Cự Tuyệt Làm Liếm Chó, Nữ Thần Giáo Hoa Gấp

Chương 01: Vận mệnh chỗ ngã ba, tiệm nhân sinh mới!

Chương 01: Vận mệnh nơi ngã rẽ, khởi đầu mới của cuộc đời!
"Ta cự tuyệt..."
"Không có gì là thích hay không thích..."
"Ta chỉ là không muốn yêu đương..."
. .
"Tin sốt dẻo! Giang Triệt tỏ tình Tô Dung Âm bị cự tuyệt!"
"Ta dựa vào! Giang Triệt thật đúng là dám!"
"Tỏ tình hoa khôi giảng đường, nghĩ thế nào? Hắn ở chỗ hoa của trường chỉ là một tiểu tuỳ tùng a!"
"Đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, c·hết cười người..."
. .
Trong căn phòng dán đầy poster Twisted Fate.
Vỏ chai bia vứt đầy đất, ngổn ngang lộn xộn.
Xem xong ghi chép trò chuyện trong điện thoại di động.
Giang Triệt hiểu rõ vì sao "mình lúc này" lại uống nhiều rượu như vậy.
Hai đời ký ức xen lẫn vào nhau, khiến cho cái đầu vốn đã vì say rượu mà hoa mắt chóng mặt của hắn càng thêm đau nhức.
Hắn gõ gõ đầu, lắc đầu lẩm bẩm: "Không ngờ tới, vậy mà lại trở về một ngày này."
Một ngày này.
Là trước kỳ t·h·i tốt nghiệp cấp ba tròn một tháng.
Cũng là ngày thứ hai hắn tỏ tình với hoa khôi giảng đường Tô Dung Âm thất bại.
Càng là bước ngoặt cả đời người của hắn.
Chính là từ một ngày này trở đi.
Tình trạng của hắn rớt xuống ngàn trượng.
Với trình độ có khả năng rất lớn đỗ vào một trường đại học hàng đầu, kết quả thi đại học ngay cả điểm sàn của nguyện vọng 2 cũng không qua.
Về sau dứt khoát bỏ học, chạy tới thành phố Tô Dung Âm học đại học làm công.
Cả ngày đưa cơm đưa nước cho nàng, hèn mọn tới cực điểm...
"Rốt cuộc lúc này ta nghĩ như thế nào?"
Giang Triệt có chút muốn cho mình bây giờ hai cái bạt tai.
Còn tốt phụ mẫu tương đối thoáng.
Bằng không thì không cần chờ đến ngày sau mình thành công, mà đáng lẽ đã bị mình làm tức c·hết.
Kiếp trước hoang đường còn rõ mồn một trước mắt.
Một đời này.
Hắn sẽ không làm l·i·ế·m c·h·ó nữa.
Tuổi thanh xuân tươi đẹp, sống lại một đời, hẳn là phải tận hưởng cho bản thân, đối xử tốt với những người yêu thương mình.
l·i·ế·m?
Nếu thật sự xuất hiện chữ này.
Vậy hắn nên là người được l·i·ế·m mới đúng.
Lúc này của kiếp trước Giang Triệt, bởi vì từ đầu đến cuối đi theo Tô Dung Âm, nuông chiều quen thói, tính cách ít nhiều có chút hướng nội, còn có chút tự ti, đối với bạn bè quen thuộc thì không rõ, nhưng rất nhiều trường hợp, đều theo bản năng ẩn mình, ở tại những nơi hẻo lánh không người chú ý.
Trên thực tế.
Hắn cũng là một người vô cùng ưu tú.
Đứng dậy xuống giường.
Vừa đứng lên.
Cảm giác sưng đau đầu càng thêm kịch liệt.
Giang Triệt cố gắng chịu đựng tiến vào phòng tắm tắm nước nóng, như thế mới giải tỏa được không ít.
Thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Hắn xách những vỏ chai bia đã thu dọn vào trong rương rời khỏi nhà.
Trước khi đi, còn không quên mở cửa sổ.
Đơn vị của lão cha tổ chức du lịch.
Tối nay hẳn là sẽ trở về.
Kiếp trước lúc bọn họ trở về.
Giang Triệt còn chưa tỉnh lại.
Nhìn thấy vỏ chai bia đầy đất cùng đứa con trai tiều tụy, bọn họ không nói gì, cũng không hỏi bất cứ điều gì.
Có thể nói không lo lắng, đó là không có khả năng.
Hiện tại Giang Triệt tự mình không có chuyện gì.
Tự nhiên không có khả năng để lão cha lão mụ lại phải lo lắng.
Đặt vỏ chai bia ở bên cạnh thùng rác.
Giang Triệt tới tiệm thuốc đầu phố mua hai hộp thuốc giải rượu.
Uống hết qua một hồi lâu, cảm giác đau đầu đã gần như hoàn toàn biến mất.
Bụng ục ục kêu, Giang Triệt đi tới quán nhỏ thường ăn, gọi một bát mì thịt bò chính tông.
Đang trộn mì.
Điện thoại di động của hắn leng keng leng keng vang lên.
Là bạn thân nhất ba năm cấp ba Trần Vân Tùng, gửi tới liên tiếp tin nhắn.
"Giang Triệt, cậu không sao chứ?"
"Tô Dung Âm cự tuyệt cậu, kia là sự tổn thất của nàng."
"Trong lớp càng là một đám đầu đất, đừng để ý tới bọn họ."
"Chúng ta tối nay ra quán net đi, vừa ra tướng Yasuo, ta hôm qua mới mua, chơi cực mượt..."
Giang Triệt nhớ rõ, kiếp trước cũng đã xem qua những tin nhắn này, lúc ấy hắn đang cảm thấy cuộc đời vô vị, cũng không trả lời, thậm chí còn thấy Trần Vân Tùng rất phiền, cho hắn vào danh sách chặn...
Ngón tay nhanh chóng nhấn trên màn hình chiếc điện thoại oppo đã nát, Giang Triệt trả lời:
"Ta không sao."
"Ngươi biết chơi cái lông gà, lát nữa để cho ngươi được thấy thế nào là tác thần chân chính!"
Trần Vân Tùng: "?"
Một trận 'cha và con' giao chiến hình thành.
Giang Triệt nhét miếng trứng trà cuối cùng vào miệng, tâm tình vô cùng vui vẻ.
Ừm!
Không làm l·i·ế·m c·h·ó thanh xuân.
Mới là thanh xuân bay bổng a!
"Trần a di, cháu ăn no rồi, tay nghề của ngài thật sự càng ngày càng tốt!"
Lúc thanh toán tiền, Giang Triệt nói với bà chủ quán Trần di.
Trần di nhìn bóng lưng Giang Triệt, hơi nghi hoặc: "Tiểu Triệt đứa nhỏ này, hôm nay sao cảm giác là lạ?"
Trần thúc nhíu mày: "Lạ chỗ nào?"
Trần di nhớ lại nói: "Trước kia nó đâu có nói những lời này, nhiều nhất là chào hỏi."
"Cũng đúng." Trần thúc suy nghĩ một chút, cũng đồng ý gật đầu, trầm mặc một lát rồi nói: "Có lẽ, là trưởng thành rồi đi!"
. .
"Ông bà ngoại cháu tới nhà, mẹ cháu không có thời gian, bảo cháu đi mua đồ... Thật sự vất vả cho cậu rồi, Đông Tử! Đợi hôm nào cháu mời cậu ăn cơm!"
Tô Dung Âm tóc dài như suối, khuôn mặt tinh xảo, một bộ váy hoa nhí cùng giày vải trắng, khí chất xuất chúng, dưới ánh mặt trời chiếu rọi giống như công chúa.
Chỉ là trong tay xách một đống lớn túi đồ, cùng với eo bị ép có hơi không hợp.
"Không có việc gì, cũng không quá mệt mỏi."
Cao Vân đi theo bên cạnh Tô Dung Âm, cũng là túi lớn túi nhỏ, đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc.
"Dung Âm, cậu nhìn người bên kia có phải Giang Triệt không?"
Đột nhiên, Cao Vân nhìn về một hướng rồi nói.
Tô Dung Âm theo ánh mắt Cao Vân nhìn sang.
Thân hình cao gầy quen thuộc, kính đen, đúng là Giang Triệt.
"Chính là hắn, tốt quá! Để hắn giúp chúng ta xách một chút... Giang Triệt!"
Cao Vân thở phào một hơi, đặt đồ vật trên mặt đất, vẫy tay gọi Giang Triệt.
Giang Triệt quay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy bóng hình xinh đẹp rõ ràng đã cách cả một đời không gặp, nhưng vẫn vô cùng quen thuộc kia, hắn không khỏi khẽ giật mình, lại rất nhanh thoải mái cười một tiếng, đi tới.
"Hai vị buổi trưa tốt! Đã ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi." Cao Vân gật đầu, chỉ vào đồ vật trên mặt đất nói: "Ông bà ngoại Dung Âm hôm nay muốn tới nhà, đây là mẹ của nàng bảo nàng mua về."
Giang Triệt cúi đầu nhìn thoáng qua: "Đồ cũng không ít, cách nhà còn rất xa, các cậu cố lên... Trần Vân Tùng đang ở quán Internet đợi ta, ta đi trước đây, bái bai!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận