Cự Tuyệt Làm Liếm Chó, Nữ Thần Giáo Hoa Gấp

Chương 179: Uổng làm người sư, uổng làm người cha

**Chương 179: Uổng làm thầy, uổng làm cha**
Bầu không khí cứ như vậy trầm mặc, không có cãi vã, nhìn có vẻ hòa hợp, nhưng kỳ thật Trần Vận hay cha mẹ nàng, tâm tình đều vô cùng nặng nề.
"Tiểu Vận, cha con biết sai rồi, con cho hắn một bậc thang..." Trần mẫu lại tiến lên, nói với Trần Vận.
Trần Vận không nói gì.
"Ta sai rồi? Ta sai cái gì? Bà im ngay cho tôi, cút ngay đi!"
Trần Sơn thấy vậy, lại thẹn quá hóa giận, chỉ vào Trần mẫu gầm thét hai tiếng, đứng lên muốn đi.
Trần Vận nhìn phụ thân, trong mắt tràn đầy thất vọng.
Lúc này, Giang Triệt đẩy cửa đi vào.
Nhìn Trần Sơn, hắn cười nói: "Bá phụ hỏa khí lớn như vậy, có cần một bát canh đậu xanh không?"
"Cậu..."
Trần Sơn nhíu chặt lông mày.
Hắn nghe được Giang Triệt nói có ý châm chọc.
Mà không đợi hắn nói gì, Giang Triệt liền đưa tay ra: "Chào bá phụ, tự giới thiệu một chút, cháu là Giang Triệt, là chủ tịch công ty này, cũng là ông chủ của tổng giám đốc Trần Vận."
Trần Sơn khi đối mặt với Triệu Triết, thái độ đều rất cung kính, mà công ty này, là tồn tại khiến Triệu Triết phải chạy tới tặng quà...
Cho nên vừa đến đây, ông ta càng thêm cẩn thận từng li từng tí, như ngồi bàn chông, nếu không phải vì Trần Vận, ông ta tuyệt đối không thể nổi giận.
Giờ phút này nghe Giang Triệt là ông chủ công ty này...
"Giang chủ tịch... Chào ngài!"
Trần Sơn chà xát tay lên quần, vội vàng bắt tay Giang Triệt.
"Mời bá phụ ngồi, có hút thuốc không?"
Giang Triệt đẩy bao thuốc về phía Trần Sơn.
Trần Sơn có hút, nhưng ông ta nào dám nhận thuốc của Giang Triệt, liền vội vàng khoát tay: "Không, không hút..."
Giang Triệt vốn cũng không có ý định hút, tiện tay đặt bao thuốc lên bàn, hỏi: "Nghe nói Trần bá phụ là giáo viên, đúng không ạ?"
Trần Sơn gật đầu: "Ừm, đúng..."
"Cháu cảm thấy Trần bá phụ không xứng làm một giáo viên."
Giang Triệt hờ hững, nhưng lời nói lại đột nhiên sắc bén.
"Cái này..."
Trần mẫu vội vàng kéo Trần Vận, mặt đầy lo lắng.
Trần Sơn khóe miệng co giật, biểu lộ vô cùng xấu hổ, nhưng vẫn có thể nhìn ra mấy phần tức giận.
"A!"
Giang Triệt cười khẽ: "Nhìn xem, Trần bá phụ có chút không phục. Vậy cháu xin hỏi, giáo viên là gì?"
"Giáo viên..." Trần Sơn nghẹn lại, không biết trả lời thế nào.
Giang Triệt cho ông ta đáp án: "Giáo viên là dạy học trồng người, là trồng đào trồng lý, không cầu cây cao bóng cả, là cúi đầu cam vì trẻ con trâu, là không cầu báo đáp, dâng hiến vô tư... Mà không phải một công việc vẻ vang, ổn định!"
"..." Trần Sơn biểu lộ ngưng trệ, càng thêm á khẩu không trả lời được.
"Ông cũng không xứng làm một người cha."
Giang Triệt theo sát phía sau nói tiếp: "Tình thương của cha mẹ dành cho con cái, là suy tính sâu xa. Điểm này, có lẽ ông đã làm được, thế nhưng cái suy tính sâu xa đó là vì cái gì? Dùng ánh mắt thiển cận của ông, đi cưỡng ép điều khiển cuộc đời con gái, hoàn toàn không quan tâm nó nghĩ gì, có muốn hay không. Nếu như ông thật sự có thể làm cho con bé giàu sang thì không nói, nhưng ông nghĩ gì? Con gái nên kén chọn, gả vào nhà tốt? Bây giờ là xã hội gì? Ông dạy những nữ sinh kia, cũng đều dạy như thế? Thêm điểm này, bá phụ càng thêm uổng làm thầy..."
Biểu lộ của Trần Sơn, đã trở nên nặng nề.
"‘Tả truyện’ có câu, người ai không có lỗi? Sai mà có thể sửa, không gì tốt hơn. Lời này cháu không đồng ý."
"Biết sai liền sửa là chuyện tốt, nhưng hối cải làm lại cuộc đời, cũng không thể thay đổi sự thật phạm sai lầm."
"Ông sửa đổi, những người bị sai lầm của ông làm tổn thương, vết thương liệu có thể bù đắp? Tổn thương tinh thần và thể xác liệu có thể coi như chưa từng xảy ra? Tuổi xuân phí hoài, bỏ lỡ cuộc đời liệu có thể quay lại?"
"Biết sai liền sửa còn chưa thể tha thứ, mà bá phụ, biết sai có sửa không?"
"Bá phụ làm tổn thương chính là con gái ông, nó có thể không so đo với ông quá nhiều, thế nhưng ông ỷ vào thân phận người cha, giữ cái gọi là thể diện, còn thẹn quá hóa giận..."
Bành!
Giang Triệt đập mạnh một tay lên bàn trà.
"Ông càng thêm uổng làm cha!"
Một tát này, khiến Trần Sơn đối diện, còn có Trần mẫu ngồi bên cạnh Trần Vận đều run rẩy.
Sau đó.
Trần Sơn rơi vào trầm mặc thật sâu.
Ánh mắt Trần Vận rơi vào gương mặt Giang Triệt, hốc mắt đỏ bừng, đáy mắt lóe lên ánh sáng mãnh liệt.
Rất lâu, Trần Sơn thở dài một hơi, chán nản nói: "Là lỗi của ta... Là ta cả đời này quá tự cho là đúng, kiến thức nông cạn mà còn tính tình lớn... Tiểu Vận... Thật xin lỗi, đều là cha sai..."
Chuyện rối ren của Trần Vận cả đời.
Theo lời xin lỗi của Trần Sơn, hoàn toàn kết thúc.
Trần Vận khóc.
Bởi vì cha mẹ, càng bởi vì Giang Triệt.
Vừa rồi, cô vô số lần suýt nữa không kìm nén được, muốn nhào vào trong lòng chàng trai đứng chắn trước mặt mình, vì mình lấy lại công bằng.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn không thể không quan tâm, quên đi tất cả.
Cô a, đã sớm qua cái tuổi hành xử theo cảm tính...
Bạn cần đăng nhập để bình luận