Tế Thuyết Hồng Trần

Tế Thuyết Hồng Trần - Q.1 - Chương 545: Quái phạm

Dịch Thư Nguyên đi ở đầu phố, trên đường không có người đi lại, tự nhiên cũng không thấy ai có phản ứng gì với chuyện này, nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe được chút nghị luận từ những căn nhà bên đường.
Thực tế mà nói, đối với đại đa số dân chúng, việc người đang ngồi trên long ỷ là ai không mấy rõ ràng, với việc tân thiên tử lên ngôi có lẽ cũng không có nhiều cảm xúc, chỉ có một số người có tầm nhìn mới có đôi chút cảm khái.
Bách tính Đại Dung có lẽ cũng không cần cảm xúc quá lớn, trước đó hai đời minh quân của Đại Dung đều không tầm thường, văn trị võ công của Đại Dung đều đạt đến đỉnh cao từ khi khai quốc đến nay, thậm chí còn vượt qua thời hưng thịnh ban đầu sau khi khai quốc, rất nhiều việc đều đã quen, mọi việc xung quanh không thay đổi, như thế thì dù Hoàng đế có đổi cũng không ảnh hưởng gì.
Đương nhiên, việc bố cáo đăng cơ của tân thiên tử vừa dán ra, vẫn có rất nhiều người tới xem, cho dù mưa rơi, cũng có người đội mưa đến xem.
Dịch Thư Nguyên che dù đi ngang qua bức tường dán bố cáo ở đầu phố, đã có người đang đọc bố cáo của quan phủ, còn có người lớn tiếng đọc chậm rãi từng chữ, để dân chúng xung quanh hiểu rõ nội dung bên trên.
"Thiên tử thống trị Đại Bảo, thiên hạ vạn dân đều phục tùng, bên trên ứng thiên mệnh, bên dưới soi núi sông"
Phần lớn đều là những lời sáo rỗng, sau cùng mới nói rõ tình hình, mục đích chủ yếu là chiêu cáo thiên hạ bách tính, bây giờ là tân thiên tử, đổi niên hiệu thành Thiệu Nguyên. Dịch Thư Nguyên không dừng lại ở chỗ dán bố cáo, mà theo mọi người đi qua, men theo tường viện nha phủ về phía đầu phố bên kia, chuẩn bị tìm một quán rượu gọi chút đồ ăn để ăn cho no bụng.
Theo kinh nghiệm của Dịch Thư Nguyên qua nhiều năm, quán rượu ngon thường ở gần nha huyện.
Lầu hai Khánh Vân Lâu, tiểu nhị quán rượu ân cần dẫn Dịch Thư Nguyên đến chỗ ngồi gần cửa sổ ở lầu hai, chỉ vào cái bàn ở bên kia nói.
"Khách quan ngài thấy chỗ kia thế nào?"
"Không tệ, cứ chỗ đó đi!"
Dịch Thư Nguyên cười đi qua, tiểu nhị vội vàng dùng miếng vải trên vai lau lại chiếc bàn vốn đã rất sạch sẽ.
"Ngài muốn ăn gì không? Ta nghe giọng ngài không giống người địa phương, hay là cứ dùng thử món đặc biệt của quán chúng tôi nhé?"
Dịch Thư Nguyên gật đầu cười.
"Được, các ngươi món nào ngon thì cứ mang lên!"
"Vâng, ngài chờ một lát, món ăn xong liền lên ạ!"
Tiểu nhị rất thích những vị khách như này, khí độ ung dung dễ nói chuyện, gọi món ăn cũng không câu nệ.
Dịch Thư Nguyên mở chén trà trên bàn, nhấc ấm trà tự mình rót trà, vừa uống trà vừa ngắm mưa phùn ngoài cửa sổ, đang chờ đồ ăn thì bỗng cảm thấy, ánh mắt liếc nhìn về phía nhà lao của nha phủ.
Cái gọi là đại xá thiên hạ, tự nhiên không phải nói suông, trong lao ngục đại đa số tù nhân đều được giảm hình phạt hoặc được tha bổng.
Lúc này hướng mắt của Dịch Thư Nguyên, đang có người đi ra từ viện nhỏ của nhà lao, người không nhiều, chỉ khoảng ba bốn người, có lẽ là vốn dĩ chỉ có từng ấy, hoặc có lẽ là ra từng đợt, ít nhất lúc này chỉ có từng ấy.
Mấy người kia phần lớn tóc tai rũ rượi, có người trong ánh mắt tràn đầy hưng phấn, có người lại đầy vẻ hoảng hốt.
"Không sao thật à? Tự do?" "Có thể về nhà?"
"Về nhà, về nhà!"
Mấy người đứng bên ngoài một hồi, bỗng nhìn thấy những ánh mắt của người qua đường hoặc người trong cửa hàng liếc qua, nhất thời cảm thấy rất không tự nhiên, trong bối rối vội vã bỏ đi.
Sau khi mấy người kia rời đi, từ trong nhà lao lại có những bước chân hơi loạng choạng bước ra.
Người này bẩn thỉu tóc tai bù xù, tóc màu vàng khô, ánh mắt hoảng hốt, cứ ngơ ngác bước đi ra đường lớn, sau đó nhắm mắt lại ngẩng đầu, như đang cảm nhận cảm giác chân thực khi nước mưa lạnh lẽo nhỏ xuống khuôn mặt.
Sau đó người này giơ hai tay lên, như đang mong mưa xuống lớn hơn chút nữa.
Thật bất ngờ, mưa lúc này cũng đang dần lớn hơn, như thể ứng với tâm tình của người này.
"Ào ào ào..."
Từ mưa phùn biến thành mưa lớn, người tù nhân vừa được phóng thích đứng giữa đường bị ướt sũng cả người.
Người kia không chút để ý, ngược lại nở nụ cười trên mặt.
"A a a a ha ha. Ha ha ha ha ha ha ha."
Dịch Thư Nguyên từ lầu hai quán rượu nhìn người kia đứng giữa đường, rồi lại ngẩng đầu nhìn lên trời, không khỏi dùng quạt xếp nhịp nhàng gõ nhẹ vào lòng bàn tay trái.
Có chút thú vị!
"Khách quan, món ăn đến đây~~~~"
Theo tiếng nói lanh lảnh của tiểu nhị quán rượu, hắn mang khay đến trước bàn của Dịch Thư Nguyên, liên tục đặt các món ăn xuống khay.
"Đây là gà cay, đây là vịt om, đây là bao tử xào nấm, đây là sườn dê."
Tiểu nhị nhanh chóng báo tên các món ăn, thấy Dịch Thư Nguyên đang nhìn ra đầu phố, liền cảm thán.
"Khách quan nhìn về phía nhà lao ạ? Tân thiên tử lên ngôi đại xá thiên hạ, việc này tự nhiên tốt, ai, chỉ sợ lại thả cả những kẻ xấu ra, làm loạn cuộc sống của dân thường!"
Dịch Thư Nguyên nghe vậy liền cười quay đầu nhìn tiểu nhị.
"Thế thì cũng không cần quá lo lắng, ngươi nói những kẻ phần lớn là tội phạm mà việc đại xá thiên hạ cũng không ảnh hưởng đến được, như mưu phản, bất đạo, bất hiếu, tàn sát các loại tội ác tày trời, theo luật của triều đình thì những người này không thể xem là người thường."
Tiểu nhị vừa nghe lập tức gật đầu lia lịa.
"Đúng đúng đúng, khách quan nói đúng, ta cũng biết chuyện này, vừa rồi chỉ nhất thời quên mất, đó chính là chúng ta hay nói đồ tội ác tày trời đúng không!"
Dịch Thư Nguyên gật đầu, thật ra trong luật Đại Dung, những kẻ không thể tha cũng không chỉ mười loại, bất quá dân gian nói vậy cũng không sai khác nhiều.
Tiểu nhị lại nhìn người đang đội mưa trên đường kia, lắc đầu vừa thương cảm nói.
"Nhìn bộ dạng kia, chắc cũng bị giam đến ngơ người, ai..."
Lời thở dài còn chưa dứt, người kia trong mưa đột nhiên quay đầu nhìn lại, nhìn tiểu nhị quán rượu ở đằng kia khiến tiểu nhị giật mình, có cảm giác như đối phương nghe được mình nói vậy.
"Ách, khách quan ngài dùng bữa từ từ, có gì cứ gọi ta ạ!"
"Ừm được, ngươi đi làm việc đi!"
"Vâng ạ!"
Dịch Thư Nguyên vừa dứt lời, tiểu nhị vội vã rời đi, trước khi đi còn liếc mắt nhìn ra cửa sổ, như cảm giác vừa rồi chỉ là ảo giác.
Nhưng Dịch Thư Nguyên biết đó không phải ảo giác, mà lúc này người vừa dầm mưa đang đi về phía quán rượu này.
Trong cơn mưa lớn, một người toàn thân ướt sũng tiến vào Khánh Vân Lâu, rất nhiều người trong quán kinh ngạc nhìn hắn, có người có lẽ đã thấy cảnh lúc trước, cũng xì xào bàn tán với người cùng bàn.
"Chủ quán, chủ quán! Sao không thấy ai ra chào hỏi vậy?"
Người vừa tới bước vào quán, không hề lúng túng hay gò bó, chưởng quỹ quán nhíu mày, nhưng vẫn nhanh chóng gượng cười.
"Ấy tốt, khách quan này, ngài thấy trong quán chúng tôi đã hết chỗ, ngài hay là qua nhà khác xem thử?"
Người kia lau mặt, tay vuốt xuống cả nắm bùn đất, nhếch môi cười, nhìn về phía bên trong đại sảnh, quả thực bàn nào cũng có người, nhưng thực ra còn trống nhiều chỗ, chỉ là khi hắn nhìn đến, trên bàn ai nấy cũng đều có ánh mắt chê bai.
"Vậy ta lên trên lầu xem sao? Biết đâu lại có chỗ trống đấy!"
Nói xong người kia tự mình đi về hướng cầu thang.
"Ấy ấy ấy, khách quan, khách quan, ngài chờ chút ạ!"
Chưởng quỹ hô mấy tiếng tự nhiên là không thể ngăn được người, lại nhìn xuống nền nhà và cầu thang, người kia ngâm mưa rất lâu mới vào, lúc này càng như một cái khăn lau nhà chưa ráo nước, nơi nào đi qua đều là nước.
Hơn nữa người vừa mới ra từ trong ngục như vậy, lại không có thân nhân đến đón, phần lớn là trên người một xu cũng không có, cho hắn ăn cũng chẳng trả được tiền.
Nhưng người cũng đã lên rồi, chưởng quỹ nhìn mấy tiểu nhị lầu một, nháy mắt với một tiểu nhị, tiểu nhị kia bất đắc dĩ rời bước.
"Nhanh lên nhanh lên, đừng để người ta làm phiền các khách khác!"
"Dạ biết."
Tiểu nhị kia đáp một tiếng, sau đó nhanh chóng lên lầu, nhưng bước chân cũng cố gắng dẫm lên rìa cầu thang, vì chính giữa toàn là nước từ người kia nhỏ xuống.
"Ai da, trên lầu rõ ràng nhiều chỗ thế kia mà, chưởng quỹ, trên lầu còn chỗ trống ——"
Âm thanh trên lầu vọng xuống, chưởng quỹ lầu dưới mày đều nhăn thành hình chữ Xuyên, hoàn toàn không có ý định trả lời, nhưng gặp người mới từ trong lao ra cũng xui xẻo, thôi thì cứ cho hắn ăn một bữa vậy.
Nếu thật sự không biết điều, thì nha phủ ở ngay bên cạnh, vừa mới ra ngoài cũng có thể lại đi vào.
Một số khách ở lầu dưới có người chê bai, có người lại cười trộm.
Trên lầu, người đàn ông kia một đường đi qua, trên sàn toàn là nước, khách ở trên lầu ai nấy đều tỏ vẻ ghét bỏ, mà tiểu nhị quán rượu ở sau lưng hắn thì vội vã chạy theo.
"Khách quan, khách quan, ngài hay là ngồi chỗ này đi, ngồi chỗ kia cũng được, ấy ấy ấy, khách quan, đừng đi chỗ đó!"
Người kia quay đầu cười cười, không khỏi lắc đầu.
"Yên tâm, sẽ không bạc đãi các ngươi!"
Tiểu nhị nhếch mép, trong lòng thầm lẩm bẩm, không bạc đãi, với cái kiểu như ngươi thế này, trên người có một xu ta tự tát hai cái vào mặt!
Nhưng ngoài miệng vẫn phải cố tỏ ra khách sáo chút.
"Khách quan, ngài cứ chọn ngồi một chỗ không có ai, lát nữa tôi sẽ cho người mang lên hai món đặc biệt của quán ạ?"
Ánh mắt người kia lướt qua trong lầu, ai ai nhìn hắn cũng đều mang ánh mắt ghét bỏ, nhưng hắn cũng không mong ai nhìn hắn vừa mắt, ánh mắt của thế nhân khó tránh khỏi có sự phân biệt.
Hả?
Đúng lúc này, người kia lại thấy ở nơi xa xôi, chỗ hẻo lánh trước cửa sổ, có một ánh mắt trong trẻo đang nhìn hắn.
Đầu người kia tóc hoa râm, khuôn mặt lại không hề già, ăn mặc không tính hoa lệ nhưng cũng chỉnh tề, bên bàn quạt xếp, bên thân chén rượu đều giống như trở thành một bộ phận khí chất của hắn, toát ra vẻ bất phàm khác thường, cũng khiến cho ánh mắt của nam tử sáng lên.
Khí độ tốt, phàm nhân mà có khí độ này, người này tuyệt không phải tầm thường!
"Ta một bàn này đều là đặc biệt của Khánh Vân Lâu, một ngụm cũng chưa động tới, vị huynh đài này nếu không chê, không ngại qua đây cùng bàn mà ăn thì sao?"
Trên mặt người kia lập tức lộ ra nụ cười.
"Tốt, vậy ta xin phép qua ngồi!"
Người kia bước đến, khiến cho tiểu nhị tửu lâu lo lắng, một vị này từ khi vào lầu chưởng quỹ đã đặc biệt dặn dò, tuyệt không phải người thường, chuyện này làm sao mà được.
"Ai ai ai, khách quan, vị này, ai da, hay là để tôi lên một bàn khác?"
Dịch Thư Nguyên cười cười, trực tiếp đứng dậy giơ tay dẫn người vào bàn, lại nhìn về phía tiểu nhị bên cạnh.
"Tiểu nhị ca, không sao đâu, ngươi cứ làm việc của mình đi!"
Tiểu nhị gãi gãi đầu, nhìn một hồi lâu mới do dự đi, nhưng khi hắn đến cầu thang lại phát hiện vệt nước trên bậc thang đã biến mất, không khỏi trợn to hai mắt lại quay đầu nhìn một chút, sau đó mới mang theo nghi hoặc xuống lầu.
Đối diện Dịch Thư Nguyên, nam tử kia đã ngồi xuống, nước trên thân rơi xuống cũng rất nhanh làm ướt cả mặt bàn và ghế dài, còn nam tử kia vì sau khi vào cửa đã lau mặt qua một lượt nên lúc này cũng là một khuôn mặt loang lổ, chỗ đen chỗ trắng.
"Vị tiên sinh này, rượu thịt vừa mới dọn lên, mau mời dùng ạ!"
"Ha ha ha ha, đa tạ người trẻ tuổi, ta xin không khách khí!"
Nam tử trực tiếp cầm lấy đũa, thật sự không hề khách khí gắp thức ăn dùng bữa, còn tự mình rót rượu, hắn vừa ăn cũng vừa để ý Dịch Thư Nguyên, thấy người trước mặt cũng đang dùng bữa, căn bản không hề có vẻ ghét bỏ, trong lòng đối với người trước mặt đánh giá nhất thời lại cao thêm mấy phần.
"Người trẻ tuổi, ngươi có khí độ này, nhất định có thể thành đại sự, nói không chừng ta còn có thể cho ngươi một phen tạo hóa đây!"
Dịch Thư Nguyên cười cười, lại không đáp lời này, ngược lại tò mò hỏi.
"Ta thấy ngươi từ trong lao đi ra, là phạm phải chuyện gì sao?"
Nghe vậy, nam tử giơ tay gạt phần tóc hơi che khuất tầm mắt trên trán sang một bên, cười nói.
"Tội của ta chỗ khác phán không được, Thừa Hưng năm thứ ba mươi, ta đến Đại Dung, tại Quảng Nguyên phủ này đánh trống, yêu cầu Tri phủ đại nhân phán tội trạng cho ta, lại không có ai tố cáo, hắn vốn không muốn xử lý, nhưng ta kể lể tội nghiệt của mình, lại dùng chút thủ đoạn, cuối cùng khiến hắn tâu lên thiên tử, thiên tử Minh Tông ngự phê qua, ta liền vào trong lao, ha ha ha ha."
Người thường nghe tuyệt đối sẽ cho rằng người trước mắt đầu óc có bệnh, chuyện này hoàn toàn là tự mình tìm tội mà chịu, nhưng người trước mắt này lại không phải người bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận