Cự Tuyệt Làm Liếm Chó, Nữ Thần Giáo Hoa Gấp

Chương 394: Cũng liền thật yên tâm

**Chương 394: Vậy là yên tâm rồi**
Ngày thứ hai, Tiêu Tiểu Ngư kín lịch học, đương nhiên Giang Triệt cũng kín lịch, nhưng hắn lười đến lớp, ở biệt thự nằm ườn đến tận trưa, sau đó thay quần bơi, nhảy vào hồ bơi ngụp lặn hai mươi vòng, cuối cùng đi đến tầng dưới. Vốn dĩ muốn rủ Tiêu Tiểu Ngư tập luyện, nhưng Giang Triệt đã gọi Lữ Hàm biến một gian phòng trống thành phòng tập gym, bên trong các loại máy tập thể hình thực dụng gì cũng có. Hắn hì hục rèn luyện một lúc, tắm rửa thay quần áo khác, Giang Triệt mang theo cha mẹ đến trường học, đón Tiêu Tiểu Ngư vừa tan học.
Buổi tối ở biệt thự tự mình nấu cơm.
Trần Phỉ Dung cùng Tiểu Ngư cùng nhau vào bếp, Trần Phỉ Dung phụ giúp Tiêu Tiểu Ngư, nếm thử đồ ăn do nàng làm, không ngớt lời khen ngợi tài nấu ăn của Tiêu Tiểu Ngư.
Đây là lần đầu tiên Trần Phỉ Dung được ăn đồ ăn do Tiêu Tiểu Ngư nấu, chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung.
Đó chính là kinh diễm!
Thứ này so với bất kỳ đầu bếp khách sạn nào bên ngoài làm, đều ngon hơn vô số lần!
Có thể có một phần nguyên nhân tâm lý, dù sao cũng là con dâu làm, nhưng không thể nghi ngờ, món ăn này làm, thật sự là vô cùng ngon!
Ăn no căng bụng.
Trần Phỉ Dung cũng nhịn không được cảm thán.
Con trai bà đã thật sự tìm được ý trung nhân rồi.
Tiêu Tiểu Ngư về mọi mặt, không có một điểm nào là không ưu tú.
Giang Triệt muốn cùng cô gái như vậy sống trọn đời, bà cũng thật sự yên tâm rồi.
. . .
Giữa trưa ngày thứ hai, Giang Triệt cùng cha mẹ cùng nhau đáp chuyến bay đến Thạch Thành, bởi vì trong tay còn có chút việc gấp chưa xử lý xong, Trần Thanh ngày mai mới khởi hành, đến lúc đó bay thẳng đến Kinh Thành, mà Giang Triệt mang theo bà ngoại cả nhà, cũng sáng sớm mai xuất phát, Thạch Thành cách Kinh Thành không xa, khoảng cách quê nhà Chu Thuyên lại càng gần, lái xe tầm ba tiếng là có thể đến.
Giang Triệt đến nhà bà ngoại.
Vừa nhìn thấy Giang Triệt, ông ngoại liền nói muốn Giang Triệt dẫn ông đi mua mấy bộ quần áo.
Ông ngoại ngày thường mặc quần áo, đều là tương đối chỉn chu.
Nhưng cho dù chỉn chu, những bộ quần áo kia của ông cũng đã mặc không biết bao lâu rồi, sợ là đã nhiều năm không mua quần áo mới, ông ngoại không phải người keo kiệt, những năm trước, năm nào cũng cho Giang Triệt và Trần Thanh rất nhiều tiền mừng tuổi, còn mua quần áo mới cho hai anh em, miệng lẩm bẩm cái gì năm mới, mặc quần áo mới.
Nhưng đến lượt ông, năm mới mặc quần áo mới lý lẽ này, liền không còn thông dụng, cậu và Trần Phỉ Dung mỗi lần muốn dẫn ông ngoại ra ngoài mua quần áo, ông ngoại đều nói trong tủ quần áo nhiều quần áo như vậy, lại không rách không hỏng gì, không cần mua. . .
Mà bây giờ, ông ngoại chủ động nói muốn Giang Triệt dẫn ông ra ngoài mua quần áo.
Đủ thấy ông ngoại đối với hôn sự của cháu gái, coi trọng đến mức nào.
Giang Triệt dẫn ông ngoại ra ngoài, mua một bộ đồ thể thao tương đối thích hợp với người già, cũng dẫn bà ngoại đi, đương nhiên cũng đồng thời mua cho bà một bộ, Giang Triệt vốn định mua thêm mấy bộ để ông ngoại giữ lại mặc, nhưng ông ngoại không chịu, Giang Triệt cũng không cưỡng cầu, dù sao hắn hiện tại biết số đo của ông ngoại, chờ ngày nào trực tiếp thuê một chiếc xe ba gác chở đầy quần áo ném về nhà, để ông cùng bà ngoại từ từ thay nhau mặc. . .
Loại chuyện này, bọn họ qua nhà Chu Thuyên, đương nhiên không thể tay không, người một nhà lại vào trong trung tâm thương mại, tìm xem nên mua lễ vật gì mang đi.
Đi dạo một hồi, Giang Lợi Vân vẫn luôn đưa ra ý kiến, mà đột nhiên, Trần Phỉ Dung huých ông hai cái.
"Hửm?" Giang Lợi Vân nghi hoặc nhìn sang, chỉ nghe Trần Phỉ Dung thấp giọng hỏi:
"Ông bây giờ chọn hăng say như vậy, lễ vật cho Tiểu Ngư ông đã chọn xong chưa?"
". . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận