Cự Tuyệt Làm Liếm Chó, Nữ Thần Giáo Hoa Gấp

Chương 227: Gặp gỡ cặn bã nên làm cái gì?

Chương 227: Gặp phải cặn bã thì phải làm sao?
"Tiểu Ngư, thế nào? Có hợp khẩu vị không?"
Vừa ngồi vào bàn ăn, lão thái thái mỉm cười hỏi Tiêu Tiểu Ngư đang ngồi đối diện.
"Vâng ạ!"
Tiêu Tiểu Ngư nghiêm túc gật đầu.
"Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, đang tuổi mười tám đôi mươi, còn đang tuổi lớn, ăn ít không được đâu!"
"Không chỉ ở chỗ chúng ta, mà lúc tự mình ăn ở bên ngoài cũng vậy... Nếu có khó khăn gì hay gì khác, cứ nói với chúng ta là được."
Lão thái thái gắp một đũa thức ăn cho Tiêu Tiểu Ngư, có chút ngụ ý nói.
Bà biết Tiêu Tiểu Ngư là sinh viên nghèo.
"Cảm ơn... Sư mẫu!"
Tiêu Tiểu Ngư bưng bát cơm, khẽ mím đôi môi anh đào, lại gật đầu.
Nàng có thể nghe ra được thiện ý mãnh liệt mà lão thái thái biểu đạt.
Mà lần đầu tiên gọi ra tiếng "sư mẫu" này, giọng điệu của nàng khó tránh khỏi có chút không được lưu loát.
Cơm nước xong xuôi.
Bạch Cao Phong gọi Tiêu Tiểu Ngư và Giang Triệt đến thư phòng, đầu tiên ông khảo sát tiến độ học tập của Tiêu Tiểu Ngư, Giang Triệt thì ngồi ở một bên.
Tiến độ học tập và mức độ vững chắc của Tiêu Tiểu Ngư, tất cả đều khiến Bạch Cao Phong có chút giật mình, điều này càng khẳng định không nghi ngờ gì, nàng đã cố gắng đến thế nào.
Thấy Tiêu Tiểu Ngư có thể theo kịp, Bạch Cao Phong tán thưởng gật đầu, sau đó bắt đầu giảng một chút chương trình học có trình độ chuyên sâu hơn.
Giang Triệt khoanh tay ngồi một bên nghe, giống như hờ hững, nhưng hết lần này đến lần khác, những thứ này đều được hắn ghi nhớ không sót một chữ, đồng thời nghe một lần liền có thể hiểu rõ được hàm nghĩa trong đó.
Bạch Cao Phong có chút muốn đuổi Giang Triệt đi ngay lập tức.
Cũng may, Tiêu Tiểu Ngư ngồi nghiêm chỉnh ở đó, toàn bộ quá trình đều ghi chép lại, cẩn thận tỉ mỉ, giúp cho tâm hồn bị tổn thương của ông được an ủi không ít...
Trở lại rừng trúc tiểu viện, Tiêu Tiểu Ngư ngồi trước bàn học, cầm cuốn sổ ghi chép vừa rồi, bắt đầu tiếp tục nghiền ngẫm những nội dung mà Bạch Cao Phong vừa giảng.
Nàng có rất nhiều thứ không hiểu.
Mà Bạch Cao Phong cũng biết, những chỗ này chắc chắn nàng sẽ không hiểu, nhưng lại không giảng giải.
Bởi vì, ông muốn Tiêu Tiểu Ngư trước tiên phải tự mình suy nghĩ, thực sự không nghĩ ra, đến khi hỏi lại mình, thì loại cảm giác bừng tỉnh đại ngộ kia, có thể làm sâu sắc thêm ấn tượng về tri thức.
Đồng thời, cũng có thể giúp ông có càng nhiều cảm giác thành tựu trong việc truyền thụ kiến thức.
Tiêu Tiểu Ngư suy tư rất lâu, Giang Triệt tắm rửa xong ra, thấy nàng vẫn đang ôm laptop xem, bèn tiến lên nhẹ giọng hỏi: "Có chỗ nào không hiểu sao?"
"Ừm!"
Tiêu Tiểu Ngư gật đầu.
Giang Triệt thuận thế ngồi xuống bên cạnh nàng, kéo laptop về phía mình, xem xét nội dung những điểm tri thức mà nàng nghi ngờ, rồi bắt đầu giảng giải cho nàng.
Nghe Giang Triệt thuyết pháp một cách đơn giản dễ hiểu, Tiêu Tiểu Ngư bừng tỉnh đại ngộ!
...
Thời gian không còn sớm.
Giang Triệt chà xát mái tóc cho đến khi gần khô, rồi đưa Tiêu Tiểu Ngư về ký túc xá.
Gió đêm thổi qua, tóc cũng đã khô không sai biệt lắm.
Về rừng trúc tiểu viện cũng nhàm chán, Giang Triệt chuẩn bị trở về phòng 202 ngủ một đêm.
Phòng ngủ của Tiêu Tiểu Ngư ở tầng ba.
Trở lại ký túc xá, ba người bạn cùng phòng đều không có ở đó, Tiêu Tiểu Ngư cầm đồ rửa mặt đi vào nhà vệ sinh.
Khi nàng ôm chậu rửa mặt đi ra.
Liền thấy Lý Linh và ba người kia đều đã trở về, đang ngồi ở chỗ của mình, nàng vừa ra, cả ba người đồng loạt quay đầu nhìn nàng, biểu cảm vô cùng vi diệu.
Lý Linh (cười buồn cười. gif): "Tiểu Ngư, đêm qua sao không thấy cậu về?"
Chu Ngọc (cười gian. emoji): "Có phải chúng ta ngủ hơi sớm quá, nên không nhìn thấy không?"
Phạm Oánh (nhe răng cười. jpg): "Hay là cậu đã ngủ trên giường từ sớm rồi, mà chúng ta không phát hiện?"
"Tớ..."
"Tớ đi ngủ trước đây..."
Tiêu Tiểu Ngư trốn về giường của mình...
Ba cô gái cùng phòng, đều rất hiền lành.
Không kỳ thị, càng không có chuyện thấy Tiêu Tiểu Ngư thật thà, liền bắt nạt nàng.
Mấy lần trêu đùa Tiêu Tiểu Ngư này, cũng không có ác ý, chỉ là muốn cùng Tiêu Tiểu Ngư giao lưu nhiều hơn, làm cho quan hệ giữa mọi người trở nên linh hoạt hơn, để Tiêu Tiểu Ngư dần dần quen thuộc với các nàng, có thể hòa nhập vào tập thể này, không còn mỗi ngày chỉ có một mình.
Đương nhiên, các nàng đối với động tĩnh của Tiêu Tiểu Ngư, cũng thật sự hiếu kỳ, hiếu kỳ dáng vẻ nàng rõ ràng đang yêu, cùng với đối tượng mà nàng đang yêu là ai? Đồng thời cũng có chút lo lắng, dù sao Tiêu Tiểu Ngư thành thật, đơn thuần như vậy, vạn nhất gặp phải cặn bã thì phải làm sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận