Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 783: Xác thực cũng rất tốt

Nói đến chuyện sinh tử, chủ đề chung quy là tương đối nghiêm trọng, nhưng những người ở đây đều không phải là người bình thường, bụng dạ cũng không có hẹp hòi như vậy, chuyện gì đều có thể cười xòa cho qua.
Trong tiếng nói cười, mùi thơm từ gian bếp bên kia cũng càng lúc càng nồng nặc, sắc trời cũng càng ngày càng mờ, tiếng Dịch Bảo Khang trung khí mười phần từ bên kia vọng tới.
"Huynh trưởng, nói với các vị khách một tiếng, chúng ta chuẩn bị ăn cơm !"
Dịch Thư Nguyên liếc nhìn phòng khách ngoài cửa lớn, hô một tiếng "Biết", sau đó lại nhìn vào trong sảnh, cười nói.
"Đến rồi, vậy thì tùy khách chủ tiện, Tây Hà thôn quê mùa không có gì tốt chiêu đãi, chư vị cũng đừng ghét bỏ nhé!"
"Ta đang đợi một bữa này đây, ít ra ngoài, ở phương diện này không có kiến thức, không biết tiên sinh hôm nay dùng món gì chiêu đãi a?"
Hoàng đế xoa xoa tay, lộ ra có chút không kịp chờ đợi.
Trên đường đi xe tàu mệt mỏi, đến Nguyên Giang huyện cũng là một khắc không ngừng liền chạy đến Tây Hà thôn, trên thực tế vừa rồi mùi thơm liên tiếp bay tới, sớm đã khơi dậy không ít người thèm thuồng.
"Ăn bữa thịt heo mới mổ, vừa thơm vừa nóng hổi, mời rời bước đến phòng ăn."
"Thịt heo mới mổ à, Nguyên Thường ngươi ăn chưa?"
Hoàng đế tự mình nói không có kiến thức, nhưng chuyện dân sinh hắn cực kỳ chú ý, thực tế cũng là từng nghe qua, chỉ là chưa thấy tận mắt chứ chưa ăn thử bao giờ.
"Ha ha ha ha ha, ta cũng may mắn từng được ăn qua, cái món thịt heo mới mổ này, quý ở chỗ tươi ngon nóng hổi, có nhiều kiểu cách ăn, mà ở nhà tiên sinh Dịch này, chắc chắn sẽ có một phong vị khác, hôm nay có lộc ăn no rồi!"
Mấy người trước sau đứng dậy, vừa nói cười vừa theo Dịch Thư Nguyên đi về hướng phòng ăn.
Dịch A Bảo chậm hơn một chút, cùng hai người thanh niên nhà họ Đàm gật đầu chào hỏi, chậm một bước theo kịp.
Chỉ có điều dù vẻ mặt ngoài vẫn tính trấn định, nhưng kỳ thực trong lòng Dịch A Bảo đã dậy sóng dữ dội, vốn hắn không phải là người ngốc nghếch, thời gian dài nghe như vậy, thật ra đã mơ hồ đoán ra được chút gì.
Nhưng loại suy đoán này thật sự quá mức hoang đường, Dịch A Bảo thật sự không dám khẳng định, không ngừng nói với lòng mình là đang nghĩ nhiều, cho đến khi Hoàng đế đứng dậy xong hô một tiếng "Nguyên Thường".
Đoàn người ra khỏi phòng khách, Dịch A Bảo là người cuối cùng ra khỏi phòng khách, hắn hô hấp cũng vì kích động mà có chút run rẩy.
Một tên thị vệ thấy Dịch A Bảo không ra phòng khách, còn quay đầu thiện ý hỏi một câu.
"Dịch công tử sao không đi?"
"À, ta, thu dọn một chút phòng khách."
Thị vệ liếc mắt nhìn chậu than và bàn ghế quây thành một vòng ở đó, gật đầu đi trước một bước.
Đến lúc này, Dịch A Bảo mới thở phào một hơi dài.
"Hô".
Công Vô Hiệt? Vô là không, công hiệt hợp lại chẳng phải chữ "Hạng" nha!
Lão nhân kia, vậy mà. Vậy mà thật sự là đương kim Thánh thượng!
Quá hoang đường, nhưng đủ mọi dấu hiệu cũng nói cho Dịch A Bảo, sự thực bày ngay trước mắt!
Đương kim Thánh thượng, vào trung tuần tháng Chạp gần kề năm mới, vậy mà không ở Thừa Thiên phủ, mà là không quản đường sá xa xôi đến Thương Nam, đến Nguyệt Châu, đến huyện Nguyên Giang thôn quê này, hơn nữa còn đến nhà ta!
Mà lại hiện tại còn muốn cùng đi ăn món thịt heo mới mổ.
Dịch A Bảo đột nhiên ý thức được điều gì, giơ tay lên véo mạnh vào đùi mình một cái.
"Tê".
Đau xong có thể xác nhận, không phải là mơ!
Hạ hỏa một chút, Dịch A Bảo nhanh chóng thu dọn phòng khách, sau đó vội vã đi về phía phòng ăn.
Phòng ăn nhà họ Dịch cũng không có bố trí xa hoa, kỳ thực cũng chỉ là mấy chiếc bàn lớn, để người trên dưới nhà họ Dịch đều có thể ngồi ăn cơm.
Nhưng hôm nay tình hình lại khác, dưới sự chỉ đạo của Dịch Thư Nguyên, mọi người đã mang đến mấy cái lò đất nhỏ, sau đó mấy chiếc nồi sắt lớn trực tiếp đặt lên lò, trong nồi hơi nóng bừng bừng đun nấu đồ ăn, bên trong là lòng heo thịt heo tiết heo.
Bên cạnh lại đặt mấy chiếc ghế dài, bày lên một ít rau dưa cùng đậu phụ các thứ, một phần thức ăn đã chín có thể ăn trực tiếp, một phần vẫn còn sống, cần phải bỏ vào nồi đun nấu.
Hoàng đế cùng Đàm Nguyên Thường và những người khác cùng Dịch Thư Nguyên quây quanh một nồi, những người khác quây quanh mấy cái nồi còn lại.
Kiểu cách ăn mới lạ này cộng thêm thịt heo vừa mổ còn tươi rói, khiến Hoàng đế khẩu vị mở ra, những người đi theo thì càng khen không ngớt lời, đám thị vệ bên kia cũng lần lượt gắp thức ăn.
"À, phù phù."
Thổi thổi rồi gắp miếng lòng heo lên, bỏ vào trong miệng, nhấm nháp một hồi lại gắp thêm một miếng cơm, trên mặt Hoàng đế lộ ra vẻ hưởng thụ.
"Nồi lớn chuyển vào trong nhà, ăn nóng hổi rất là ngon miệng a!"
"Ha ha ha ha ha cái này cũng không phải Dịch mỗ sáng tạo, thực ra những người lái thuyền đi sông nước rất nhiều lúc đều ăn như vậy, năm đó Dịch mỗ ăn một lần sau liền vẫn luôn nhớ mãi không quên đó."
Đàm Nguyên Thường cũng ăn rất thoải mái, cười chen vào nói.
"Thực ra ở những vùng giá rét cũng thường có kiểu ăn thế này, chỉ là bị cho là không ra hồn, nhưng ăn quả thực là ngon đó!"
Lão Hoàng đế đưa bát cơm cho người bên cạnh, lập tức có người giúp hắn xới cơm, sau đó nhanh chóng đưa về, đây đã là lần thứ hai hắn xin thêm cơm, nhìn Chương Lương Hỉ trên mặt cũng nở nụ cười tươi rói.
Còn chuyện Hoàng thượng có ăn quá no hay không thì Chương Lương Hỉ không hề lo lắng, công phu của y cao siêu như vậy, dùng võ công của y xử lý chút chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề.
Mà đây lại là đâu chứ, đây là nhà của tiên sinh Dịch, tiên sinh Dịch không chỉ có tài trị thế, cũng đồng dạng là danh y cứu đời nha!
"Ăn quen sơn hào hải vị, ăn một bữa thịt heo mới mổ trong không khí náo nhiệt thế này, thật sự là thơm, thơm quá đi, đây mới là khói lửa nhân gian, so với trong nhà của ta tốt hơn nhiều lắm!"
Dịch Bảo Khang ở bên một nồi khác nghe vậy, không khỏi nói vọng sang.
"Vị lão ca này, ngài cứ ăn thả ga đi, trong bếp lò phòng bếp còn đang hầm đó, không cần lo không đủ ăn, mà còn có thể nấu nữa, ta có cả một con heo đấy!"
"Cha nói đúng đấy, đáng tiếc năm nay không có cá khô, nếu không có cá muối hầm cùng thì vị sẽ còn ngon hơn!"
Đứa bé trai bị thái nãi nãi Triệu thị ôm không nhịn được thốt ra một câu.
"Ông nội có câu được con cá nào đâu!"
"Ha ha ha".
Câu nói ngây thơ này dẫn tới một tràng cười vui trong phòng ăn.
Thị vệ bên ngoài bưng bát xới cơm cũng ăn uống vui vẻ, ăn xong thức ăn trong bát, các thị vệ lần lượt vào gắp thức ăn.
Đương nhiên, toàn trường cũng chỉ có Dịch A Bảo ăn có hơi mất tập trung, cho dù như thế, cũng đã ăn không ít, bởi vì có Lục Quân Linh liên tục gắp thức ăn cho hắn.
Ăn cơm no nê, theo đề nghị của Dịch Thư Nguyên, mọi người cùng nhau ra ngoài đi dạo.
Từ khi đến Nguyệt Châu, Hoàng đế mặc bên trong chiếc áo da kép giữ ấm kia, liền không thấy sợ lạnh như vậy nữa.
Trên đường thôn Tây Hà, ngoại trừ Dịch Thư Nguyên và lão Hoàng đế, thì chỉ có Đàm Nguyên Thường và Chương Lương Hỉ, các thị vệ còn lại không dám đi quá gần.
Sau khi trời tối rất lạnh, người trong thôn cũng ít khi mở cửa, cũng để cho mọi người có đủ không gian yên tĩnh.
Gió bắc gào thét cũng không mang đến quá nhiều cảm giác lạnh giá cho Hoàng đế, ăn no cơm cộng thêm chiếc áo da kép thần kỳ kia, thật sự không sợ gió lạnh, hắn dang hai tay ra, nhìn lên bầu trời, sau đó thở ra một làn khói trắng rồi cười nói.
"Nghe người Ty Thiên giám nói, tinh tượng này e là trăm năm khó gặp, biểu thị công lao cai trị thiên hạ của ta, ta thấy không phải vậy, đâu chỉ Đại Dung ta mới có thể nhìn thấy tinh tượng này chứ."
Hoàng đế cười nói ngừng lại, tiếp tục nói.
"Như Nam Yến, như Bích Tú quốc, như các nước tây bắc, như các bộ tộc trên thảo nguyên, chẳng phải là ai cũng nhìn thấy sao, những quan Ty Thiên ở đó chẳng lẽ không nói một câu Hoàng đế trị thế có công hay sao?"
Góc nhìn còn rất gian xảo, Dịch Thư Nguyên nghe vậy không khỏi bật cười.
"Bệ hạ nói rất đúng, khắp nơi đều có thể thấy tinh tượng này, nhưng cũng không phải ở đâu cũng có công lao trị thế của bệ hạ!"
Đàm Nguyên Thường càng cười gian rồi than thở một câu.
"Ôi, ở bên cạnh bệ hạ, muốn nịnh bợ cũng gian nan quá đi a!"
"Ha ha ha".
Hoàng đế cũng không biết hôm nay cười lần thứ mấy rồi, Đàm Nguyên Thường cùng Dịch Thư Nguyên ở chung một chỗ, "cười" quả thật nổi bật.
Dịch Thư Nguyên nhìn lên bầu trời, hiện giờ Tinh La hội vẫn chưa kết thúc, hoặc có lẽ vì lần này đặc biệt, mà còn náo nhiệt hơn ấy chứ, đồng thời trong miệng cũng nói.
"Loại Thiên Tinh lấp lánh như thế, là quy luật vận chuyển tự nhiên của thiên đạo! Nhưng nếu thật sự nói, kỳ thực dùng thuật kỳ môn mà luận, biến hóa của tinh tượng trời đất, đúng là thỉnh thoảng cũng ứng với nhân gian."
Nếu như không có Đại Dung hiện tại, rất khó nói có thời cơ cho Tinh La pháp hội này.
Thiên Đình cố gắng không làm ảnh hưởng đến biến thiên của nhân gian, có lẽ cho dù Đại Dung bị hủy diệt, tín ngưỡng trên mảnh đất này vẫn là mảnh trời này, nhưng đôi khi chỉ thiếu một cổ lực, một luồng khí như thế để nâng khí số của Thiên Đình lên.
Thỉnh thoảng nói vài câu, rồi đi một đoạn, vừa trò chuyện một lát đã đi qua sân phơi thóc, đến một nơi rộng rãi hơn.
Xa xa là đường nét núi Khoát Nam, phía trước là những thửa ruộng mùa đông biến thành một cánh đồng tuyết rộng lớn, Hoàng đế vẫn một mực bước về phía trước.
"Nhìn chung sử sách, vương triều luôn có hưng suy thay đổi, trẫm cũng chưa từng nghĩ tới giang sơn vĩnh cố, chỉ là thật không dễ dàng mới có thể dựng lên được một Thừa Hưng thịnh thế, luôn nghĩ đến việc Đại Dung ta có thể phồn vinh lâu một chút."
Hoàng đế thở dài tiếp tục nói.
Ta mấy cái kia nhi tử, người tâm tư kín đáo có, người dũng khí không tầm thường có, người tâm hệ bách tính có, nhưng người cẩn thận thì quá lộng quyền mưu, người dũng khí thì công lợi quá mức, người hệ dân thì lại tỏ ra nhu nhược.
Hoàng đế dưới chân dừng bước, nhìn về phía Dịch Thư Nguyên, trong lòng có một cỗ xúc động, mười phần trực tiếp hỏi ra vấn đề khiến hắn phiền lòng nhiều năm.
"Tiên sinh nói, vị trí thái tử nên cho ai?"
Khá lắm, trực tiếp như vậy!
Đàm Nguyên Thường đứng bên nghe đến cũng sống lưng nóng lên, Chương Lương Hỉ cũng hơi hít một hơi, thị vệ đi theo phía xa nghe đến cũng giả vờ như không nghe thấy gì cả.
Dịch Thư Nguyên cũng dừng bước lại, hắn kỳ thật có thể trực tiếp thoái thác nói rằng chính mình du tẩu thiên hạ, cũng chưa từng làm quan trong triều, hoàn toàn không hiểu rõ mấy vị hoàng tử.
Tránh né vấn đề này đối với Dịch Thư Nguyên mà nói không khó, nhưng hắn lại trầm mặc.
"Kỳ thật Dịch mỗ hiểu biết về mấy vị hoàng tử cũng không nhiều, nhưng Dịch mỗ hiểu biết bệ hạ, kỳ thật bệ hạ trong lòng sớm đã có khuynh hướng, chỉ là vẫn do dự."
Đến nước này, Dịch Thư Nguyên liền cũng nói thẳng.
"Bệ hạ không thể yêu cầu thái tử sánh vai với chính mình, quang mang của bệ hạ quá lớn, cũng khiến mấy vị hoàng tử lộ ra có chút non nớt, chỉ bất quá là vậy thôi."
Dịch Thư Nguyên cười cười, lời nói không ngại càng trực tiếp càng to gan một chút.
"Đại Dung hơn ba trăm năm, có thể ra một cái Hạng Ngật đã khó được, nếu không phải như thế, quốc vận của Đại Dung đã nhanh đoạn tuyệt, làm gì có bây giờ thịnh thế Thừa Hưng!"
Giọng nói hơi ngừng lại, trong mắt Dịch Thư Nguyên cũng không có bất kỳ vẻ sợ hãi nào.
"Dân gian có câu nói, con cháu tự có phúc của con cháu, bệ hạ thanh tỉnh một đời, đừng để đến già lại hồ đồ, tin tưởng chính mình là được! Dịch Thư Nguyên, cũng tin tưởng bệ hạ!"
Lời này thật sự là đại nghịch bất đạo, cho dù là hoàng đế cũng không ngờ Dịch Thư Nguyên lại nói thẳng như vậy, thậm chí gọi thẳng tên của đế vương.
Đàm Nguyên Thường, Chương Lương Hỉ, thậm chí là thị vệ phía sau có thính lực xuất chúng đều có chút đổ mồ hôi lạnh.
Sững sờ một lát, Hoàng đế không khỏi cười lớn.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha. Ai, nói hay lắm, nói hay lắm a, Phật ngữ có nói, đánh thức kẻ mộng, nghĩ đến chính là như thế!"
Kỳ thật những lời này rất đỗi bình thường, thậm chí là đạo lý mà rất nhiều người đều hiểu, nhưng đến hôm nay, đến bước này, đến thời khắc mấu chốt này, lại không có người nào dám bình tĩnh và mạnh mẽ vạch trần ra.
Cho dù có lời lẽ tương tự, cũng đều uyển chuyển lại uyển chuyển, không dám có bất kỳ sự vượt quá nào, mà Hoàng đế cũng luôn cảm thấy những đại thần này có lẽ đã đi gần với hoàng tử nào đó.
Bây giờ Dịch Thư Nguyên một câu nói này, đối với Hoàng đế lại có vẻ mười phần mạnh mẽ.
Hoàng đế cười một trận, tựa như đem hết thảy phiền muộn đều trút ra hết.
"Chỉ bằng tiên sinh một câu nói này, chuyến đi Nguyệt Châu này cũng không uổng công!"
Dịch Thư Nguyên nhìn lướt qua Đàm Nguyên Thường cùng đám người Chương Lương Hỉ như trút được gánh nặng, nghĩ một chút liền học giọng điệu của Đàm Nguyên Thường nói.
"Bệ hạ người xem, Dịch mỗ không làm quan cũng có chỗ tốt chứ, như lúc này ta là mệnh quan triều đình, những lời này đi ra có phải vào tai ngài sẽ có những ý vị khác không?"
Hoàng đế hơi sững sờ, đây là đang nói mình đến già cũng lộ ra có chút đa nghi? Sau đó lại là nhịn không được cười lên, bởi vì Dịch tiên sinh nói đúng!
"Tiên sinh, nói đúng a! Nói đúng a!"
Thiên kim dễ kiếm, tri âm khó cầu, nghĩ đến những việc mà Dịch Thư Nguyên đã làm mấy chục năm qua trên thiên hạ, lại nhìn giờ khắc này, trong trường hợp này, lão Hoàng đế trong lòng đều dâng lên một loại cảm giác tri kỷ.
Sau một thời gian dài chấp nhất, lúc này cũng không còn tồn tại.
Nghĩ như vậy, Dịch tiên sinh không ra làm quan, kỳ thật xác thực cũng rất tốt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận