Cự Tuyệt Làm Liếm Chó, Nữ Thần Giáo Hoa Gấp

Chương 283: Giang Triệt không có đăng ký

**Chương 283: Giang Triệt không lên máy bay**
Trần Vân Tùng mỗi sáng sớm đều bất chợt tỉnh giấc, sau đó vội vàng cầm điện thoại di động lên, xem có tin nhắn WeChat nào không.
Thấy có tin nhắn thật, hắn vội vàng mở khóa.
Tin nhắn không phải từ người mà hắn muốn thấy gửi đến.
Có thể nội dung trong tin nhắn, lại là điều hắn càng muốn thấy hơn!
Sắp khởi hành! !
Trần Vân Tùng nhảy dựng lên khỏi giường, vơ vội mấy bộ quần áo từ trong tủ nhét vào ba lô, mặt không rửa răng không đánh, đeo ba lô định đi.
"Ngươi vội vàng thế, đeo túi xách định đi đâu?"
Thái Lệ đang quét dọn vệ sinh ở phòng khách, thấy Trần Vân Tùng mặt mày hớn hở, bước chân nhẹ nhàng đeo túi xách, dáng vẻ như sắp đi xa, bèn hỏi.
"Mẹ, Tiểu Triệt gọi con cùng cậu ấy đi dạo Kim Lăng, đã cho người tới đón con rồi, đang đợi ở trên đường, con dậy muộn, phải nhanh chóng đến..." Những lời này rõ ràng là sự thật, có điều Trần Vân Tùng nói ra lại mang theo một chút chột dạ trong giọng điệu, nói xong, hắn lập tức muốn tiếp tục đi ra ngoài.
"Đợi chút!"
Thái Lệ gọi hắn lại.
Trần Vân Tùng đứng sững tại chỗ, lưng co rúm lại.
"Con đó con, chẳng đáng tin cậy giống hệt cha con, sau này Tiểu Triệt có việc gì tìm con, con nhất định phải để tâm chuyện của cậu ấy, có biết không? Nếu không nhờ Tiểu Triệt, bây giờ không chừng con đang ngồi xổm ở cái trường đại học gà rừng nào rồi, như anh họ con ấy, tốt nghiệp đại học xong giờ đang bán sức ở công trường, còn đen hơn cả con..."
Thái Lệ lắc đầu dặn dò con trai.
"Mẹ, con biết rồi! Vậy con đi trước nhé! Mẹ nói với cha một tiếng."
Trần Vân Tùng thở phào nhẹ nhõm, ngay cả câu "còn đen hơn cả con" của mẹ mình cũng không để ý, vội vàng đeo túi xách chạy ra ngoài.
Nhìn bóng lưng Trần Vân Tùng, Thái Lệ thở dài: "Sao lại đen thành ra thế này... May mà có Tiểu Triệt, nếu không, vừa đen vừa không có bản lĩnh, đến con dâu cũng khó tìm..."
Hiện tại cưới vợ, nào là xe, nào là nhà, nào là sính lễ, không tốn trên dưới một triệu thì đừng hòng, cái tục lệ này đã bắt đầu thịnh hành.
Nhất là đi xem mắt.
Vừa ngồi xuống, câu đầu tiên các cô gái hỏi là: "Có nhà ở thành phố không? Có tiền tiết kiệm không? Có xe Honda không?"
Không biết có phải là chiến lược marketing của Honda không, dù sao cái tục lệ này vừa mới rộ lên, đã ảnh hưởng đến gần hai thế hệ...
"Tiểu Triệt, sao vé của hai ta trông hơi khác nhau thế."
Đến sân bay lấy vé.
Nhìn thẻ lên máy bay trong tay mình, lại nhìn của Giang Triệt, một cái màu đỏ, một cái màu xanh, Trần Vân Tùng có chút kinh ngạc hỏi.
"Màu sắc không giống nhau thì có vấn đề gì không?" Giang Triệt khẽ nhướng mày nói.
"À thì không có..." Trần Vân Tùng gãi đầu.
"Sắp lên máy bay rồi, đi mau đi." Giang Triệt liếc nhìn đồng hồ, nói.
"Ừm!" Trần Vân Tùng bước nhanh đuổi theo, ôm hành lý cùng Giang Triệt qua cửa kiểm tra an ninh, cùng nhau đi về phía cửa lên máy bay tương ứng.
Khoang hạng nhất được ưu tiên lên máy bay.
Đến cửa lên máy bay, Trần Vân Tùng đi vào lối đi VIP, vào trong khoang.
"Tiểu Triệt..."
Nhưng sau khi đặt hành lý xuống, hắn quay đầu gọi, lại phát hiện sau lưng còn đâu bóng dáng Giang Triệt?
"Hả?"
Trần Vân Tùng ngạc nhiên nhướng mày.
Bây giờ còn chưa đến lúc phải tắt tín hiệu di động.
Hắn lấy điện thoại di động ra gọi cho Giang Triệt.
"Alo? Tiểu Triệt, cậu đâu rồi? Sao không lên?"
"Lên rồi mà, sao lại không lên?"
"A?"
Trần Vân Tùng ngẩn ra, lại quay đầu nhìn thoáng qua lối đi, cho rằng Giang Triệt còn ở phía sau, không hiểu nhưng cũng không hỏi thêm, cúp điện thoại.
Thế nhưng mãi cho đến khi cửa khoang máy bay đóng lại, vẫn không thấy bóng dáng Giang Triệt, Trần Vân Tùng dần dần hoảng hốt.
Hắn vội vàng lấy điện thoại di động ra định gọi lại.
Có điều lúc này, tiếp viên đã bắt đầu nhắc nhở tắt tín hiệu di động.
Trần Vân Tùng nhìn số điện thoại của Giang Triệt, cuối cùng vẫn lo lắng vì mình gọi điện thoại sẽ hại người trên máy bay, đành chọn tắt điện thoại...
Khoang hạng nhất tất nhiên có dịch vụ tốt hơn.
Mấy tiếp viên hàng không túc trực gần khoang hành khách trong suốt hành trình, luôn sẵn sàng phục vụ khi có yêu cầu.
Nhưng nhìn mấy tiếp viên hàng không ngồi đó, Trần Vân Tùng nhiều lần há miệng, đều không nói nên lời.
Khó khăn lắm mới lấy được dũng khí, lại bị nhắc nhở không được cử động, thắt chặt dây an toàn làm gián đoạn.
Giống như con cá nheo đen mới bị vớt lên khỏi mặt nước, miệng hắn không ngừng đóng mở ở chỗ đó, mãi đến khi phát hiện máy bay bắt đầu di chuyển, hắn mới hoàn toàn luống cuống, không lo được nhiều như vậy, vội vàng hỏi tiếp viên hàng không ngồi ở hàng ghế đầu: "Xin chào, hình như có một người bạn của tôi vẫn chưa lên máy bay!"
Tiếp viên hàng không sửng sốt một chút, áy náy nói: "Thưa quý khách, thực sự xin lỗi, máy bay đã sắp cất cánh, nếu chưa lên máy bay, chỉ có thể đi chuyến bay khác."
"Vậy ạ..."
Trần Vân Tùng gãi đầu, trái tim lập tức trở nên lo lắng bất an.
Vốn dĩ khi máy bay cất cánh và hạ cánh, hắn đều không có cảm giác sợ hãi.
Nhưng lần này tim hắn như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Trên đường bay, gặp phải luồng không khí rung lắc, rồi cả lúc hạ cánh, cảm giác này càng tăng lên gấp bội...
Bạn cần đăng nhập để bình luận