Tế Thuyết Hồng Trần

Tế Thuyết Hồng Trần - Q.1 - Chương 882: Duyên tới tự sẽ tương kiến

Một ngày nọ, Dịch Thư Nguyên đang tại một cái hương thôn kể chuyện, thôn xóm không lớn lại có cái nhà tranh từ đường, người nghe truyện tụ tập chen chúc ở nơi này chăm chú lắng nghe.
Kể chính là « Quỷ minh oan », chính là năm ấy Nguyên Giang huyện nha môn vụ án nổi danh kia.
"Đao phủ kia động đậy bả vai một chút, sau đó hai tay nắm chặt chuôi đao cán dài, nhấc lên toàn thân sức lực, đột nhiên hướng xuống ép."
Giọng của Dịch Thư Nguyên bỗng nhiên ngừng lại, nhưng những người nghe xung quanh đều đang chờ đợi không dám làm ồn, còn tưởng rằng là tiên sinh kể chuyện cố ý như vậy, dù sao tình huống này trước đây trong lúc kể chuyện đã xảy ra nhiều lần.
Chỉ là đợi rất lâu, vẫn không nghe thấy tiên sinh kể chuyện nói tiếp.
"Đại tiên sinh, tiếp theo thì sao?" "Đúng vậy, Giả Vân Thông chết chưa?"
Dịch Thư Nguyên tựa hồ mới lấy lại tinh thần, nhìn những thôn dân đang vây quanh trong từ đường.
"Đao ép xuống đầu người rơi xuống, Giả Vân Thông đương nhiên là chết chắc rồi, thôi đến đây thôi, cũng không còn sớm nữa, mọi người giải tán đi."
Nói xong, Dịch Thư Nguyên thu quạt xếp trong tay, cũng cầm lên thước gõ.
Bây giờ đang mùa vụ, đều là chập tối ăn xong cơm tối dành chút thời gian đến nghe truyện, nghe xong trời cũng tối, tự nhiên ai nấy về nhà.
"Rào rào rào rào"
Bên ngoài bắt đầu mưa nhỏ, Dịch Thư Nguyên liền đứng tại bên cửa từ đường, nhìn những người trong thôn mỗi người xách ghế dài, ghế tựa đi xa.
"Dịch tiên sinh, tối nay đừng ngủ ở từ đường, có thể đến nhà tôi qua đêm!"
Lão thôn trưởng xách ghế dài đến nói một câu, Dịch Thư Nguyên liền cười lắc đầu.
"Không cần đâu, ta có chút việc phải rời đi, sẽ không ở lâu!"
"Nhưng trời đã tối rồi mà."
"Không sao đâu, lão thôn trưởng đừng thấy ta có vẻ nho nhã, nhưng từ khi rời nhà bôn ba giang hồ, cũng đã học được vài chiêu võ công, không cần lo cho an nguy của ta đâu!"
Lão nhân gật đầu, biết võ công rồi, định nói gì thêm cũng thôi, thấy Dịch Thư Nguyên ánh mắt bình tĩnh liền không nói thêm gì nữa.
"Vậy lát nữa ngài đi nhớ nói với lão Lý trông đường một tiếng nhé."
"Được thôi! Mưa lớn rồi, lão thôn trưởng mau về nhà đi."
Lão nhân lại gật đầu, xách băng ghế đi vào màn mưa nhỏ mịt mù, bất quá mới đi ra ngoài mười mấy bước, mưa đã bắt đầu lớn hơn, ông liền không khỏi bước nhanh hơn, ngược lại cũng không nghĩ nhiều về lời Dịch tiên sinh, dù sao kiểu thời tiết mưa rơi thế này thường xuyên xảy ra, mưa một khi đã bắt đầu thì cũng thường chuyển lớn như vậy.
Trong mưa, một con chồn nhỏ màu xám lao về phía trước, về đến bả vai của Dịch Thư Nguyên, trong tay còn cầm một cái rễ cây thực vật bị dính một chút bùn đất, dùng móng vuốt vỗ vỗ cho sạch sẽ rồi cũng không ăn, mà nhét nó xuống dưới cổ, ánh sáng nhạt lóe lên liền biến mất.
"Tiên sinh làm sao vậy? Ta còn chưa nghe thấy tiếng thước gõ kết thúc buổi kể chuyện."
"Chúng ta quay về Đại Dung trước thôi."
—— Đại Dung Kiến Đức năm thứ hai mươi, tiết Mang chủng, sau một vài năm du ngoạn thiên hạ, Dịch Thư Nguyên lại trở về nơi này, đêm đến men theo Khai Dương Đại Vận Hà đạp sóng mà đi.
Hôm nay cũng đúng dịp là Đoan Ngọ, đêm xuống các thuyền bè lớn nhỏ neo đậu bên bờ sông đều vọng lên từng đợt hương thơm.
Mặt nước Khai Dương dường như cao hơn một chút, Dịch Thư Nguyên không làm phiền ai cả, nhưng ngay lúc đó dòng nước gần đó lại nổi lên một trận bọt sóng, có một người từ dưới nước dần dần nhô lên.
"Dịch tiên sinh, đã lâu không gặp!"
Người kia hướng Dịch Thư Nguyên chắp tay hành lễ, còn hắn cũng đáp lễ gật đầu.
"Sở công muốn đi Thừa Thiên phủ sao?"
Sở Hàng gật đầu cười.
"Ta đến đưa tiễn học sinh, nếu hắn đồng ý, liền nói với âm ty bản địa một tiếng, đưa hắn đi."
À, Du Tử Nghiệp cũng đến lúc rồi.
"Không biết tiên sinh sẽ đi đâu?"
Hôi Miễn ở trên vai Dịch Thư Nguyên cất tiếng.
"Sở Hàng ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì!"
Dịch Thư Nguyên vỗ vỗ đầu Hôi Miễn, cười với Sở Hàng.
"Còn chưa rõ, không tiện nói!"
Sở Hàng gật đầu rồi cũng không hỏi thêm, hai người tại ngã ba sông Khai Dương tách ra, một người tiếp tục theo lộ tuyến chính đến Thừa Thiên phủ, còn Dịch Thư Nguyên thì đi theo hướng con sông nhỏ tiến lên.
Đường sông dần hẹp lại, dòng chảy cũng càng lúc càng chậm, nhưng cảnh vật xung quanh ngược lại trở nên quen thuộc.
Không bao lâu, Dịch Thư Nguyên và Hôi Miễn đã lên bờ ở một cái bậc thang bên sông, theo con đường quen thuộc cuốc bộ một đoạn, bọn họ liền đến khu viện sau ở thôn Ngư Tang.
Nhưng khi đến nơi này, Dịch Thư Nguyên nhìn xung quanh, vẻ mặt có chút kinh ngạc, Hôi Miễn cũng dựng thẳng thân thể nhìn quanh.
Sau đó Dịch Thư Nguyên trực tiếp mở hàng rào đi vào trong sân nhỏ, khi xuyên qua cánh cửa thì có vẻ như một lớp màng nước cấm chế khẽ lóe lên, nhưng cũng không làm người ta để ý.
Dịch Thư Nguyên đi đến phòng có guồng quay tơ, tiếng guồng quay tơ thỉnh thoảng vang lên, khi mở cửa thì trước guồng quay tơ lại không có người ngồi.
"Tiên sinh đến rồi à!"
Giọng Trác Tình vang lên, ở đằng sau guồng quay tơ chỗ sát vách tường gần cửa sổ có một chiếc ghế tựa, bên cạnh ghế tựa bày một chiếc ghế đẩu, nàng đang nằm trên đó, ngón tay khẽ động, kim toa và Mộc Cơ bên kia guồng quay tơ liền tự động dệt vải.
Dịch Thư Nguyên đi qua, còn Trác Tình trên mặt rõ ràng lộ ra vẻ e lệ pha chút tươi cười, có lẽ còn mang theo vài phần thấp thỏm.
"Ta biết với năng lực của tiên sinh, dù ta dùng cấm chế phong bế tiểu viện, tiên sinh cũng nhất định sẽ phát hiện ra."
Hôi Miễn thì trực tiếp từ trên vai Dịch Thư Nguyên nhảy xuống ghế, mở to mắt nhìn cô gái.
"Trác Tình, ngươi làm sao vậy? Tại sao lại như vậy?"
Dịch Thư Nguyên nhìn Trác Tình, sau đó lại nhìn theo tầm mắt của nàng về phía guồng quay tơ, trên giá tre bày cạnh khung cửi có bảy cái kén tằm đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
"Bí pháp Thái Âm?"
Nghe thấy lời của Dịch Thư Nguyên, Trác Tình gật đầu.
"Thái Âm Chuyển Nguyên Thuật, ta cũng không tính sau này thu hồi những nguyên khí này."
Nữ tiên Thái Âm, đặc biệt là Thái Âm tiên tử, mỗi khi đến thời điểm chuyển thế, khi được tìm lại thì cũng luôn có thể khôi phục tu vi tương đối nhanh chóng, không chỉ bởi vì có những hiểu biết ở kiếp trước, mà còn có các pháp môn khác giúp truyền thừa một phần tu vi từ kiếp trước xuống.
Trác Tình tuy chưa từng nhập môn Thái Âm Cung, nhưng Thái Âm Cung đối với Trác Tình thật sự không hề giữ lại, có một số việc ngay cả Dịch Thư Nguyên cũng không biết, dù vậy, Trác Tình vẫn không muốn vào Thái Âm Cung, như thế sẽ cách tiên sinh quá xa!
Tuy không bằng Thạch Sinh không bằng Tề Trọng Bân càng không bằng Hôi Miễn, nhưng ở thôn Ngư Tang vẫn tốt hơn ở Thái Âm Cung!
Hôi Miễn đương nhiên cũng lập tức hiểu ra vấn đề, nhất thời kêu lên.
"Ngươi không sao lại làm bậy vậy hả, sao không thương lượng với chúng ta một tiếng? Tiểu Lâm có biết không? Dù không nói với chúng ta, ít ra ngươi cũng phải nói với tiên sinh chứ?"
Trác Tình giơ tay muốn sờ Hôi Miễn, con chồn không hề né tránh, nhưng dùng đuôi vỗ vỗ vào cánh tay nàng vài lần.
"Đây không phải là đang nói sao. Đến hôm nay, ta chỉ là muốn ở cùng tiên sinh một lúc."
Hôi Miễn nhìn chằm chằm Trác Tình, cảm nhận lực độ vuốt ve trên lông, tuy rất không tình nguyện, rất muốn ở lại, nhưng vẫn gian nan mở miệng.
"Hừ, ta đi ăn dâu!"
Dứt lời, Hôi Miễn đã nhanh như chớp nhảy ra ngoài, trực tiếp phóng qua cửa sổ gần đó ra khỏi phòng.
Dịch Thư Nguyên ngồi xuống chiếc ghế đẩu cạnh ghế tựa, Trác Tình thấy hắn hơi cau mày, trên mặt từ đầu đến cuối duy trì nụ cười nhạt, đưa tay khẽ phẩy, guồng quay tơ bên kia dừng lại, kim toa mang theo một vệt sáng trở về trong tay nàng.
"Ta không phải là tùy hứng, chỉ là tâm tính không đủ, vẫn còn quyến luyến quá khứ, cũng không muốn từ bỏ vọng tưởng, ta cứ tưởng ta làm được, kỳ thực..."
Dịch Thư Nguyên hơi nhíu mày, với kinh nghiệm tu hành nhiều năm của mình khi nhìn Trác Tình thì nếu nói quyến luyến quá khứ là chuyện khó xảy ra.
Nhưng nếu nói không muốn từ bỏ vọng tưởng, có lẽ điều nàng nói là quyến luyến quá khứ là do ta sao?
"Ta không phải vì quá khứ..."
"Ta biết!"
Không đợi Dịch Thư Nguyên nói hết lời, Trác Tình đã ngắt lời hắn, nhưng nàng cũng không tiếp tục nói hết, chỉ là nhìn Dịch Thư Nguyên, ngẩn ngơ nhìn rất lâu.
"Ta không muốn vào Thái Âm Cung, ngươi sẽ tìm đến ta sao?"
Bí pháp Thái Âm có thể bảo đảm sự tồn tại của người dùng ở mức cao nhất, nếu không phải nguyên linh bị tổn thương quá lớn trong luân hồi, sẽ càng dễ dàng tìm lại được bản ngã, mà còn có thể giúp người siêu thoát quá khứ của kiếp trước giống như một giấc mộng, theo Dịch Thư Nguyên thấy thì đây thực sự là một loại pháp môn gian lận.
Dịch Thư Nguyên thở dài, lắc đầu mỉm cười, cái lắc đầu này mang theo vài phần bất đắc dĩ.
"Chỉ cần linh giác tự sinh mách bảo ngươi đang ở đâu, ta nhất định sẽ đi tìm ngươi!"
"Ừm!"
Suy nghĩ một lát, Trác Tình ngập ngừng mở lời.
"Có thể đáp ứng ta một chuyện nữa không?"
Dịch Thư Nguyên gật đầu.
"Ngươi nói đi!"
Trên mặt Trác Tình thoáng ửng hồng đồng thời lại nở nụ cười, dù hơi thở yếu ớt nhưng càng thêm xinh đẹp động lòng người.
"Nếu có thể, ta hy vọng ngươi mặc quần áo màu đỏ thẫm đến đón ta."
"Được, ta sẽ mặc quần áo đỏ thẫm đến đón ngươi, đích thân dẫn ngươi vào đạo, đích thân dạy ngươi bản lĩnh."
Dịch Thư Nguyên nói rồi liếc nhìn cây tỳ bà treo ở một góc phòng, cũng mỉm cười nói tiếp.
"Cũng sẽ đích thân dạy ngươi những loại nhạc cụ mà ngươi yêu thích, và cả kiếm thuật nữa!"
Nụ cười của Trác Tình càng thêm rạng rỡ, như vậy là nàng đã rất thỏa mãn, chiếc kim thoa trong tay nàng hóa thành trâm vàng, chìa tay chạm vào lòng bàn tay Dịch Thư Nguyên, ấn trâm vàng vào trong tay hắn.
"Không cho phép gạt ta."
"Sẽ không!"
Nghe đến khi Dịch Thư Nguyên vừa thốt ra lời này, Trác Tình mang nụ cười trên mặt, thân hình đã từ từ hư hóa, trong khoảnh khắc hóa thành một dải hào quang bay đi, nguyên linh không qua âm ty mà thẳng vào trong thiên địa để hóa vào luân hồi.
Dịch Thư Nguyên nắm chặt trâm vàng đứng dậy đi đến cửa sổ, nhìn luồng sáng kia bay đi, còn Hôi Miễn núp dưới bệ cửa sổ từ nãy giờ cũng chưa rời khỏi rừng dâu cũng ngẩng đầu nhìn, mãi đến khi luồng sáng kia biến mất không thấy, "Ai nha, con nhỏ ngốc này, cố gắng thêm một chút thì tốt quá."
Hôi Miễn lẩm bẩm, rồi lại ngẩng đầu nhìn một chút, chỉ thấy Dịch Thư Nguyên ở cửa sổ cúi đầu nhìn trâm vàng trong tay thở dài.
Dùng càn khôn chi pháp cảm nhận năng lượng, Dịch Thư Nguyên làm sao có thể không cảm giác được tình cảm phức tạp của Trác Tình lúc này, dù hiện tại tay cầm trâm vàng, cảm giác ấy vẫn mãnh liệt như cũ, có lẽ chính mình trải qua một thời gian dài cũng đang cố ý trốn tránh nàng.
"Duyên đến tự sẽ tương kiến. Ừm, chúng ta cứ tạm ở đây vậy."
"À, nhưng chuyện này có phải báo cho người khác một tiếng không?"
"Cấm chế bị phá, bọn họ tự nhiên cũng sẽ có cảm giác."
Nói là tạm ở, nhưng thời gian Dịch Thư Nguyên ở nơi này lại không hề ngắn, dù có đi ra ngoài kể chuyện du ngoạn, sau này cũng sẽ trở lại, chính là đôi khi vừa đi đã là rất nhiều năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận