Cự Tuyệt Làm Liếm Chó, Nữ Thần Giáo Hoa Gấp

Chương 378: Không có trả lời

**Chương 378: Không có trả lời**
Không phải "có" thì là "không", còn có thể có ý gì khác?
Giang Triệt đã đoán được vì sao Trần Phương lại tích cực như vậy.
Trách không được lần trước nàng gọi điện cho mình, bảo mình nể mặt nàng.
Nàng khẳng định cho rằng, mình đại diện cho hệ công quản lớp đại nhị năm nhất vì trường học dự thi.
Mà nguyên nhân dự thi, là bởi vì lời mời của nàng trong phòng học ngày hôm đó!
Giang Triệt hết sức vui mừng.
Cũng không giải thích quá mức rõ ràng với Trần Phương.
Cứ để nàng đắm chìm trong khoái hoạt rằng mình nể mặt nàng nên mới dự thi, không cách nào tự kềm chế đi.
"Tốt tốt, cứ như vậy, điện thoại sắp hết pin, cúp trước." Tùy tiện cãi cọ vài câu, Giang Triệt cúp điện thoại, khiến Trần Phương ở đầu dây bên kia nghe xong đầu đầy dấu chấm hỏi, trong lúc nhất thời lại có chút không làm rõ được Giang Triệt nói thật hay giả, dù sao với thân phận của Giang Triệt, làm một cái gì đó như nạp tiền điện thoại, dường như cũng không phải là không có khả năng?
Giang Triệt đi vào phòng bếp, trên mặt bàn nồi bát bày la liệt, bên trong đủ loại đồ ăn đã được rửa sạch, vừa nhìn liền biết, bữa tối đêm nay cực kỳ phong phú!
"Làm nhiều món ăn như thế? Hôm nay là ngày gì?"
Giang Triệt cười tiến lên, giúp Tiêu Tiểu Ngư cùng nhau lột tỏi, hỏi.
"Hôm nay. . . Hôm nay. . ."
Hôm nay là ngày gì?
Tiêu Tiểu Ngư đại não nhanh chóng vận hành, giống như có cái bóng đèn ở bên cạnh đầu sáng lên, nói ra: "Hôm nay là ngày siêu thị giảm giá!"
"Siêu thị giảm giá?"
Giang Triệt hơi nhíu mày, nhìn thoáng qua cái túi bên trên in "Siêu thị siêu siêu thị" năm chữ to.
Nhà này siêu thị còn có giảm giá?
Ở cửa trường học cách đó không xa, có một nhà cửa hàng giá rẻ hình siêu thị không nhỏ, trên bảng hiệu chỉ có ba chữ to, siêu thị siêu.
Cái tên kỳ quái vô cùng thu hút, đến mức phàm là những người ở gần đây lâu, đều không ai không biết tiệm này.
Cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không để ý nhiều.
Giang Triệt liên tiếp lột bốn năm tép tỏi, hỏi Tiêu Tiểu Ngư đã đủ chưa.
Đạt được câu trả lời khẳng định, lại cầm lấy dao gọt vỏ, gọt sạch vỏ gừng, tiếp đó lại rửa ớt Tiểu Mễ, cắt ớt xanh. . .
Có Giang Triệt hỗ trợ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, rất nhanh Tiêu Tiểu Ngư liền bật bếp.
Tiếng xoong nồi va chạm vang lên, lửa liên tục bùng lên, một đĩa thịt xào ớt xanh dẫn đầu ra lò.
Ngay sau đó lại đem gà đã chặt tốt ném vào chảo dầu, chiên cho đến khi giòn, lại cho lên nồi, đem sợi gừng, ớt khô các loại cho vào, một đĩa thịt gà xào ớt cay từ trong chảo ớt được múc ra đĩa. . .
Trời vừa tối, trên bàn ăn bên ngoài đã bày đầy một bàn lớn đồ ăn.
Giang Triệt bưng hai bát cơm từ trong phòng bếp đi ra, một bát đặt ở trước mặt Tiêu Tiểu Ngư, đưa đũa, bắt đầu ăn.
Trù nghệ của Tiêu Tiểu Ngư, đã có thể dùng ngón tay cái để hình dung.
Giang Triệt ăn đến say sưa ngon lành.
Nhưng Tiêu Tiểu Ngư ở đối diện, lại càng ăn càng phát khẩn trương.
Khẩn trương đến mức tay cầm đũa có chút chột dạ, không có khí lực.
Ăn xong bữa cơm này, liền đến khâu đi ngủ.
Thế nhưng, làm sao mình có thể nói với Giang Triệt đêm nay muốn ở lại?
Lại làm thế nào. . .
Nghĩ không ra đáp án, nghĩ đi nghĩ lại, gương mặt Tiêu Tiểu Ngư lại một lần nữa ửng đỏ.
"Ngươi làm sao vậy? Không thoải mái?"
Giang Triệt phát hiện sắc mặt của nàng dị thường, có chút nhíu mày, đưa tay dùng mu bàn tay sờ trán Tiêu Tiểu Ngư, rồi lại sờ trán mình.
Nhiệt độ không chênh lệch nhiều lắm.
"Không có phát sốt, cảm lạnh sao? Mấy ngày nay nhiệt độ hạ xuống, nhìn xem không quá lạnh, nhưng cũng vẫn phải chú ý giữ ấm. . ."
"Không, ta không có không thoải mái. . ."
Tiêu Tiểu Ngư khẽ lắc tay, phủ nhận nói.
"Vậy là mệt mỏi, buồn ngủ?"
Giang Triệt có thể nhìn ra Tiêu Tiểu Ngư rõ ràng không ở trạng thái tốt, nói ra: "Ngươi hôm nay đừng về ký túc xá, ở chỗ này ngủ đi, đợi một lát ăn no rồi, tắm nước nóng rồi nằm xuống, nơi này ta thu dọn là được rồi."
"Ta. . ."
Tiêu Tiểu Ngư muốn nói, mình có thể thu dọn, nhưng Giang Triệt lại nói để nàng ở lại chỗ này ngủ một đêm, đúng là giải quyết vấn đề nàng không biết làm thế nào để nói ra chuyện muốn ở lại, nàng không biết mình chỉ nói riêng việc có thể dọn dẹp vệ sinh, có thể hay không quá gượng ép, há miệng, cuối cùng vẫn là không nói gì, gật đầu đồng ý.
Sau khi ăn xong, Giang Triệt giục Tiêu Tiểu Ngư mau đi tắm, hắn bắt đầu thu dọn lại bát đĩa, đồ ăn thừa dùng màng bọc thực phẩm bọc lại cho vào tủ lạnh, bát đũa đều ném vào máy rửa bát, lau bàn quét rác lau nhà, động tác vô cùng nhanh nhẹn, liền một mạch.
Hắn bên này thu dọn xong, tay nắm cửa phòng tắm xoay chuyển, Tiêu Tiểu Ngư mặc một thân áo ngủ bằng cotton thuần mà Giang Triệt cố ý mua, mái tóc dài ướt sũng được khăn bao tóc bao lại, trên gương mặt xinh đẹp còn lưu lại giọt nước, tựa như đóa phù dung mới nở, hai tay ôm trước ngực, từ trong phòng tắm đi ra.
"Tắm xong rồi? Nhanh đi nghỉ ngơi đi, ta cũng đi tắm rồi ngủ, ngày mai còn phải đại diện trường học đi tham gia cái gì mà thi đấu."
Giang Triệt nhéo nhéo gương mặt Tiêu Tiểu Ngư, quay người về phòng ngủ của mình cầm quần áo và khăn tắm để thay, đi vào phòng tắm.
Nhìn cửa phòng tắm đóng lại, Tiêu Tiểu Ngư khẽ cắn môi dưới, về đến phòng đóng cửa lại, từ trong tủ quần áo, lại lấy ra chiếc váy ngắn ôm mông màu tím, Tiêu Tiểu Ngư xưa nay không hay sấy tóc, cầm máy sấy tóc lên sấy, nàng sợ tóc ướt sũng, sẽ không được đẹp, tóc của nàng quả thực hơi dài, sấy hơn nửa ngày mới được một nửa, chải lại tóc, thay bộ váy kia, nhìn mình trong gương khiến người ta động lòng, Tiêu Tiểu Ngư ngồi ở mép giường, hít sâu một hơi, cầm điện thoại lên, muốn nhắn tin cho Giang Triệt.
"Giang Triệt. . ."
Ban đầu định nhập tên đầy đủ của Giang Triệt, nhưng nàng nghĩ nghĩ, lại xóa đi, nhập lại: "Tiểu Triệt, ngươi, ngươi có thể đến phòng ta một chút không. . ."
Gửi xong tin nhắn, Tiêu Tiểu Ngư cảm giác trái tim đã nhanh muốn nhảy ra khỏi cổ họng, ngồi nghiêm chỉnh, không dám thở mạnh, lỗ tai dựng lên, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Thế nhưng qua một hồi lâu.
Vẫn hoàn toàn không có động tĩnh gì.
Tiêu Tiểu Ngư mờ mịt mở to mắt, nhìn thời gian gửi tin nhắn đã là chín phút trước, không biết phải làm sao, bàn tay nhỏ bé nắm chặt điện thoại di động một hồi lâu, nàng lúc này mới lấy dũng khí, đôi chân ngọc giẫm lên đôi dép lê hình gấu nhỏ màu trắng, đứng dậy đi về phía cửa phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận