họ, đang ngấm ngầm quan sát đám người này.
Bùi Trường Thiên nằm ở nơi xa trên nóc nhà, thân thể kề sát xà ngang nóc nhà, giấu mình vào trong bóng râm đó, hắn không phải vừa vặn gặp gỡ, mà là khoảng thời gian này cơ hồ vẫn luôn lưu tâm huyện nha, hoặc là nói lưu tâm Sở Hàng.
Thứ nhất là để ý đến, thứ hai cũng suy nghĩ có thể cùng Sở Hàng hảo hảo trò chuyện một lần, tối nay ngược lại là quả nhiên có kinh hỉ.
Vừa vặn tính là một cái không tệ giấy thông hành!
Nghĩ như vậy, Bùi Trường Thiên lại khắc chế chính mình xúc động muốn ho khan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận