Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 698: Không muốn không biết cân nhắc

Đêm hôm đó, La Kỳ phủ, bên trong đạo quán Bạch Vũ, Hàn Sư Ung ở trong phòng vừa mới làm xong một tràng pháp sự.
Đúng như Hàn Sư Ung đã hứa, hắn đích thân chủ trì pháp sự cho mấy người đạo sĩ Bạch Vũ đã chết.
Dù thi thể chỉ còn là cái xác không hồn, nhưng giữa quỷ hồn và thi thể vẫn có mối liên hệ, chưa kể, việc này đối với người nhà cũng mang ý nghĩa rất lớn.
Chỉ là lần này người nhà của đạo sĩ Bạch Vũ có chút đặc biệt.
Trong số bốn người nhà đạo sĩ Bạch Vũ, chỉ có một người cha già đến khóc không thành tiếng, còn lại đều là một đám cô nương tuổi tác lớn nhỏ khác nhau, tiếng khóc vang vọng một vùng, nhưng lại lực bất tòng tâm.
"Người nhà đừng quá đau buồn, các đồng đạo của chúng ta chỉ là đang tiếp tục tu hành theo một cách khác, đạo nhân sau khi chết đi về cõi U Minh, sẽ được quỷ thần chiếu cố!"
Hàn Sư Ung điềm tĩnh hòa nhã an ủi người nhà, lời này từ miệng hắn nói ra phảng phất là chân lý, khiến người tin phục.
"Đa tạ quốc sư!"
"Đa tạ quốc sư đại nhân, ô ô".
Trong đạo quán trang nghiêm tĩnh mịch, người thân nức nở cố gắng kìm tiếng khóc, Hàn Sư Ung khẽ gật đầu.
"Mọi người về nghỉ ngơi đi."
"Tạ quốc sư, tạ quốc sư!"
"Quốc sư đi chậm!"
Hàn Sư Ung không nói gì thêm, cùng người hầu rời khỏi đại điện.
Những thứ mang tính hình thức chủ nghĩa này vẫn rất cần thiết, thu phục nhân tâm là một quá trình lâu dài, Hàn Sư Ung với địa vị bây giờ, cũng cần phải tỏ vẻ những khi cần tỏ vẻ, nhất là ở những nơi không thường lui tới như La Kỳ phủ nhưng lại rất quan trọng này.
Ra khỏi đại điện, Hàn Sư Ung quay đầu nhìn về phía sau lưng.
"Các ngươi không cần theo nữa, ta một mình là được."
"Vâng!"
Đám đệ tử phía sau cùng đám đạo đồng cầm lư hương đèn đóm đồng thanh đáp một tiếng, rồi nhao nhao rời đi.
Hàn Sư Ung một mình đi ra hiên đạo quán, vạt áo bào quét qua mặt đá còn ẩm ướt, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao, nghĩ đến chuyện nhìn thấy quỷ thần lúc chạng vạng, nhớ lại lời quỷ thần nói, trong lòng lại càng khát khao tiên đạo.
Người thường rất dễ lầm lẫn giữa tiên và thần, nhưng với những thuật sĩ đã tu hành nhiều năm và có truyền thừa mà nói, vẫn hiểu biết nhiều hơn so với người bình thường không ít.
Người người đều nói quốc sư là thần tiên tại thế, thậm chí trong vương công quý tộc cũng có không ít người có suy đoán tương tự, nhưng Hàn Sư Ung tự mình rõ tình hình của mình.
Hắn xác thực rất tự phụ, tự nhận đạo hạnh rất cao, tự nhận thiên tư trác tuyệt, nhưng hắn không phải là tiên.
"Ngũ giác u tắc, lục thức không rõ, khó dẫn thiên địa nguyên khí, đã không thể ngự Ngũ Hành, lại không cách nào vượt âm dương, càng không được cầu trường sinh."
Lời của quỷ thần dường như còn văng vẳng bên tai.
"Ngự Ngũ Hành..."
Hàn Sư Ung lẩm bẩm, đột nhiên giơ tay chỉ xuống đất.
"Uống ách."
Trong tiếng hô khẽ, khí tức trong người vận chuyển đến cực hạn, ý niệm cũng dồn hết lực tập trung vào mặt đất, nhưng vũng nước đọng trên phiến đá vẫn không nhúc nhích.
Rất lâu sau, Hàn Sư Ung cuối cùng cũng xì hơi, hắn hiểu rõ, ít nhất hiện tại hắn vẫn chưa làm được.
"Ôi..."
Có lẽ dùng phù chú có thể phần nào dẫn động thủy hỏa, nhưng lại không đủ linh hoạt, vẫn còn xa mới có thể gọi là "Ngự" chân chính.
Tiên nhân chi ngự hẳn là kiểu giống như gặp những yêu vật kia, có thể tùy tâm khống chế thủy hỏa, hơn nữa lại càng thêm tùy tâm sở dục, càng thêm siêu nhiên bất phàm!
Không nghi ngờ gì nữa, yêu ma quỷ quái là có thật, thần đạo cũng có thật, vậy tiên lộ tự nhiên cũng có.
Yêu ma quỷ quái thường xuyên phải giao đấu, thần minh trong trời đất là những thế lực thường xuyên cần mượn lực, chỉ có tiên đạo là thần bí nhất, nhưng lại là mục tiêu theo đuổi cao nhất của những thuật sĩ tài ba, bởi vì tiên đạo tiêu dao tự tại, tiên đạo siêu thoát, tiên nhân thần bí bởi vì họ vượt xa thế tục, hoặc có thể ở ngay bên cạnh mà phàm nhân không hay biết!
Hàn Sư Ung nắm đấm dần dần siết chặt.
Năm đó đoạt được một viên Quy Nguyên đan, khiến cho Hàn Sư Ung dù tuổi tác đã cao nhưng tóc vẫn đen nhánh, trông chỉ như người trung niên, hơn nữa lại có sức lực vô tận, thường xuyên có thể thi triển một vài pháp thuật hao tổn cực lớn.
Đó mới chỉ là đan hoàn đạt được từ võ đạo giang hồ, mượn sức mạnh của dị thú, nếu là tiên đan thì còn đến mức nào nữa?
Những năm này, sau khi có được quyền thế và địa vị, Hàn Sư Ung dù coi hoàng đế là trung tâm, nhưng tư tâm cũng không ít, dùng hết mọi thủ đoạn để trải đường cho con đường thành tiên của mình.
Các loại tin đồn thất thiệt, các loại dị bảo có khi phóng đại có khi lại là giả, thậm chí cả tin đồn về tuyết mãng ở Tuyết Sơn Đại Thương cũng tốn không ít công sức.
Chỉ đáng tiếc, rất nhiều thứ tốn sức mà lại ít có tin tức tiếp theo, nhưng lần này, tình hình lại có rất nhiều khác biệt so với trước kia!
"Triệu Nguyên Tung..."
Tên giang hồ này Hàn Sư Ung trước kia từng gặp, mỗi một người được chiêu an đều là hạng người võ công cao cường, hắn nắm rõ mọi thứ về người đó, từ cá nhân đến vợ con đều bị Thiên Vũ đạo điều tra tường tận, tự nhiên cũng rõ tính cách và nhược điểm của hắn.
Chính là sau sự kiện đó, mệnh số của Triệu Nguyên Tung ở bên Thiên Vũ đạo đã hoàn toàn trở thành một bí ẩn.
Hàn Sư Ung cũng không nhất định phải dùng đến thủ đoạn cực đoan, dù sao hiện tại không ai biết tình hình của Triệu Nguyên Tung ra sao, hắn chỉ muốn đối phương chia sẻ, đôi bên cùng có lợi, Triệu gia hưởng thụ vinh hoa phú quý, còn tương lai có lẽ hắn cũng có thể cùng Triệu Nguyên Tung trở thành đạo hữu trên con đường tiên!
Nhưng Hàn Sư Ung sẽ dùng mọi biện pháp để nắm bắt cơ hội, cho dù có thể phải dùng đến thủ đoạn cực đoan ép buộc hoặc giết chết một người có duyên với tiên, hắn tin rằng Triệu Nguyên Tung dù có được tiên thư thì thành tiên cũng không phải chuyện một sớm một chiều.
Mệnh số mơ hồ thành một bí mật khó đoán, chẳng qua là vì Triệu Nguyên Tung có khả năng nhảy ra khỏi vận mệnh của mình, tuyệt không có nghĩa là hắn đã thành tiên, đạo hạnh cũng phải tu hành, trên đường thành tiên cũng có kiếp số.
Hiện tại chính là một kiếp trên con đường thành tiên của Triệu Nguyên Tung, cũng là một kiếp trên con đường thành tiên của ta, Hàn Sư Ung.
Triệu đạo hữu, Hàn mỗ nguyện ý giúp ngươi một tay, còn hi vọng ngươi đừng không biết cân nhắc!
Ý niệm trong lòng dần bình ổn lại, Hàn Sư Ung phất tay áo, trực tiếp đi đến chỗ đả tọa nghỉ ngơi, ngày mai còn có một buổi pháp sự cầu phúc, kỳ thực cũng chỉ là giao thiệp xã giao, nhưng vì duyên tiên, hắn cũng muốn nghỉ ngơi dưỡng sức.
Một bên khác, bên trong kho củi của khách sạn Lục Phong, dưới ánh đèn lờ mờ đã có mặt đủ hai ba mươi người, vì trước đó đã có chút ước định, cộng thêm vị trí đặc biệt của La Kỳ phủ, người đến để đối đầu với thế lực Bạch Vũ đạo cũng không ít.
Một đám người vừa gặm bánh bao còn bốc hơi nóng, vừa không ngừng tranh cãi và bàn luận, cuối cùng cũng dần dần đưa ra được một kế sách khả thi.
"Đúng vậy, động thủ trong thành quả thật là hạ sách, La Kỳ phủ tuy không có cấm quân, nhưng cũng là thành lớn, lại có quân phủ đóng quân, cường cung ngạnh nỏ cũng không ít, không thể đối địch!"
"Mấu chốt là thủ đoạn của yêu nhân Bạch Vũ đạo khó lường, rất dễ dàng trốn vào gần nơi trú ẩn."
Trì Khánh Hổ gật đầu nói.
"Không sai, vậy nên chúng ta phải công hắn tất cứu! Cái gì là chỗ tất cứu của hắn?"
Một võ giả lớn tuổi vuốt râu nói.
"Triệu gia ở Vân Lộ phủ! Phàm là thuật sĩ, đều có một điểm chung, dù miệng không nói, nhưng trong lòng nhất định cũng sẽ nghĩ đến việc đắc đạo, nghĩ đến việc thành tiên! Hàn Sư Ung tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này!"
"Đúng là như vậy, lần này hắn rời kinh thành chạy đến đây chính là minh chứng tốt nhất, chúng ta nên hành động ngay!"
Ngay lúc này, một hỏa kế của khách sạn gõ gõ cửa kho củi, rồi nhanh chân bước vào, khi mọi người im lặng nhìn sang, hắn thấp giọng nói.
"Đã dò xét rõ ràng, lần trước là cầu mưa hiển pháp, còn sáng mai sẽ có một buổi pháp thức cầu phúc, vẫn là do Hàn Sư Ung đích thân chủ trì, những người có thân phận ở trong thành đều sẽ đến!"
Lập tức có người hỏi ngay.
"Tin tức có đáng tin?"
Hỏa kế liên tục gật đầu.
"Anh em tôi là đồ tể nổi tiếng trong thành, hạ nhân của phủ đại nhân vừa mới còn đến chỗ hắn, yêu cầu trước khi trời sáng ngày mai phải chuẩn bị sẵn đầu heo còn tươi ngon để dễ xử lý, quốc sư muốn dùng, những quan to hiển quý trong thành chắc chắn sẽ đến!"
Mọi người xung quanh lập tức hưng phấn lên, có người không kìm được mà nói.
"Hay là trực tiếp động thủ luôn đi? Nếu như không thành, bắt được mấy người có thân phận hiển hách cũng có thể thoát thân!"
"Chúng ta đã bàn bạc xong, thì đừng nên tùy ý thay đổi nữa!"
"Nhưng kế hoạch không theo kịp sự thay đổi, đây chẳng phải là cơ hội tốt hơn sao?"
"Ngươi cho rằng quan to hiển quý đều là bùn nặn sao? Bên cạnh bọn họ chưa chắc không có cao thủ!"
"Đủ rồi!"
Trì Khánh Hổ vẫn không nhịn được mà lên tiếng quát để mọi người ngừng tranh cãi, cho dù cùng nhau đối phó quốc sư, nhưng trong số các người đều ít nhiều có tư tâm riêng, hoặc vì danh hoặc vì lợi.
"Các vị, chuyện này vô cùng hung hiểm, chúng ta đã coi thường sống chết, thì bớt cãi cọ một chút đi, điều quan trọng nhất trước mắt là xác nhận tình hình của Triệu gia, tên quốc sư kia có thần hành thuật, hắn có thể từ từ ở đây làm pháp sự, chúng ta mà không hành động thì chỉ phí công thôi!"
Nói xong, Trì Khánh Hổ đứng lên, lướt nhìn những người khác, rồi nhìn mấy người bạn thân thiết nhất.
"Ta chuẩn bị lập tức đến Vân Lộ phủ!"
"Trì huynh nói đúng, ta cũng đi!"
"Còn có ta!"
Những người hưởng ứng phần lớn là mấy người bạn trong tửu lâu ban ngày, còn những người khác, mặc kệ bọn họ đi, dù sao rắn đã bị kinh động rồi.
"Cáo từ!"
"Cáo từ!"
"Chư vị bảo trọng!"
"Hây da."
"Ta cũng đi!"
Lại có người đứng dậy theo Trì Khánh Hổ đám người, chờ bọn hắn rời đi, những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, hồi lâu không ai nói gì, lòng tin ngày mai động thủ dường như cũng giảm bớt.
Đến chuồng ngựa phía sau khách sạn, ngựa rất nhanh liền chuẩn bị xong, Trì Khánh Hổ ngẩng đầu liếc nhìn phương hướng phòng khách khách sạn một cái, đèn đã sớm tắt, cuối cùng đêm đã khuya.
Do dự một chút, Trì Khánh Hổ vẫn cảm thấy không muốn đi quấy rầy là tốt.
Hắn đưa tay sờ ngực, duỗi tay lấy trang giấy mà chạng vạng Dịch Thư Nguyên tặng ra, mở ra về sau, lần đầu tiên nhìn thấy chính là chữ "Lôi" mà Dịch Thư Nguyên viết.
"Ầm ầm".
Bầu trời vang lên một tiếng sấm, trong mây đen phương xa lôi quang lóe lên mấy lần, không thấy lôi đình rơi xuống, cũng khiến Trì Khánh Hổ giật mình trong lòng, hắn nhìn trời lại nhìn trang giấy trong tay, không biết đây là trùng hợp hay là chuyện khác.
"Trì huynh, chúng ta đi thôi!"
"Ừm, trước đuổi tới Vân Lộ phủ!"
Một đám người dắt ngựa cùng rời khỏi chuồng ngựa.
Bởi vì La Kỳ phủ thành quy mô rất lớn, vị trí ngoại vi của Lục Phong khách sạn căn bản không có tường thành vây quanh, tự nhiên tới lui tự do.
Trên lầu khách sạn trong một gian phòng, Dịch Thư Nguyên nằm nghiêng trên giường nghỉ ngơi, Thạch Sinh thì xếp bằng ở bên cạnh.
Nghe thấy tiếng vó ngựa, Thạch Sinh lập tức mở mắt, liếc nhìn sư phụ, sau đó lén lút chân trần xuống giường, nhón chân lên đi tới trước cửa sổ chống ra một khe hở, Hôi Miễn cũng nhảy qua tới, một người một chồn vừa vặn nhìn thấy đám người Trì Khánh Hổ rời đi.
"Đi không nói một tiếng."
"Đúng vậy nha!"
Một người một chồn nói nhỏ thì, không ngờ rằng đã có người đứng sau bọn hắn.
"Thật sao?"
Dịch Thư Nguyên đột nhiên lên tiếng, làm hài tử kêu la chồn nhỏ dựng lông!
"A".
"Ai da, tiên sinh sao ngài giống như quỷ không có tiếng động vậy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận