Cự Tuyệt Làm Liếm Chó, Nữ Thần Giáo Hoa Gấp

Chương 260: Không cần hỏi

Chương 260: Không cần hỏi
Trong căn nhà nhỏ ở rừng trúc, nhà Bạch Cao Phong.
Tâm trạng Bạch Cao Phong và Bạch lão thái đều không được tốt lắm.
Khoảng thời gian này, Bạch Cao Phong đang chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, bận tối mắt tối mũi.
Bạch lão thái cũng không ra ngoài.
Kết quả sáng nay, khi đang chơi mạt chược, Bạch lão thái nghe được mấy bà vợ giáo sư ở cạnh nhà bàn tán về chuyện này.
Nói rằng: Giang Triệt cùng một cô gái ôm nhau trong sân bóng rổ, hóa ra đã có bạn gái rồi, còn muốn tác hợp con gái nhà mình với Giang Triệt.
Bọn họ còn chưa nói xong, Bạch lão thái đã không đánh bài nữa, đứng dậy rời đi, ba người thiếu một, mấy bà lão thái kia gọi mấy tiếng cũng không thể khiến Bạch lão thái quay đầu lại. . .
Về đến nhà, Bạch lão thái kể chuyện này cho Bạch Cao Phong, Bạch Cao Phong đang chăm chú làm việc, động tác bỗng dừng lại, không thể xác định, hỏi đi hỏi lại, thật hay giả?
Mọi người đều biết, nghĩ đến là sự thật.
Bạch lão thái nói, hay là bà đi hỏi thăm một chút xem chuyện gì xảy ra, Bạch Cao Phong nheo mắt, phủ nhận cách nói của bà.
Nghe ngóng cái gì?
Trực tiếp gọi Giang Triệt tới, hỏi thẳng hắn không phải tốt hơn sao?
Bạch Cao Phong nhắn tin cho Giang Triệt.
Bạch lão thái ngồi trên ghế sofa, thở dài thườn thượt, nói Bạch Khê Vân không chủ động, tính tình cứng nhắc giống hệt Bạch Cao Phong, giờ thì hay rồi, muộn cả rồi, Bạch Cao Phong tiếp tục cúi đầu làm việc, im lặng không nói, có điều lông mày từ đầu đến cuối vẫn nhíu chặt lại.
Hoàng hôn buông xuống, treo lơ lửng ở chân trời, nhưng vẫn nóng hầm hập.
Tiêu Tiểu Ngư vừa mới làm việc xong, tắm rửa trong rừng trúc, sau đó Giang Triệt cùng nàng chọn xem nên mặc chiếc váy nào.
Trời nóng như vậy.
Sáng giặt quần áo, giữa trưa đã khô hết cả.
Khi Giang Triệt mua quần áo, đã chọn một chiếc váy màu tím.
Váy hơi ngắn, lại có chút ôm sát người.
Lúc đó Giang Triệt nghĩ là để Tiêu Tiểu Ngư mặc ở nhà.
Nhưng Tiêu Tiểu Ngư căn bản thử cũng không thèm thử, còn lén giấu chiếc váy vào một góc khuất.
Đúng lúc đang chọn.
Giang Triệt thấy bộ quần áo này trong tủ treo đồ.
Tiêu Tiểu Ngư nhanh tay lẹ mắt, lấy một bộ quần áo khác, che chiếc váy đi.
Giang Triệt thấy thế, liền làm như không nhìn thấy, cười cười tiếp tục chống lên.
Mà nụ cười của hắn, đều bị Tiêu Tiểu Ngư thu hết vào mắt, làm sao có thể không nhìn ra hắn kỳ thật đã thấy rồi?
Sau khi chọn xong mặc bộ nào.
Tiêu Tiểu Ngư vào phòng ngủ thay đồ.
Trong phòng chỉ còn lại một mình, Tiêu Tiểu Ngư cầm chiếc váy mà Giang Triệt đã chọn, cũng không trực tiếp mặc vào.
Do dự một phen, nàng vẫn đi tới tủ quần áo, cầm chiếc váy màu tím kia lên thử.
Chiếc váy ôm sát người, tôn lên toàn bộ đường cong dáng người của Tiêu Tiểu Ngư một cách tinh tế.
Hai chân thẳng tắp thon dài, vừa mịn màng vừa mềm mại.
Màu tím quả nhiên rất thần kỳ, trong gương, nàng mặc chiếc váy này vào, lại thêm mấy phần ý vị khác lạ.
Nhìn mình trong gương, Tiêu Tiểu Ngư không ngừng kéo váy xuống, nhưng có kéo thế nào, cũng chỉ dài đến vậy.
Nàng vốn nghĩ thay xong sẽ cho Giang Triệt xem một chút, nhưng kéo tới kéo lui, cuối cùng vẫn không đủ dũng khí. . .
Ra khỏi phòng, Tiêu Tiểu Ngư đã thay lại chiếc váy dài màu xanh nhạt mà Giang Triệt đã chọn, thuần khiết như nước, thanh thuần động lòng người.
Giang Triệt đang đợi trong phòng khách, cũng đã thay một chiếc áo thun cùng màu, quần đùi màu đen có ba sọc trắng, phối hợp với một đôi giày thể thao màu trắng, sạch sẽ thoải mái, sáng sủa đẹp trai.
Thấy Tiêu Tiểu Ngư ra, Giang Triệt đứng dậy cười nói: "Thật là xinh đẹp! Sao mặt lại đỏ như vậy? Nóng sao?"
"Không, không có. . ." Tiêu Tiểu Ngư lắc đầu.
"Vậy đi thôi." Giang Triệt nhéo nhéo khuôn mặt ửng hồng xinh đẹp của nàng, mịn màng ấm áp.
. . .
Bạch Cao Phong nói không cần nghe ngóng, chờ Giang Triệt tới, hỏi trực tiếp là tốt rồi, nhưng đã hẹn là chạng vạng tối, mấy giờ này, lão thái thái làm sao có thể chờ được? Đi qua đi lại trong phòng khách mấy vòng, tìm điện thoại gọi đi.
"A?"
"Trước kia là một cô gái đặc biệt không có cảm giác tồn tại, kết quả lại đặc biệt xinh đẹp?"
"Giang Triệt lúc nàng không có cảm giác tồn tại, hình như đã ở bên nàng rồi?"
Bạch lão thái ở bên ngoài gọi điện thoại.
Trong thư phòng, Bạch Cao Phong ngoài miệng nói không cần nghe ngóng, nhưng toàn bộ quá trình đều lắng tai nghe.
"Không có cảm giác tồn tại. . ."
Hai người đều nhíu chặt lông mày.
Bạch lão thái vội hỏi: "Cô gái này tên là gì?"
"Gọi là. . ." Đầu dây bên kia trầm ngâm một lát, ngượng ngùng cười nói: "Tôi quên mất rồi!"
"Quên rồi?"
"Ừm, tôi chỉ là tùy tiện nghe qua, không có chú tâm ghi nhớ, chuyện này rất quan trọng sao? Hay là tôi hỏi giúp bà nhé?"
Trong ống nghe vừa dứt lời.
Cánh cửa khép hờ bị đẩy ra.
Giang Triệt đi vào trước, theo sau Giang Triệt, là một cô gái mặc váy dài màu xanh nhạt, tóc mái trước chia làm hai, buộc lên đỉnh đầu, tóc dài như thác nước, dung mạo cực kỳ xuất chúng.
Diện mạo hoàn toàn khác biệt, có điều thần thái thì không thể thay đổi trong chốc lát. . .
"Không cần làm phiền, ta đã biết. . ."
Nhìn Tiêu Tiểu Ngư, ánh mắt Bạch lão thái đờ đẫn, nột nột nói một tiếng, cánh tay cầm điện thoại di động, từ bên tai rủ xuống. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận