Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 654: Cuối cùng có từ biệt

Thạch Sinh đến để bọn trẻ nhà họ Chu có thêm một bạn chơi, đứa trẻ nhà họ Chu khá ngại ngùng, vẫn là Thạch Sinh dẫn nó đi chơi khắp nơi.
Bất quá cuộc sống như thế cũng chỉ có hai ngày mà thôi.
Một ngày này, Hồ Khuông Minh lại một lần nữa đến miếu, vào phòng xem bệnh cho đứa trẻ nhà họ Chu, chỉ đơn giản nhìn và bắt mạch chút, liền cười đứng lên.
"Đã không sao rồi, còn lại là về nhà hảo hảo tĩnh dưỡng, một năm nửa năm sau có thể khôi phục như ban đầu, chắc sẽ không có di chứng gì."
"Đa tạ đại phu!"
Vợ chồng nhà họ Chu chân thành cảm tạ, Hồ Khuông Minh khẽ xua tay, nhìn sang Dịch Thư Nguyên đứng bên cạnh, chắp tay.
"Đa tạ Dịch tiên sinh cũng đã dang tay giúp đỡ!"
"Lời ấy sai rồi, ổn định bệnh tình vẫn là nhờ Hồ đại phu và những vị ở miếu trước đây, Dịch mỗ không dám nhận công!"
"Tiên sinh vẫn khiêm tốn như vậy."
Dịch Thư Nguyên cười, kỳ thực hắn có thể rất ngạo, nhưng lại càng thích sự thật hơn thôi.
Trong phòng không chỉ có người nhà họ Chu thở phào nhẹ nhõm, mà những người trong miếu luôn quan tâm đến chuyện này cũng vậy, dù là Trì Khánh Hổ, võ giả dị quốc, cũng lộ vẻ tươi cười.
Mới gặp đứa trẻ này, dù là võ nhân cũng thấy rùng mình, thật như bộ xương khô di động, thấy nó chuyển biến tốt cũng khiến người vui mừng.
Người ta luôn thích thấy sự tốt đẹp ở đời.
Mà trong lòng Thiệu Chân cũng như trút được gánh nặng, cuối cùng dù người nhà họ Chu không tin thế nào đi nữa, sự việc rõ ràng là do hắn mà ra, không thể nói gì hơn là từ đầu đến cuối càng lo lắng và tự trách.
Trong phòng người vẫn đang trò chuyện, Dịch Thư Nguyên và Hồ Khuông Minh cùng nhau ra khỏi phòng trước.
"Dịch tiên sinh, lúc trước dịch bệnh ở Triệu Châu vừa dứt, ngài đã đi không từ biệt, ghi lại trong sách, học sinh vẫn còn rất nhiều chuyện muốn thỉnh giáo đây!"
"Vậy bây giờ thì sao?"
Dịch Thư Nguyên cười hỏi, Hồ Khuông Minh bất đắc dĩ lắc đầu.
"Cùng rất nhiều thầy thuốc chứng thực và từ từ tìm hiểu, từng điểm đều đã làm rõ ràng."
Cuối cùng, sách đã xuất bản được một thời gian, Dịch Thư Nguyên cũng đã xem qua "Kỳ Dịch Luận", tự nhiên biết Hồ Khuông Minh đã hiểu rõ tường tận.
"Thật ra y thuật của Dịch mỗ chỉ thường thôi, chỉ là nhờ vào cảm giác khác thường với người bình thường thôi, y đạo muốn thật sự phát triển, vẫn phải dựa vào những thầy thuốc như ngươi."
Hồ Khuông Minh không khỏi gãi đầu, cái "chỉ thường thôi" này nhưng là thứ mà rất nhiều thầy thuốc ở Triệu Châu trước kia tin cậy đó.
"Tiên sinh rảnh thì đến Tế Nhân Đường ngồi chút, Trình lão tiên sinh cũng hay nhắc đến ngài."
"Ừm!"
Thấy Dịch Thư Nguyên gật đầu, Hồ Khuông Minh cười rồi không nói gì thêm, hắn biết Dịch tiên sinh thật ra có thân phận khác, từ việc người của triều đình ở Triệu Châu đối với hắn luôn nghe theo và lại trông chừng cẩn thận là biết.
Dịch tiên sinh chắc chắn sẽ không chỉ là một thầy thuốc, còn về thân phận người kể chuyện trong lời hắn, Hồ Khuông Minh cũng chỉ cười cho qua thôi, dù nghe nói tài kể chuyện của người nọ đúng là thần hồ kỳ kỹ.
"Vậy học sinh xin cáo từ trước!"
Dịch Thư Nguyên khẽ gật đầu, nhìn Hồ Khuông Minh đi xa, sau lưng cũng có người lần lượt đi ra.
Hôm nay nghe đại phu xác nhận lời nói, lòng người nhà họ Chu đã yên ổn, cũng quyết định về nhà, đến khi đầu xuân lại có việc bận rộn, không thể cứ ở mãi đây.
Thỏi vàng trong tay cũng đã được A Phi giúp đổi thành bạc nén và tiền đồng phù hợp.
Người sốt ruột về nhà hơn cả nhà họ Chu chính là lão trông miếu, hắn rời đi đã quá lâu, miếu thổ địa không thể không có người trông coi, mà người nhà cũng nhờ người mang tin đến bày tỏ lo lắng.
Sáng sớm ngày thứ hai, người nhà họ Chu và lão trông miếu chính thức từ biệt mọi người trong miếu.
Trời mới vừa tờ mờ sáng, sau khi ăn xong bữa sáng do Chu tẩu làm, cả đám người đã đến bên ngoài Chân Quân miếu.
Xe ngựa đã thuê được phu xe vội vã đến chờ sẵn ở đây, con lừa được nuôi trong miếu một thời gian cũng được dẫn ra, kéo xe.
"Trần tiên cô, Dịch tiên sinh, Mạch đại hiệp, Trì đại hiệp, đại ân đại đức ta cũng không nhiều lời, sau này có gì cần đến, cứ gửi tin là được, ta nhất định sẽ đến!"
Hán tử nhà họ Chu cầm roi ngựa, cũng không nói được lời hoa mỹ gì, lại lặp lại câu này không biết đã nói bao nhiêu lần.
"Được rồi được rồi, nói nhiều cũng chẳng ích gì."
Lão trông miếu đến vỗ vai hán tử, sau đó chắp tay với mọi người.
"Nên nói tối qua đều đã nói rồi, chư vị bảo trọng!"
Dịch Thư Nguyên mấy người cũng đáp lễ lại, Thạch Sinh ở một bên vẫy tay với đứa trẻ đã vào trong xe ngựa, vén một nửa rèm cửa sổ.
"Thiệu tiên sinh, hắn vẫn chưa dậy sao?"
Hán tử nhà họ Chu nhìn quanh về hướng cổng miếu, lúc này đã có những khách hương ra vào, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Thiệu Chân.
"Không phải tại ngươi sao, tối qua cùng hắn uống nhiều rượu như vậy!"
Phụ nhân oán trách một câu.
Tối qua mọi người đã biết Thiệu Chân không định về huyện Tân Điền, điểm này mọi người cũng đã sớm hiểu rõ, nhưng không ngờ hôm nay Thiệu tiên sinh lại ngủ nướng.
"Thế sự khó mà thập toàn thập mỹ, người say dậy muộn, không đợi, chúng ta cứ đi thôi!"
Lão trông miếu nghĩ thoáng, tương lai luôn có cơ hội.
Sau hai ba câu từ biệt, mọi thứ cần thu xếp cũng đã xong, xe ngựa và xe lừa hướng ra quan đạo ngoài miếu.
Bất quá lúc này trong miếu lại vang lên giọng lo lắng của Thiệu Chân.
"Khoan đã, khoan đã!"
Thiệu Chân từ trong miếu chạy ra, một số khách dâng hương phải tránh né, than phiền, hắn đành không ngừng xin lỗi để chạy ra cổng miếu, thấy xe ngựa của mọi người vẫn còn thì mới thở phào.
Mọi người cũng nghiêng người nhìn sang, Dịch Thư Nguyên cười nói.
"Xem ra thế sự cũng có lúc thập toàn thập mỹ!"
Lúc này Thiệu Chân ôm một quyển họa không có trang hoàng gì trong tay, có chút thở dốc khi chạy đến cạnh xe ngựa, trước ánh mắt vừa kinh hỉ vừa nghi hoặc của mọi người, đưa quyển họa trong tay cho lão trông miếu.
"Cho, thỉnh La lão tiên sinh mang về, nhất định phải treo ở miếu Thổ Địa, cái này Thiệu mỗ vẽ tượng thần thổ địa bà bà!"
"Tượng thần thổ địa?"
Lão trông miếu mở quyển họa ra, mọi người xung quanh cũng không khỏi vây đến xem, thấy trên bức họa là một bà lão chống gậy ngồi trên thần đài, khuôn mặt hiền hậu mặc thần bào, thấy thì tâm thần yên ổn.
"Ôi, Thiệu tiên sinh hẳn không đi qua miếu thổ địa đầu thôn rồi? Vẽ cái này tốt quá!"
"Ta không đến, nhưng đêm qua khi uống say mộng thấy, lập tức tỉnh dậy vẽ, may là vẫn kịp."
Lão trông miếu gật đầu thu lại tranh.
"Họa của Thiệu tiên sinh có giá trị không nhỏ, lão già này không có tiền, xem như tiên sinh cúng cho thổ địa bà bà!"
"Nói gì vậy chứ, Thiệu mỗ hổ thẹn lắm, ngày khác lại đến miếu kính thần tạ tội!"
Hôi Miễn thò đầu dưới tóc của Dịch Thư Nguyên, nói nhỏ.
"Thổ địa này cũng là nhờ họa mà được phúc đấy nhỉ?"
"Có lẽ vậy."
Lần này xe ngựa và xe lừa đi không gặp trở ngại gì, cho đến khi xe ngựa vào quan đạo, tốc độ cũng nhanh lên, mọi người lúc này mới thu mắt về.
Chỉ là những người chuẩn bị chia tay đâu chỉ có nhà họ Chu và lão trông miếu.
Bên kia có khách hương đang gọi người coi miếu, Trần Hàn đã trở lại miếu trước, Thạch Sinh nhào tới giúp, Thiệu Chân mệt mỏi không chịu nổi liền nhanh chân về ngủ bù.
Ngoài miếu chỉ còn Tề Trọng Bân, thầy trò Dịch Thư Nguyên, và hai võ giả Mạch Lăng Phi và Trì Khánh Hổ.
"Trì đại hiệp, ngày trước ngươi không phải nói muốn cùng lão phu lĩnh giáo mấy chiêu sao, hôm nay rảnh rỗi, lão phu cũng không bầy sạp đoán xăm nữa, tìm chỗ so mấy tay thì sao?"
Ánh mắt Trì Khánh Hổ sáng lên, trong miếu này, hắn đã sớm nhìn ra vị Tề thiên sư này chắc chắn có bản lĩnh cao cường, không chỉ thủ đoạn của thuật sĩ mà võ công cũng cao tuyệt.
Cái gọi là đồ đệ của Dịch tiên sinh chẳng qua chỉ là người Đại Dung triều đình phái đến bảo vệ, ngụy trang cho vị Dịch tiên sinh này thôi, dù rằng cái cớ học kể chuyện có hơi vụng về.
Một điểm này, từ khi Hồ Khuông Minh lần đầu gặp lại Dịch Thư Nguyên, Trì Khánh Hổ cũng đã thông qua đôi ba câu và tự mình tìm hiểu mà biết, ngược lại đứa trẻ Thạch Sinh kia hẳn là đồ đệ thật sự của Dịch tiên sinh, cho nên mới là đại đệ tử.
Văn nhân nho sĩ cực kỳ coi trọng loại quan hệ truyền thừa chính thống này.
"Chính hợp ý ta, mời!"
Tề Trọng Bân gật đầu, bước một bước đã dùng khinh công nhảy sang một bên, theo dòng Đại Thông Hà mà đi.
Trì Khánh Hổ thấy khinh công này cũng không dám lơ là, lập tức đứng dậy đuổi theo, nhưng ngay sau đó kinh ngạc quay đầu, Mạch Lăng Phi lại không theo!
Với kiểu so tài này, sao hắn có thể không đến xem chứ?
"Khinh công của người trẻ tuổi đúng là hơi chậm a ! ".
Âm thanh Tề Trọng Bân truyền đến, Trì Khánh Hổ phấn chấn tinh thần.
"Lão nhân gia sức khỏe đúng là tráng kiện, nhưng miệng cũng không cần cứng, Trì mỗ đến đây ! ".
Hiện tại không dung Trì Khánh Hổ suy nghĩ nhiều, thân pháp chuyển động lập tức đuổi theo, cơ hội khó gặp, cùng thiên sư Đại Dung giao đấu, qua lần này thì không còn lần khác, sau này hắn cũng chưa chắc có cơ hội quay lại Đại Dung!
Bên ngoài Chân Quân miếu, chỉ còn lại Dịch Thư Nguyên và Mạch Lăng Phi, người trước nhìn sang người sau, thần sắc như có điều suy nghĩ.
"Ngược lại là còn chưa chúc mừng ngươi, rốt cuộc đã vào cảnh giới tiên thiên võ đạo mà bao nhiêu nhân sĩ võ lâm tâm tâm niệm niệm cầu cũng không được!"
"Không có tiền bối năm đó bồi dưỡng, cũng sẽ không có Mạch Lăng Phi hiện tại!"
A Phi nói thật lòng, nếu không phải Dịch tiền bối, ta năm đó sớm đã chôn xương ở Đại Thương Tuyết Sơn.
Bất quá kính trọng quy kính trọng, Dịch Thư Nguyên đã từ trong ánh mắt của A Phi nhìn thấy một loại thần thái khác, đó là một loại chiến ý, cũng là một loại chờ mong.
Võ giả chân chính, khiêu chiến từng ngọn núi cao, thân như hồ lặng lòng có sóng lớn, bước chân tiến lên vĩnh viễn không có điểm dừng!
"Tiền bối, A Phi tự biết tuyệt không phải đối thủ của tiền bối, nhưng người ở cảnh giới Tiên Thiên, mà A Phi cả đời biết đến, vẻn vẹn chỉ có tiền bối một người mà thôi! A Phi có một yêu cầu quá đáng!"
Dịch Thư Nguyên cười.
"Được, hôm nay ngươi ta liền luận bàn một trận, cũng để Dịch mỗ nhìn một chút ngươi những năm này rốt cuộc đã dài bao nhiêu bản lĩnh!"
"Tạ tiền bối!"
A Phi chắp tay thật sâu, trong lòng kích động không thôi, chiến ý kia cũng đã càng ngày càng mạnh.
Cảnh giới Tiên Thiên, đối thủ Tiên Thiên, sao có thể không khiến người nhiệt huyết sôi trào!
So sánh với Trì Khánh Hổ, A Phi lại cho rằng, Tề thiên sư có lẽ thật là đồ đệ của Dịch tiên sinh, pháp thuật của Thiên Sư lại trước không bàn, cái thân võ công kia tuyệt không đơn giản có thể luyện thành, chắc chắn có minh sư chỉ đạo, mà minh sư là ai thì không cần nói cũng biết.
Còn về tuổi tác, ở chỗ Trì Khánh Hổ là một vấn đề, ở trong lòng A Phi điều này đã biết "Chân tướng", cho nên khi Tề Trọng Bân đồng ý cùng Trì Khánh Hổ luận bàn, A Phi liền biết tiền bối sẽ tác thành cho chính mình.
"Đi thôi, cách bọn hắn xa một chút!"
Nói xong câu đó, Dịch Thư Nguyên dưới chân bước ra một bước, vận chuyển khinh công, thân hình cũng chưa bay lên cao, sát mặt đất phảng phất như súc địa mà đi, trong chớp mắt đã ở phía xa.
Các loại biến hóa và đạo của bản thân hỗ trợ lẫn nhau, võ đạo nguyên thân của Dịch Thư Nguyên cũng không thể coi thường, cùng A Phi luận bàn một chút, không cần thiết phải biến thành Long Phi Dương.
Thấy Dịch Thư Nguyên rời đi, A Phi trong lòng giật mình, mặt lộ vẻ vui mừng cũng thi triển khinh công theo kịp, dù cũng là nhẹ nhàng thoải mái, nhưng hiển nhiên khoảng cách người phía trước còn kém khá nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận