Cự Tuyệt Làm Liếm Chó, Nữ Thần Giáo Hoa Gấp

Chương 96: Trên thế giới, làm sao lại có nhiều như vậy trùng hợp?

**Chương 96: Trên thế giới, làm sao lại có nhiều chuyện trùng hợp như vậy?**
Thuê thuyền hoa có lắp kính, vừa có thể ngắm phong cảnh, vừa không bị gió sông thổi quá nhiều, nếu không, với cơn gió lạnh ẩm ướt vừa rồi, thể cốt yếu đuối của Tiêu Tiểu Ngư căn bản không chịu nổi.
Tiêu Tiểu Ngư lặng lẽ lấy điện thoại di động từ trong tay Giang Triệt, cẩn thận bỏ vào túi, sau đó rơi vào trầm mặc sâu sắc.
Giang Triệt biết.
Nàng đây là hiểu rõ, mình đã bày tỏ tâm ý một cách rõ ràng, cũng không tiếp tục mở miệng chủ động tìm nàng nói chuyện.
Mãi cho đến khi xuống thuyền, trên đường về trường, Tiêu Tiểu Ngư lúc này mới lại mở miệng, nói: "Giang... Giang Triệt..."
"Ừm?"
Giang Triệt liếc mắt nhìn.
"Có thể lái nhanh hơn một chút không?"
Tiêu Tiểu Ngư nhìn thời gian ở góc trên bên phải bảng điều khiển trung tâm, cúi đầu nói: "Sắp 11 giờ rồi, nếu không, sẽ không thể quay về ký túc xá..."
"Được, biết rồi."
Giang Triệt cười một tiếng, lái xe nhanh hơn một chút.
Chiếc Cayenne màu trắng lướt nhanh như chớp, thành công dừng lại ở dưới lầu ký túc xá nữ năm phút trước giờ đóng cửa.
Trước khi đi, Giang Triệt hẹn nàng ngày mai đến tiểu viện học tập.
Tiêu Tiểu Ngư vẫn không do dự gật đầu đồng ý.
Bình thường ở ký túc xá.
Tiêu Tiểu Ngư đều là kéo rèm trên giường, cảm giác tồn tại rất thấp.
"Tiểu Ngư, về rồi à?"
"Ừm!"
Nhìn thấy Tiêu Tiểu Ngư trở về, mấy người bạn cùng phòng của nàng đều sửng sốt một chút, hồi tưởng lại xem tối qua có thấy Tiêu Tiểu Ngư hay không.
Có thể nghĩ nửa ngày, đều không có nửa điểm ấn tượng...
Nhanh chóng rửa mặt một phen.
Tiêu Tiểu Ngư bò lên giường, kéo rèm che, cầm lên quyển nhật ký, cẩn thận viết.
Mà không biết đang viết những gì.
Viết một lúc.
Những giọt nước mắt to như hạt đậu, bắt đầu từ trong mắt Tiêu Tiểu Ngư tuôn ra, rơi trên giấy, tí tách rung động.
Từ đầu đến cuối, nàng đều đặt mình ở vị trí quá thấp.
Thấp đến mức tối qua Giang Triệt giữ nàng ở lại trong sân nhỏ qua đêm, nàng đều không hề nghĩ ngợi nửa điểm, còn chủ động mở miệng để Giang Triệt ở lại.
Thấp đến mức nàng cảm thấy, nàng không đáng để Giang Triệt có bất kỳ ý đồ nào với nàng...
Cho nên khi nhìn thấy hình nền điện thoại là vầng trăng tròn kia, cùng với nụ cười sáng chói của Giang Triệt, Tiêu Tiểu Ngư chỉ cảm thấy khó tin, ngỡ như trong mộng.
Cũng trong nháy mắt, tất cả đều đã được làm sáng tỏ.
Đúng vậy!
Trên thế giới, làm sao lại có nhiều chuyện trùng hợp như vậy?
Điện thoại sao lại dễ dàng rơi vào nhà vệ sinh như vậy?
Giang Triệt rõ ràng có thể ăn hết đồ ăn, sao lại vừa vặn ăn không hết một bữa, đem toàn bộ đồ ăn cho mình?
Còn có việc tìm nàng nấu cơm, để nàng có thể cùng nhau ăn cơm, tìm nàng quét dọn vệ sinh, để nàng tắm rửa tại rừng trúc tiểu viện...
Còn có trước khi về nhà, lại không cẩn thận mua nhiều đồ ăn, bảo nàng nhất định phải ăn hết, vừa vặn muốn đi Kim Lăng quê quán nàng để nghiên cứu, bảo nàng làm hướng dẫn viên, dẫn nàng đi xem mưa sao băng, bảo nàng kèm hắn học bài không cần đi làm công, mua cho nàng áo dày, đưa nàng đến đây ngắm Tây Hồ...
Còn có rất nhiều rất nhiều...
Nhiều đến mức căn bản không đếm xuể!
Từ trước đến nay chưa từng có ai đối xử tốt với Tiêu Tiểu Ngư như vậy.
Nàng cũng không cho rằng, Giang Triệt có nghĩa vụ phải đối tốt với nàng.
Nguyên nhân chính là như vậy, nàng thật sự vẫn luôn xem tất cả những chuyện này, như là trùng hợp.
Cho đến bây giờ, nàng mới bỗng nhiên rõ ràng, bừng tỉnh đại ngộ.
Những thứ được gọi là trùng hợp này, thật ra là Giang Triệt muốn nàng yên tâm thoải mái tiếp nhận, vì chiếu cố lòng tự trọng của nàng, đã cố ý bày ra!
Đối tốt với nàng, còn phải nghĩ cách chiếu cố tâm tình của nàng, để nàng yên tâm thoải mái tiếp nhận...
Tiêu Tiểu Ngư gắt gao che miệng, nước mắt vỡ đê, tuôn trào ra, tí ta tí tách thấm ướt nửa trang nhật ký...
Giang Triệt không về ký túc xá, ở lại tiểu viện bật điều hòa một đêm, ngủ ngon lành.
Hôm Tiêu Tiểu Ngư ở lại, Giang Triệt đã bật điều hòa, sau đó cất điều khiển, tiện thể còn tắt đèn hiển thị.
Có lẽ là vì thay đổi môi trường.
Tiêu Tiểu Ngư không phát hiện ra điều hòa đang bật.
Nếu không, nàng chắc chắn sẽ tắt đi...
Phải nghĩ những biện pháp khác.
Hơn nữa, cứ bật điều hòa mãi như vậy cũng không phải kế lâu dài.
Không phải tốn điện hay không tốn điện.
Mà là điều hòa bật gió nóng, thật sự rất dễ bốc hỏa...
Giang Triệt gọi điện thoại cho Lữ Hàm.
Sau khi hiểu ý của Giang Triệt, nàng nhanh chóng mang mấy kiểu máy sưởi điện mới tới, sưởi ấm kèm tạo ẩm, rất hữu dụng.
Lữ Hàm là trợ lý sinh hoạt do Ngô Thúy Bình sắp xếp cho Giang Triệt, nói trắng ra là chân chạy việc, năng lực nghiệp vụ của Lữ Hàm này quả thật không tệ, rất nhiều chuyện chỉ cần gọi điện thoại cho nàng là giải quyết xong, rất thuận tiện, Giang Triệt cũng giữ lại vị trí này cho nàng, bất quá yêu cầu nàng không cần phải 24/24 chờ lệnh, nên làm gì thì cứ làm...
Sắp xếp xong máy sưởi.
Tiêu Tiểu Ngư vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Có lẽ, là tối qua mất ngủ...
Trong lúc rảnh rỗi, Giang Triệt về ký túc xá một chuyến, chuẩn bị thay quần áo.
Nói là học bù để không bị trừ tín chỉ.
Kết quả vừa đến cuối tuần, ba gã bạn cùng phòng lại rủ nhau đi quán net, lý do hoàn mỹ là ký túc xá quá lạnh, ở quán net qua mấy ngày rét này rồi tính, khiến Giang Triệt câm nín.
Sau khi bọn hắn đi, Giang Triệt đi vệ sinh, rửa mặt, thay quần áo.
Mà trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, ba gã kia lại trở về.
Lúc ra đi, bọn hắn rất vui vẻ, hăm hở, lúc trở về, mặt mày thất thần.
Giang Triệt nghi hoặc.
Đây là ra ngoài bị lừa đảo trên mạng à?
Sau khi bọn hắn ngồi xuống, cho Giang Triệt xem một bức ảnh, khiến Giang Triệt trong nháy mắt hiểu rõ chân tướng.
Ba người chơi game, điên cuồng sỉ vả một đồng đội quá kém, sau khi trò chơi kết thúc, đối phương đã thêm bạn với bọn hắn.
Bọn hắn ban đầu cho rằng, đối phương muốn so tài, có thể kết quả đối phương chỉ gửi một tin nhắn.
"Thật xin lỗi, tôi chơi kém."
"Thế nhưng, đây không phải chính là bản chất của trò chơi sao? Ai cũng có lúc giỏi và không giỏi. Anh có thể mắng tôi kém, tôi giải thích với anh, nhưng tại sao anh lại công kích cá nhân tôi?"
"Mẹ tôi đã mất rồi."
"Tôi năm nay 18 tuổi, năm tôi 13 tuổi mẹ tôi đã mất!"
Ba người như bị sét đánh, cho dù đã điên cuồng xin lỗi đối phương, đối phương đã thông cảm cho bọn hắn, còn thêm phương thức liên lạc, lòng của bọn hắn, vẫn từ đầu đến cuối giống như bị một tảng đá lớn chặn lại, không còn chút ý muốn chơi game nào nữa, thế là liền quay trở về.
Giang Triệt cũng có chút câm nín.
Loại chuyện này, trước kia hắn chỉ thấy trong video, không ngờ hôm nay lại thật sự xảy ra với người bên cạnh.
Bất quá, đây cũng là chuyện tốt.
Có chuyện này xảy ra, nghĩ rằng mấy người bọn họ từ nay về sau sẽ chú ý hơn trong cách ăn nói, trong một thời gian dài, cũng sẽ tránh xa quán net và trò chơi.
Vỗ vỗ vai ba người, Giang Triệt rời khỏi ký túc xá...
Không ngoài dự đoán của Giang Triệt.
Tiêu Tiểu Ngư tối qua thật sự mất ngủ.
Khóc rất lâu, rất lâu, không biết đến mấy giờ nàng mới thiếp đi.
"Alo? Bánh tráng trứng hay là mì nướng? Bánh cuốn trứng nhé..."
Tiếng bạn cùng phòng nhận điện thoại rồi rời khỏi ký túc xá, khiến Tiêu Tiểu Ngư khôi phục một chút ý thức, cầm điện thoại di động lên xem, đã 11 giờ, ba tiếng trước, Giang Triệt còn gửi một câu: "Tỉnh chưa?"
Nấu cơm thì vẫn chưa muộn.
Nhưng mà tối qua, đã hứa với Giang Triệt sẽ đến tiểu viện cùng nhau học bài...
Tiêu Tiểu Ngư hốt hoảng, trong nháy mắt bối rối không thôi, vội vàng cầm điện thoại lên mở khóa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận