Tế Thuyết Hồng Trần

Tế Thuyết Hồng Trần - Q.1 - Chương 848: Giả bộ một chút

Ngồi trên lưng hạc bay lên trời, lão thái giám Nguyên Triệu Ninh trong lòng vừa kinh hãi lại vừa kích động, nhìn Yến Bác cưỡi gió cùng Bạch Hạc cùng bay, suy đoán trong lòng càng được chứng thực.
"Thì ra Yến đạo trưởng thật là thần tiên!"
Dù Nguyên Triệu Ninh nói nhỏ, nhưng Yến Bác vẫn nghe thấy, hắn cưỡi gió tới gần đàn hạc, nói với lão nhân:
"Nguyên bá, không cần đạo trưởng trước đạo trưởng sau, cũng không cần vì tiên đạo mà kính sợ ta. Nếu người muốn, cứ gọi ta một tiếng tiên sinh là được. Như lúc trước đã nói, Yến mỗ chỉ là một kẻ thích trồng hoa thôi."
Lão nhân cười, gật đầu không nói gì thêm. Đời người đến cuối nhìn thấy tiên nhân, dù không khỏi kích động, nhưng lúc này lại thấy cũng không khoa trương đến vậy.
"Lệ —— "
Con Bạch Hạc dẫn đầu cất tiếng hú dài, đàn hạc cũng bắt đầu kêu lớn theo.
"So với những điều này, Nguyên bá hãy thưởng ngoạn non sông gấm vóc đi, dù giang sơn đổi thay, tranh giành không ngừng, nhưng vẫn không giấu được vẻ đẹp hùng vĩ của thiên địa!"
Nguyên Triệu Ninh ôm cổ hạc nhìn xuống dưới, từ chỗ sợ độ cao ban đầu dần quen, cảnh đẹp sơn hà phía dưới khiến người không rời mắt. Đây là lần đầu tiên hắn dùng tầm mắt rộng lớn như vậy chiêm ngưỡng cảnh núi sông tươi đẹp, nhất thời như say như mê.
"Nguyên bá, người nói thiên hạ to lớn, Bạch Vũ đạo dư nghiệt còn có thể đi đâu?"
"Hả?"
Nguyên Triệu Ninh hơi không rõ, ngẩng đầu nhìn Yến Bác.
"Yến tiên sinh đã là người phi phàm, Đại Yến cũng diệt vong nhiều năm rồi, ai còn quan tâm ngài có phải Bạch Vũ đạo không? Với lại ngài cũng đâu có đi khắp nơi mà nói?"
Yến Bác cười:
"Yến mỗ nói là người khác, nói chuyện vài chục năm trước, nhưng trong lòng ta cũng nắm chắc."
Trong quá trình cùng hạc bay, mây mù phương xa dường như dày hơn, nhưng tốc độ Yến Bác và đàn hạc vẫn nhanh.
Trong đám lông cổ của Bạch Hạc dẫn đầu, Hôi Miễn thấp giọng nói:
"Tiên sinh, đi nơi đó không thích hợp!"
"Không có gì không thích hợp, chính là ở đó."
Hạc Vân Kiều truyền giọng đáp lại, dẫn đàn hạc cùng Yến Bác cùng bay về phía ngọn núi lớn mây mù bao phủ xa xa.
Năm ấy sau khi Bạch Vũ đạo diệt vong, tàn dư nhân viên Bạch Vũ đạo tự nhiên bị người người căm ghét, hơn nữa người kế vị sau đó lại chính là Yến thái tử Giản Húc, kẻ đã một tay thúc đẩy sự diệt vong của Bạch Vũ đạo, những người hay vật gì có liên quan tới Bạch Vũ đạo đều không có kết cục tốt đẹp.
Ngay cả đạo nhân bình thường cũng khiến người ta bất an, Đạo gia lụi tàn mà Phật gia thịnh hành.
Còn Liêu Văn Chất, người là đệ tử thân truyền duy nhất của Thiên Vũ chân nhân Hàn Sư Ung, cùng với đệ tử của Liêu Văn Chất, bọn họ cũng không bị bắt, đương nhiên trở thành mục tiêu truy nã hàng đầu trong cả nước.
Người khác đều có khả năng thoát khỏi cái mác "dư nghiệt Bạch Vũ đạo", chỉ có Liêu Văn Chất và A Chính là tuyệt đối không thể.
Hàn Sư Ung lúc trước khi bị xử tử diễu phố đã tâm chết, nhưng chợt phát hiện Liêu Văn Chất dám cải trang đến tiễn mình, lập tức nước mắt lưng tròng bắt đầu lo lắng, dùng khẩu hình bảo Liêu Văn Chất mau chạy cũng chính vì hiểu rõ điểm này.
Cho nên "dư nghiệt Bạch Vũ đạo", thiên hạ không có nơi nào dung thân, có thể đi cũng chỉ là những nơi người ta không tìm đến, hoặc thậm chí không dám tìm đến mà thôi!
"Lệ ——" "Vù vù líu lo."
Bạch Hạc hú dài mang theo một trận gió lớn, lông vũ tung bay như những bông tuyết trắng rơi xuống.
Trong núi lớn xa xa, một vùng núi dưới chân, một đàn Bạch Hạc theo Yến Bác đáp xuống, nơi chúng rơi gần một vùng trũng.
Nguyên Triệu Ninh xuống từ lưng Bạch Hạc, đàn hạc bắt đầu tản ra kiếm ăn, ông theo sau Yến Bác bước đi, không nhịn được hỏi:
"Yến tiên sinh, đây là đâu?"
Yến Bác nhìn xung quanh, quay đầu nhìn ông:
"Hòa Nhạc Sơn!"
Hòa Nhạc Sơn, đã từng là khu vực nguy hiểm mà ai ai trong Đại Yến cũng biết, nơi đây đầy chướng khí, độc trùng khắp nơi, dã thú hung hãn, nguy hiểm trùng trùng, thậm chí có lời đồn yêu quái ẩn mình.
Ít ai dám bén mảng tới Hòa Nhạc Sơn, cho dù là đạo sĩ, thợ săn, tiều phu cũng chỉ dám hoạt động ở rìa, chứ tuyệt đối không dám tới gần đầm lầy.
Chỉ là giờ đây, Yến Bác nhìn nơi này, hầu như không cảm nhận được chướng khí, nhìn khí núi từ trên trời xuống, cũng không hề thấy nguy hiểm trùng điệp như vậy.
Có lẽ là lời đồn đại của người đời từ lâu, cũng có lẽ đã có những biến đổi theo năm tháng.
"Hòa Nhạc Sơn? Chẳng phải nơi này rất nguy hiểm?"
Nghe lời lão nhân, Yến Bác cười:
"Có lẽ đã từng, nhưng bây giờ chưa chắc!"
Hai người đi trước đi sau trong núi, dù Nguyên Triệu Ninh có vẻ già nua yếu ớt nhưng vẫn theo kịp bước chân của Yến Bác.
Thực ra, mục đích đến không xa, chính là trên sườn dốc cao vài trượng so với vùng trũng đầm lầy bên dưới, nơi đó có một căn phòng, làm từ gỗ, bùn đất và cỏ khô, một lầu gác treo chân.
"Nơi này lại có người ở?"
Nguyên Triệu Ninh kinh ngạc hỏi, Yến Bác thở dài:
"Bây giờ thì không rồi!"
Lúc nói chuyện, hai người đã tới trước lầu, theo bậc thang gỗ đi lên, cửa cài then ngang, hiển nhiên để phòng dã thú vào làm tổ.
Yến Bác rút thanh gỗ rồi đẩy cửa, cột gỗ phát ra âm thanh "két két" rợn người, đồng thời bụi bặm rơi xuống.
Trong phòng trang trí đơn giản, nhưng phủ một lớp bụi, rõ ràng đã lâu không có người ở.
"Nguyên bá, chúng ta sẽ ở đây sao?"
Nguyên Triệu Ninh cười:
"Tốt hơn dự đoán rồi, có núi xanh có vùng trũng."
Yến Bác đi vào phòng, ở một góc phát hiện đàn hương, liền cầm một nắm đi ra cửa, Nguyên Triệu Ninh không rõ nguyên do nhưng cũng đi theo.
Hai người theo lối mòn đầy cỏ dại tiếp tục đi lên, hơn một phút sau, hai người nhìn thấy ba ngôi mộ trên sườn núi.
Nguyên Triệu Ninh giật mình, mở to mắt sững sờ.
Ngôi mộ thứ nhất, trên bia mộ viết: "Mộ Đại Yến Thiên Vũ chân nhân Hàn Sư Ung, đệ tử Liêu Văn Chất kính lập."
Ngôi mộ thứ hai, trên bia mộ viết: "Mộ Đại Yến Phi Vũ chân nhân Liêu Văn Chất, đệ tử Lâm Thư Chính kính lập."
Ngôi mộ thứ ba, trên bia mộ viết: "Mộ Lâm Thư Chính, Tiền Xuân Quyên hợp táng, con trai Lâm Uyển kính lập."
Nguyên Triệu Ninh không nói gì, nhưng trong lòng đã hiểu, thì ra những người từng ở đây đều đã an nghỉ tại nơi này.
Năm ấy Thiên Vũ chân nhân bị chém đầu ở kinh thành, không biết bọn họ đã đem thi thể tới đây bằng cách nào, hay đây chỉ là Y Quan trủng?
Yến Bác hít sâu một hơi, chút chấp niệm năm xưa bị mắc kẹt ở Nga Thủy vũng bùn tím giờ đã tan biến, tay phải vung lên, nắm đàn hương trong tay bay ra, cắm ba cây trước mỗi ngôi mộ.
Yến Bác lại vung tay áo, chín nén hương đều bốc cháy, trong nháy mắt nhen nhóm ngọn lửa.
"Sư tổ, sư phụ, sư đệ, Bạch Vũ đạo bất hiếu đệ tử Yến Bác đến thăm các người!"
Nói xong, Yến Bác quỳ xuống bái lạy trước mộ Liêu Văn Chất, Nguyên Triệu Ninh bên cạnh cũng theo quỳ xuống.
Những gì Bạch Vũ đạo làm năm ấy, sớm đã bị kết luận, nhưng sau khi trải qua quãng lịch sử đó, Nguyên Triệu Ninh đã hiểu rõ, Thiên Vũ chân nhân không hề đáng bị nguyền rủa như thiên hạ lúc ấy nghĩ.
Trong sâu thẳm Hòa Nhạc Sơn, có một người đang ngồi xếp bằng trên đỉnh núi lúc này nghi hoặc nhìn ra phía ngoài, trong mơ hồ như nghe thấy tiếng hạc kêu.
Người này thân hình vạm vỡ, hoặc có thể nói là có chút phát tướng, chính là Đại Thiềm vương đã trở lại Hòa Nhạc Sơn những năm gần đây, dù Kim Thiềm Cung ở Bắc giới đã xây dựng lại, nhưng Đại Thiềm vương phần lớn giao cho con gái mình xử lý.
Đại Thiềm vương nói mình không thích bằng Hòa Nhạc Sơn thoải mái, đương nhiên Thiềm Thấm, con gái ông, ít nhiều cũng hiểu, Linh Lý phu nhân ở Đông giới, mà Mịch Ly tiên tử trong lời của phụ thân cũng có khả năng ở Thái Âm Sơn tại Đông giới, vậy thì Hòa Nhạc Sơn chắc chắn thoải mái hơn Kim Thiềm Cung.
Sự thay đổi lớn của Hòa Nhạc Sơn có quan hệ trực tiếp và sâu sắc với Đại Thiềm vương.
Sau trận chiến với Bạch Hạc năm xưa và Pháp hội Tinh La sau đó, Đại Thiềm vương mượn kiếp số và tiên đan hai lần đột phá, thoát khỏi gông cùm xiềng xích, tử khí trên người cũng tan biến, trạng thái tự thân chuyển biến tốt hơn, khí số của Hòa Nhạc Sơn cũng theo đó mà thay đổi.
Tình trạng chướng khí ngập tràn yêu vật bùng phát đã không còn nữa, dĩ nhiên chướng khí có thể là do yêu khí của Đại Thiềm vương năm xưa và yêu vật trong núi cộng hưởng mà tạo ra, mà yêu vật trong núi cũng không còn nữa, phần lớn là bị Đại Thiềm vương thôn phệ khi độ kiếp.
Lúc này, Đại Thiềm vương tĩnh tâm lắng nghe, quả thực dường như nghe được tiếng hạc kêu. Dù có vài con hạc hoang bay tới Hòa Nhạc Sơn là chuyện bình thường, nhưng không biết vì sao, ông lại cảm thấy lần này có chút đặc biệt.
Hay là tên Bạch Hạc kia đến thăm ta? Ta nhiều năm qua không có ở đây, có phải hắn bị hụt rất nhiều lần không? Ta cũng không lưu lời, cái này, hơi bất lịch sự thì phải!
Đại Thiềm vương nghĩ ngợi hồi lâu, rồi vội vàng đứng lên, sau đó vỗ vỗ mặt mình cho tỉnh táo.
Phải nhiệt tình một chút, đúng, phải nhiệt tình một chút!
Cái tên Bạch Hạc kia vốn mặt mày lúc nào cũng như người ta nợ tiền mình, lát nữa hắn tìm tới thì vẫn phải nghênh đón nhiệt tình, giơ tay không đánh người mặt tươi cười, có tức cũng cho nghẹn!
Cứ làm như thế!
Nghĩ như vậy, Đại Thiềm vương lại ngồi xuống, giả vờ như là không có nghe được động tĩnh gì, mặc dù là muốn giả bộ một chút, nhưng cố ý tản ra một chút Đại Thiềm khí.
Loại yêu khí này không rõ ràng, thậm chí có đôi khi giống như sương mù Hòa Nhạc Sơn, nhưng Đại Thiềm vương biết Bạch Hạc nhạy bén chắc chắn phát hiện ra, đây chính là yêu vốn là thiên địch đánh ra giao tình!
Rất hiển nhiên, Đại Thiềm vương đoán đúng một chút sự tình, Bạch Hạc chi thân Hạc Vân Kiều tự nhiên dễ dàng phát giác ra Đại Thiềm vương tồn tại, ngay cả Hôi Miễn cũng ngay lập tức có chỗ phát giác.
Bất quá Đại Thiềm vương hiển nhiên cũng đoán sai một chút sự tình.
"Tiên sinh, tên kia tựa hồ phát giác ra ngài đến, làm sao đây?"
"Cái gì làm sao đây, giả vờ như không biết, hiện tại ta là một con Bạch Vũ Hạc, đang bận kiếm ăn đây!"
Thần tuấn Bạch Hạc cúi đầu, một cái mỏ hạc tại vùng trũng bên kia một trận loạn mổ, mổ trúng cá chạch tôm nhỏ với con cua gì đó liền quăng về phía một bên, dẫn đến đám khác gần đó nhao nhao lại tranh đoạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận