Cự Tuyệt Làm Liếm Chó, Nữ Thần Giáo Hoa Gấp

Chương 367: Hoài nghi ngươi mưu đồ làm loạn

Chương 367: Nghi ngờ ngươi mưu đồ làm loạn
Khi có những chỗ không hiểu trong nội dung tự học, Tiêu Tiểu Ngư cũng sẽ hỏi Giang Triệt, Giang Triệt cũng sẽ ngồi xuống cùng nàng học tập.
Hôm nay cứ thất thần, không cách nào tập trung lực chú ý, Tiêu Tiểu Ngư đem nội dung cần học tập đều ghi chép lại, nhưng cũng không học vào được bao nhiêu, cả đầu óc đều đặc quánh lại.
Giang Triệt ngồi xuống, xem qua một lượt nội dung ghi chép của nàng, sau đó lấy điện thoại ra tra cứu trên mạng một phen, sau khi hiểu rõ, bắt đầu giảng giải cho Tiêu Tiểu Ngư.
Tiêu Tiểu Ngư nghe một lúc, ánh mắt lơ đãng chuyển đến trên mặt Giang Triệt, nhìn hắn chăm chú giảng bài cho mình, trong đầu suy nghĩ lung tung.
"Chỗ này..."
Giang Triệt nói, đột nhiên phát hiện tình huống của Tiêu Tiểu Ngư không được bình thường, liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy nàng đang nhìn mình chằm chằm ngẩn người.
Bị Giang Triệt nhìn thẳng, Tiêu Tiểu Ngư bỗng nhiên hoàn hồn, vội vàng cúi đầu xuống, nhưng Giang Triệt lại cả người muốn nằm sấp trên bàn, ghé sát đầu tới trước mặt nàng, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, nói: "Bạn học Tiêu Tiểu Ngư, ta hoài nghi ngươi đang có ý đồ bất chính với ta."
Giống như bị nói trúng tim đen, sắc mặt Tiêu Tiểu Ngư đỏ lên trông thấy, vội xua tay muốn phủ nhận, nhưng Giang Triệt căn bản không cho nàng cơ hội nói thêm, trực tiếp chặn môi nàng lại.
"Ngô..."
Học tập khiến người tiến bộ.
Học như đi ngược dòng nước, không tiến ắt sẽ lùi.
Đắm chìm trong học tập, thời gian vĩnh viễn trôi qua thật nhanh...
Hai người lần này học tập, học đặc biệt lâu, lâu đến mức Tiêu Tiểu Ngư tất cả những gì không biết đều đã hiểu rõ, miệng cũng có một chút sưng đỏ, có thể trời bên ngoài đã nhanh xẩm tối, vậy mà hai người bọn họ ai cũng không cảm thấy thời gian trôi qua bao lâu...
Thu dọn máy tính xách tay, kết thúc một ngày học tập mỹ mãn, Tiêu Tiểu Ngư đỏ mặt, chuẩn bị đi làm cơm, lúc này, điện thoại Giang Triệt rung lên hai lần, cầm lên xem xét, là tin nhắn Trần Vân Tùng gửi tới.
Trần Vân Tùng vừa được trả lương rất vui vẻ, cầm được tiền xong, trực tiếp lên tàu điện ngầm đi ngay.
Ngồi qua mấy trạm, đến bây giờ, lúc này mới nhớ tới nên gửi tin nhắn cho Giang Triệt, hỏi hắn có rảnh hay không...
"Trần Vân Tùng được trả lương, đột nhiên nói muốn mời chúng ta ăn cơm, hiện tại đang trên tàu điện ngầm đến đây, ngươi có muốn đi không?"
Đồng đảng kiếm được tiền, đừng quản kiếm được nhiều hay ít, đây đều là một chuyện đáng mừng, cho nên, bữa cơm này nên để hắn trả, Giang Triệt liếc mắt nhìn Tiêu Tiểu Ngư hỏi.
Nàng trong lòng ngượng ngùng còn chưa biến mất, nếu như không muốn đi...
Liền để Trần Vân Tùng trả lại tiền.
"Ta sao cũng được."
Đỏ bừng hai gò má, Tiêu Tiểu Ngư trầm mặc một chút, trả lời.
Giang Triệt cười nói: "Được, vậy cùng đi đi, vừa vặn tối nay không cần nấu cơm. Đi ăn nhiều một chút, trước kia hắn ăn chùa uống chùa của ta không ít, hiện tại hiếm có cơ hội vặt lông hắn, hai ta phải ăn cho hắn sạt nghiệp..."
"Được!"
Tiêu Tiểu Ngư có chút buồn cười, tâm trạng ngượng ngùng cũng bị Giang Triệt làm vơi đi không ít.
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Trần Vân Tùng đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Kiếm được tiền, việc đầu tiên nghĩ tới là mời Giang Triệt ăn cơm.
Đến tìm Giang Triệt, cũng là tự mình đi tàu điện ngầm, mà không phải nghĩ đến việc Giang Triệt lái xe qua đón hắn.
Trần Vân Tùng còn bốn, năm trạm nữa là đến, thu dọn đơn giản một chút, Tiêu Tiểu Ngư cùng Giang Triệt cùng nhau ra cửa, dừng xe ở cửa ga tàu điện ngầm đợi một lát, gửi tin nhắn hỏi là lối ra nào, kết quả Trần Vân Tùng vừa đi ra, lại đi thẳng sang bên kia đường.
"Tiểu Triệt, chị dâu Tiểu Ngư!"
Trần Vân Tùng kéo cửa sau xe ra ngồi lên xe, giọng nói đầy hưng phấn gọi.
Tự mình kiếm được đồng tiền đầu tiên.
Đừng quản nhiều ít, đều khiến hắn vô cùng có cảm giác thành công.
Huống hồ.
Hơn ba ngàn tệ này, đã là một số tiền không hề nhỏ!
"Ừm!"
Tiêu Tiểu Ngư gật đầu đáp lại.
Giang Triệt xuyên thấu qua kính chiếu hậu trong xe nhìn đồng đảng đen hơn không ít, cũng không công kích làn da rám nắng vì công việc của hắn, cười nói: "Tính ra lương tâm ngươi vẫn còn, phát lương cái đầu tiên nghĩ tới là mời bố mày ăn cơm. Dự định ăn cái gì? Ngươi chọn chỗ hay là tao chọn?"
"Tao chọn... Gì chứ, tao không quen thuộc khu vực gần trường học các người lắm, vẫn là Tiểu Triệt mày chọn đi." Trần Vân Tùng nói xong, vò đầu nói: "Tiền không nhiều, trong mức trung bình thôi, chọn chỗ nào rẻ một chút là được rồi."
"Chuyện đó thì mày không cần lo."
Giang Triệt trực tiếp khởi động xe, chạy đi.
"Tao... Mày cái này..."
Trần Vân Tùng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra miệng, ngồi ở ghế sau vò đầu bứt tai.
Chiếc Cayenne màu trắng dừng lại ở gần trường học, quán ăn mà Giang Triệt và các bạn cùng phòng thường xuyên đến.
Nhìn thấy xe, bà chủ lập tức bảo nhân viên phục vụ nhanh chóng lau bàn sạch sẽ, đã sớm là khách quen, làm sao bà không biết chiếc xe này là của Giang Triệt?
"Tiểu Triệt..."
Trần Vân Tùng nhìn thấy xe dừng ở cổng quán ăn, kinh ngạc gọi Giang Triệt một tiếng.
"Đừng nhiều lời, xuống xe gọi món đi."
Giang Triệt mở dây an toàn, không quay đầu lại nói, mở cửa xuống xe.
Trần Vân Tùng trong nháy mắt cảm thấy hốc mắt cay cay.
Hắn còn tưởng rằng tháng lương này có khi lại mất toi.
Mặc dù là mời Giang Triệt ăn cơm tiêu hết, không có gì phải đau lòng, nhưng nói không tiếc thì là nói dối.
Không phải tiếc tiền.
Là tiếc phần tiền lương này, hắn vất vả phơi nắng hơn một tháng mới kiếm được, vừa mới đến tay còn chưa qua đêm...
Nghĩ lại cũng đúng.
Giang Triệt làm sao lại lừa mình?
Càng hiểu rõ hiện thực tàn khốc, kiếm tiền vất vả, càng có thể hiểu rõ đồng đảng đối với mình, rốt cuộc tốt đến mức nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận