Tế Thuyết Hồng Trần

Tế Thuyết Hồng Trần - Q.1 - Chương 815: Cùng nhau chứng kiến

Đối với việc Kim Quang hòa thượng rời đi, Dịch Thư Nguyên cũng không nói gì thêm, ngược lại là nhìn về phía Ô Tôn Hằng, hắn lúc này đã cầm lên chuôi kiếm mà sư phụ trước khi đi để lại cho hắn.
Ngay khoảnh khắc vừa chém về phía Vu Hân Mai, Ô Tôn Hằng kỳ thực mơ hồ có cảm giác, mình đời trước cùng nàng có chút ân oán rối rắm, chỉ bất quá hắn giờ phút này lại không để ý đến điều này.
Ô Tôn Hằng nhìn Trịnh Di Minh đang ngồi dưới đất cùng bên cạnh hắn, hướng về bọn họ chắp tay hành lễ, lại hướng về Dịch Thư Nguyên hành lễ, sau đó cũng xoay người rời đi.
Vốn dĩ những năm này yêu ma quỷ quái đều đã xuất hiện, mà đại Khuê vương triều khí số sắp hết, về sau yêu ma quỷ quái còn nhiều hơn nữa, mình cuối cùng đã có được một phần Tiên quyết, tự nhiên cũng không thể phụ lòng sở học.
Chính là khi đi ra ngoài được mấy bước, Ô Tôn Hằng bước chân lại dừng lại, sau đó xoay người nhìn về phía Vu Hân Mai và Trịnh Di Minh, làm cho hai người chợt sinh phòng bị.
"Họ Ô, ngươi còn chưa đánh đủ sao? Đừng nhìn ta bị thương, thu thập ngươi vẫn thừa sức!"
Dịch Thư Nguyên đứng cách đó mấy bước, rất hứng thú nhìn, đến thời điểm này rồi, Ô Tôn Hằng sao có thể còn nghĩ quay lại đánh nhau.
Ô Tôn Hằng liếc nhìn vào chỗ tường thành cũ có thể mơ hồ nhìn thấy chữ đề tự dưới ánh trăng, sau đó nhìn Trịnh Di Minh nói.
"Nàng là yêu quái tu hành nhiều năm, vì cứu ngươi vô tình làm loạn vương triều khí số, khi gặp kiếp nạn chút nữa thì thân tử đạo tiêu, nợ nàng đã trả, nếu cứ che chở tạo phản, sớm muộn tu hành cũng mất hết."
Trịnh Di Minh trong lòng giật mình, nhìn về phía Vu Hân Mai, nhưng nàng hơi cúi đầu không nói gì, hắn lập tức nhìn về phía Dịch Thư Nguyên, người sau suy nghĩ một chút gật đầu.
"Nói cũng không phải là không có lý, nhân đạo khí số vốn không thể tùy tiện can thiệp, bây giờ chẳng phải là cứu ngươi vì quá nóng lòng, nhưng tương lai sẽ khó nói."
Lời Dịch Thư Nguyên vừa dứt, Ô Tôn Hằng liền tiếp tục nói.
"Trịnh công tử, thiên hạ rối loạn nhất định là do yêu quái nổi lên khắp nơi, ta hổ thẹn với ngươi, vậy nên sẽ cùng ngươi đi trên con đường chông gai này!"
Lời này khiến Vu Hân Mai và Trịnh Di Minh đều cảm thấy có chút bất ngờ, bất quá có lẽ người trước nghĩ nhiều hơn Trịnh Di Minh chút, việc Ô Tôn Hằng nói hổ thẹn với ngươi, có thể không chỉ nói kiếp này, mà còn có cả đời trước.
Hôi Miễn trên vai Dịch Thư Nguyên lập tức cười, không nhịn được lên tiếng.
"Ô Tôn Hằng, ngươi không phải cũng là người trong tu hành, còn được truyền bộ phận Tiên quyết, ngươi không sợ can thiệp nhân đạo khí số làm tu hành bị hủy hết sao?"
Ô Tôn Hằng cũng cười, sau khi trong lòng đưa ra một quyết định, hết thảy trói buộc vốn có với tiên đạo và nhân gian giống như thảnh thơi hơn không ít.
"Ta không sợ, ta vốn là thuật sĩ nhân gian, Tiên quyết cũng chỉ trợ giúp pháp thuật của ta, chỉ cầu hàng yêu phục ma, không cầu đắc đạo thành tiên, huống hồ yêu tà không chỉ ở sơn dã, còn ở cả triều chính, cho dù thật có một ngày phải bỏ mạng cũng là số mệnh có kiếp này!"
Ô Tôn Hằng rất muốn xem Trịnh thư sinh có được loại khí phách này không, có thể khiến hắn gặp được cái càn khôn tái tạo này không!
Về bản chất, Ô Tôn Hằng bây giờ vẫn là một thuật sĩ, chính là được một phần Tiên quyết có thể vận dụng một phần linh khí, cũng có một thanh thần binh tiên đạo trong tay thuật sĩ.
"Ngược lại là so với sư phụ hắn tiêu sái hơn chút, chỉ sợ lại đi vào một thái cực khác!"
Hôi Miễn dùng âm thanh chỉ có mình và Dịch Thư Nguyên nghe được mà nói, lại nhìn sang một bên, Vu Hân Mai và Trịnh Di Minh ngược lại đều im lặng, rất lâu sau Trịnh Di Minh mới hỏi một câu.
"Tiên sinh, vết thương của Vu cô nương làm sao rồi?"
Dịch Thư Nguyên từ chỗ Ô Tôn Hằng thu lại tầm mắt, khí số của người này thay đổi ngược lại khiến người có chút bất ngờ, sau đó hắn nhìn Trịnh Di Minh cười cười.
"Trịnh công tử lo lắng cũng không phải là nữ tử yếu đuối gì, mà là yêu tu luyện hơn năm trăm năm, không chết được!"
Lúc nói chuyện, Dịch Thư Nguyên đã lần nữa đi về phía ven sông, sau đó nhảy lên thuyền nhỏ, nhìn những người trên bờ một chút rồi vào khoang thuyền.
Người chèo thuyền dùng mái chèo chống vào bờ, đưa thuyền chầm chậm rời đi.
Vì mây đen trên trời đã sớm tan đi, không ngừng có tinh lực rủ xuống, nhao nhao dung nhập vào người Vu Hân Mai, vết thương của nàng tuy còn, nhưng thống khổ trên người đã dịu đi rất nhiều, cũng được Trịnh Di Minh đỡ dần dần đứng lên.
Trịnh Di Minh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, mà lúc này mới nhìn thấy quần áo của Vu Hân Mai ướt sũng dính sát vào người, nhất thời ngượng ngùng dời tầm mắt, để ánh mắt nhìn về phía chiếc thuyền nhỏ đang đi xa trên dòng sông.
"Trong Bình Châu thành chắc là sẽ không còn cái tiệm sách kia nữa rồi."
Trịnh Di Minh tự nói như vậy.
Vu Hân Mai nhíu mày liếc nhìn Ô Tôn Hằng, nghe lời Trịnh Di Minh nói bỗng nhiên như nghĩ đến điều gì.
"Ai da, Trịnh công tử, chúng ta nên đi khách sạn xem sao, xem sách ngươi mượn đã trả chưa, sách của Tiên Tôn khẳng định đều không tầm thường, nói không chừng có đại đạo bí ẩn gì đó đấy!"
"Đúng a! Tiên sinh đi thuyền đi xa, nếu như chưa trả thì làm sao bây giờ?"
Vu Hân Mai cười, rút tay khỏi giữa hai tay Trịnh Di Minh.
"Tốt nhất là còn chưa trả! Nếu như hắn lưu lại chút sách nào thì ngươi sẽ phát tài!"
Lời này khiến Trịnh Di Minh và Ô Tôn Hằng đứng bên kinh ngạc nhìn Vu Hân Mai, người sau nhìn biểu hiện của hai người này, mà đến cả ác cảm với Ô Tôn Hằng cũng nhẹ đi một chút.
"Tiên sinh kia nếu như không muốn lưu thì ngươi nghĩ cách giấu thế nào cũng không được, nếu như muốn lưu thì ngươi nghĩ cách trả cũng không trả được, ngươi có biết tiên sinh kia là ai không?"
"Tiên nhân?"
Trịnh Di Minh theo bản năng trả lời một câu, cuối cùng thì sao cũng không giống là phàm nhân, còn Ô Tôn Hằng bên cạnh cũng theo bản năng nói một câu.
"Nghe sư phụ trước khi đi nói thì có vẻ như là Tiên Tôn gì đó?"
Vu Hân Mai liếc nhìn Ô Tôn Hằng một chút, thầm nghĩ quả nhiên là gà mờ.
"Tiên sinh kia chính là Dịch Đạo Tử, tam giới cộng tôn đan huyền đạo diệu Tiên Tôn, đạo hạnh cao đến mức có thể xưng là đỉnh cao tiên đạo, nắm giữ vô biên diệu pháp vô biên pháp lực, lần này hiểu chưa?"
Trịnh Di Minh gật đầu, nhưng suy nghĩ một chút lại lắc đầu, ngược lại là Ô Tôn Hằng mặt lộ vẻ chấn động, mặc dù thật ra cũng không có khái niệm hoàn chỉnh.
"Đi, bây giờ đi đến khách sạn!"
"Nhưng thương thế của ngươi."
"Ai da, không có gì đáng ngại!"
Vu Hân Mai trực tiếp kéo Trịnh Di Minh lên, sau đó ngự phong dẫn hắn cùng nhau rời đi, không để ý đến Ô Tôn Hằng, nhưng người sau cũng không cầu xin ai, tự thi triển thân pháp ngay lập tức rời đi, chỉ là phương hướng lại không phải là khách sạn Túc Bình.
Đêm đã rất khuya, trong Bình Châu thành im ắng, tại hậu viện của khách sạn Túc Bình, Vu Hân Mai và Trịnh Di Minh mới đáp xuống, người sau liền vô thức nhìn về phía sau.
"Đừng nhìn, hắn căn bản không có theo đến."
"Hắn chạy?"
Vu Hân Mai cười, mặc dù nàng không thích Ô Tôn Hằng, nhưng cũng biết hắn tuyệt không phải là người nói không giữ lời.
"Vậy thì không phải, bất quá ngươi cũng không cần quản, ngươi xem, kho củi đang sáng đèn đấy!"
Lực chú ý của cả hai đều dồn đến kho củi bên kia, sau đó Vu Hân Mai mang theo Trịnh Di Minh lại gần cửa sổ, men theo khe hở trên cửa mà nhìn vào, một thiếu niên đang ngồi thắp đèn đọc sách khuya.
"Tiểu Phát."
—— Ngày hôm sau trời sáng, ở một đoạn tường thành cũ chỗ đó của Bình Châu thành tụ tập càng lúc càng nhiều người, rất nhiều người vây quanh nhìn dòng chữ đề trên tường, thậm chí có người đang đọc sách thay cho những người không biết chữ ở bên cạnh đọc văn tự phía trên.
Nói thật, đối với người dân bình thường mà nói, không hiểu vẫn là không hiểu, nhưng đối với người đọc sách thì hầu như đọc văn liền hiểu ý, đây quả thực là công khai muốn tạo phản!
Không ít thư sinh nhìn mà đều trong lòng run sợ, nhưng cũng có không ít người vụng trộm ghi nhớ hoặc dứt khoát nghĩ cách chép lại.
Trong số người đọc sách tụ tập, có người kinh ngạc, có người khẩn trương, có người quát mắng, cũng có không ít người hơi hưng phấn không hiểu, mà người dân bình thường thông qua lời nói vừa cẩn thận vừa kịch liệt giữa các thư sinh, đại khái cũng hiểu rõ ra, đây là những chữ viết về tạo phản.
Mà người viết ra những dòng chữ này chính là Trịnh Di Minh, một khâm phạm mà mấy ngày trước triều đình dán bố cáo muốn truy nã.
"Tránh ra tránh ra, tránh ra, không được tụ tập, không được tụ tập ——"
Cuối cùng có quan sai đến, tách những người dân và thư sinh đứng sát vào nhất ra, chính là chữ lớn như vậy trên tường thành, dù đứng từ xa đều có thể nhìn thấy.
Vị văn lại cùng quan sai đến cũng ngẩng đầu nhìn lên, "Tê" một tiếng, lập tức hít một hơi sâu.
—— "Bành ~"
Một tay hung hăng đập vào mặt bàn, Bình Châu tri châu nhìn văn lại và quan sai vừa tới báo cáo mà oán hận nói.
"Phản phản, thư sinh này thực sự lật trời, cũng dám viết xuống những lời đại nghịch bất đạo như thế! Có báo cáo cho khâm sai đại nhân chưa?"
"Bẩm đại nhân, đã có người đi mời rồi!"
"Ừm!"
Bình Châu tri châu mặt lộ vẻ suy tư.
"Cũng tốt, vậy người này chính là phản tặc, toàn bộ người dân Bình Châu đều có thể làm chứng, như vậy thì chúng ta dâng lên hồ sơ càng tốt để báo cáo kết quả, không sai không sai!"
Văn lại bên cạnh vội vàng thuận theo lời nói một câu.
"Nếu đại nhân có thể bắt được phản tặc thì sẽ càng là một công lớn!"
Bình Châu tri châu mặt lộ nụ cười, như trước đó về vụ gian lận khoa cử ở Bình Châu mà bọn họ kết án, hắn còn có chút lo âu, bây giờ thì tâm đã thả lỏng.
Ngay lúc này, lại có quan sai dồn dập chạy tới.
"Đại nhân, đại nhân không ổn rồi —— khâm sai đại nhân không thấy, khắp nơi đều không tìm thấy, trong phòng còn có thư phản tặc lưu lại ——"
"Cái gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận