Cự Tuyệt Làm Liếm Chó, Nữ Thần Giáo Hoa Gấp

Chương 256: Kích thước

**Chương 256: Kích cỡ**
Sáng sớm vừa tỉnh dậy, nhìn thấy một màn nháo kịch như vậy, đối với tâm tình của Giang Triệt cũng không tạo thành nửa điểm ảnh hưởng. Sau khi gửi tin nhắn cho Tiêu Tiểu Ngư, hắn đi đến ký túc xá nữ. Hắn khởi hành ra ngoài với tốc độ rất nhanh, nhưng khi hắn đến nơi, Tiêu Tiểu Ngư vẫn đã đứng đợi ở dưới lầu.
Từ đầu đến cuối.
Ngoại trừ việc Giang Triệt đến dưới lầu rồi mới thông báo cho Tiêu Tiểu Ngư, Tiêu Tiểu Ngư chưa từng để Giang Triệt phải chờ đợi nàng.
Cho dù là đến nơi rồi mới thông báo, nàng cũng mỗi lần đều từ trong túc xá chạy vội ra...
Đại học tốt chân chính, chữ "tốt" này được thể hiện từ toàn bộ phương diện.
Phương diện cơm nước tự nhiên cũng như vậy.
Từng cửa sổ nhà ăn đều được kiểm soát nghiêm ngặt, mỗi ngày đều có nhân viên đốc tra chuyên môn tiến hành kiểm tra các phương diện, đảm bảo mỗi học sinh đều có thể yên tâm ăn uống.
Giang Triệt cùng Tiêu Tiểu Ngư lại ăn sáng tại nhà ăn, đang lúc ăn, Giang Triệt nhận được điện thoại. Quần áo đã mua cho Tiêu Tiểu Ngư, hiện tại đã đổi xong, có phải bây giờ dựa theo địa chỉ lần trước đưa tới không? Giang Triệt đáp ứng, bọn hắn bên này vừa mới ăn no xong thì bên kia cũng vừa vặn đưa đến.
Kéo theo hai chiếc cặp da nhỏ dùng để chở quần áo, Giang Triệt mang theo Tiêu Tiểu Ngư trở về rừng trúc tiểu viện.
Bước chân Giang Triệt dị thường nhẹ nhàng.
Dù là hắn.
Giờ phút này cũng có chút không kịp chờ đợi muốn nhìn một chút, những bộ y phục hắn chọn khi khoác lên người Tiêu Tiểu Ngư sẽ như thế nào.
Rắc...
Cửa phòng ngủ được mở ra.
Một thân váy dài màu hồng nhạt Tiêu Tiểu Ngư, từ bên trong phòng ngủ đi ra.
Trong đôi mắt nàng dường như có ba quang lưu chuyển, gương mặt ửng đỏ, ngón tay khẽ véo nhẹ lấy váy, mang theo vẻ e lệ.
Chiếc váy dài màu trắng nát hoa kia, nàng cho đến bây giờ, cũng chỉ mới mặc qua một lần trước mặt Giang Triệt.
Mà chiếc váy này, so với chiếc váy trắng kia thì ngắn hơn không ít, chỉ đến đầu gối, toàn bộ bắp chân thon thả, không tì vết đều lộ ra, khiến nàng thoáng có chút không quen.
Đồng thời.
Đây cũng là những năm gần đây, lần đầu tiên Tiêu Tiểu Ngư mặc quần áo màu hồng phấn...
Giang Triệt đứng dậy, đi tới trước mặt Tiêu Tiểu Ngư, vây quanh nàng dạo qua một vòng, cười xán lạn nói: "Đẹp lắm."
"Năm ngoái hôm nay cửa này bên trong, mặt người hoa đào tướng ánh hồng."
Chiếc váy này, cùng bộ váy hoa nhí màu trắng kia, đều rất đẹp.
Hai chiếc váy khoác lên thân Tiêu Tiểu Ngư, hoàn toàn là cảm giác khác nhau.
So với váy hoa nhí màu trắng thanh thuần như nước.
Bộ quần áo màu hồng phấn này lại càng thêm một tia hoạt bát, còn đem gương mặt xinh đẹp ửng đỏ của Tiêu Tiểu Ngư cùng phần thẹn thùng thiếu nữ, càng phóng đại thêm không ít.
Giang Triệt vây quanh Tiêu Tiểu Ngư chuyển qua về sau, lại để Tiêu Tiểu Ngư tự mình đi một vòng.
Tiêu Tiểu Ngư mím môi anh đào, thẹn thùng không thôi, nhưng vẫn nắm váy nhẹ nhàng dạo qua một vòng.
Đẹp không sao tả xiết.
Trở lại phòng ngủ rồi lại ra, Tiêu Tiểu Ngư đã thay một chiếc váy màu lam nhạt.
Màu lam nhạt cùng màu trắng đều mang cảm giác thanh thuần, nhưng so với màu trắng thì càng cực đoan hơn, không phải ai cũng có thể tùy tiện khống chế.
Màu sắc này cực kỳ kén da, nhưng nếu như màu da tôn lên được màu sắc này, vậy thì sẽ càng trắng càng thêm trắng.
Hiển nhiên, màu da trắng nõn, non mịn như mỡ đông ngọc của Tiêu Tiểu Ngư đã đạt được điều kiện này.
Một bộ váy màu lam, Tiêu Tiểu Ngư xinh đẹp đứng ở cửa ra vào, như một viên lam bảo thạch tinh xảo, khuôn mặt bánh bao, non nớt càng muốn khiến người ta cắn một cái!
Màu sắc khác biệt, kiểu dáng khác biệt, mặc lên người đều là cảm giác hoàn toàn khác biệt. Màu lam, màu trắng, màu hồng, màu đen... Cửa phòng lần lượt mở ra, chính là một Tiêu Tiểu Ngư hoàn toàn khác biệt, Giang Triệt chăm chú nhìn, không rời mắt, trong mắt tràn ngập hình bóng xinh đẹp kia.
Cảnh tượng này, giống như đang chơi trò chơi thay trang phục.
Bất quá, điểm khác biệt so với trò chơi thay trang phục chính là, cô gái xinh đẹp tựa hư ảo này tồn tại chân thực, đồng thời thuộc về Giang Triệt!
Váy đổi qua mấy lần, đều rất đẹp, cho dù không đẹp cũng không thể trả lại, đây là kiểu dáng đặt may, kích cỡ thân hình kinh người kia, trả lại cho thương gia thì làm sao có thể bán được. Tiêu Tiểu Ngư đi vào phòng tắm, đem tất cả váy giặt tay một lần, rất nhanh tất cả đều được treo ở trên cột treo quần áo ngoài ban công, sau đó nàng tiện thể tắm rửa một cái.
Tóc còn ướt, dùng khăn mặt bao lấy, Tiêu Tiểu Ngư ngồi trước bàn học đọc sách.
Giang Triệt cùng nàng học tập một lát, đứng dậy đi toilet.
Khi đi vệ sinh, trên mặt Giang Triệt vẫn còn mang theo ý cười.
Cuộc sống như vậy, thật sự là điều Giang Triệt muốn.
Lông mày kiếm khẽ nhướng, khóe mắt Giang Triệt liếc qua, phát hiện một thứ treo ở trên kệ khăn mặt.
Có chút xổ lông.
Bất quá, điểm mấu chốt nhất, hiển nhiên không phải là điều này.
Kích cỡ áo không nhỏ, nhưng phần chân ngực lại không lớn, tựa như là chuyên môn mua một chiếc áo cỡ lớn, sau đó lại thủ công sửa chữa, đem phần chân ngực đổi nhỏ lại...
Giang Triệt đã nói, kích cỡ của Tiêu Tiểu Ngư khẳng định không dễ mua, giải quyết vấn đề này như thế nào, hóa ra là như vậy...
Ước lượng qua kích cỡ.
Phần trên ngực khoảng 80 centimet, phần dưới ngực 60 centimet, chênh lệch 20 centimet...
Giang Triệt cầm điện thoại di động lên, gửi cho Lữ Hàm một tin nhắn thoại, muốn nàng đi mua mấy bộ tốt một chút về, kích cỡ là 32E...
Bạn cần đăng nhập để bình luận