Cự Tuyệt Làm Liếm Chó, Nữ Thần Giáo Hoa Gấp

Chương 841: Đậu Minh & Tô Hà (hạ)

**Chương 841: Đậu Minh & Tô Hà (hạ)**
"Cơm trưa năm đồng, cơm tối còn có ăn không..."
"Chỉ còn thừa lại hơn hai trăm, tháng này đoán chừng là không cầm cự nổi rồi."
"Hay là... Cùng Giang Triệt mượn một chút trước?"
"Không được, không thể cùng Giang Triệt mượn... Mặc dù mình khẳng định sẽ trả..."
Trong căn phòng cho thuê, Đậu Minh ngồi trước bàn chất đầy một chồng sách vở dày cộp, nhìn số dư còn lại của mình, chán nản mất mát, trong lòng nảy ra một ý nghĩ rồi lại nhanh chóng phủ nhận nó.
Không phải sợ vì tiền mà ảnh hưởng đến tình hữu nghị giữa hắn và Giang Triệt.
Giang Triệt cũng sẽ không như thế.
Nhưng số tiền này hắn có thể mượn ai thì mượn, tuyệt đối không thể, cũng sẽ không đi mượn Giang Triệt.
Dù sao...
Cạch cạch cạch...
Đang suy tư, cửa vào căn phòng trọ phát ra tiếng chìa khóa vặn ổ.
Đậu Minh quay đầu nhìn lại.
Là bạn gái vừa cao ráo lại xinh đẹp đáng yêu của hắn mở cửa đi vào.
"Ăn cơm tối chưa, ta mang cho ngươi, nếu chưa ăn ta để trong tủ lạnh trước, ngày mai hâm nóng lại cho ngươi."
Tuy nói là một phòng, nhưng tủ lạnh, lò vi sóng vẫn phải có, Tô Hà liếc qua thùng rác, biết Đậu Minh hơn phân nửa là còn chưa ăn, bèn đem thức ăn đặt lên bàn trước mặt Đậu Minh, còn mở túi ra giúp hắn, lấy hai chiếc đũa ra chà xát lung tung một hồi, chà cho hết cạnh ráp rồi mới đưa cho Đậu Minh.
Tiếp đó, nàng bắt đầu bận trước bận sau, thu dọn phòng từ trên xuống dưới, giặt quần áo, quét tước.
Bữa cơm kia, là hình ảnh chân thật khắc họa toàn bộ cuộc sống nghiên cứu sinh của Đậu Minh.
Hắn vĩnh viễn không quên được tất cả những điều này.
Hắn vĩnh viễn không quên cảnh tượng cùng tâm tình khi hắn vừa ăn cơm vừa nước mắt tuôn trào, nhìn Tô Hà bận rộn vì mình!
Cắm đầu học thật lâu.
Lâu đến mức cơ hồ ba bốn tháng đều không ra khỏi cửa.
Tô Hà kéo hắn đi mua sắm, Đậu Minh biết, là do mình khó chịu quá lâu, Tô Hà muốn hắn ra ngoài đi dạo, thư giãn một chút.
Nhưng điều khiến Đậu Minh không ngờ tới là.
Tô Hà lại lôi kéo hắn, không cho cự tuyệt, mua cho hắn mấy bộ quần áo mới.
Còn cười khen hắn dáng người đẹp, là mắc áo.
Không giống như nàng, căn bản mua không được quần áo.
Còn thấp giọng nói với Đậu Minh, bảo hắn không cần lo lắng, mình rất có tiền, nàng làm bảo tiêu cho cá con, kiêm chức một tháng cũng có thu nhập năm chữ số!
Trong trung tâm thương mại.
Thân hình hán tử khôi ngô, nước mắt rơi như mưa, như đập lớn vỡ đê.
Ngay tại khoảnh khắc đó, Đậu Minh thề, hắn nhất định phải cả đời đối xử tốt với cô gái trước mặt, tuyệt đối không phụ lòng nàng mảy may!
Lúc trước hắn ăn không nổi cơm cũng không muốn mở miệng vay tiền Giang Triệt, bây giờ lại có thể trơ mặt ứng trước tiền lương rất lâu sau này, nói trắng ra là đi mượn, sau đó bất chấp chi phí chuẩn bị cho trận hôn lễ mỹ lệ tuyệt luân hiện tại.
Mà cuộc hôn lễ này.
Vẫn chỉ là bắt đầu.
Tô Hà mang thai, tâm tình không tốt, là bởi vì nàng vẫn còn là một đứa trẻ, mới vừa tốt nghiệp đại học, còn chưa từng tự lo cho cuộc đời mình, liền lập tức phải ràng buộc vì con cái.
Vậy thì Đậu Minh sẽ dùng tính mạng của hắn cam đoan, đứa bé này, tuyệt đối sẽ không trở thành ràng buộc của Tô Hà, hắn nói được làm được, tuyệt đối sẽ không nuốt lời.
Còn có quãng đời còn lại sau này, hắn đều sẽ cố gắng làm một người chồng tốt, một người cha tốt.
Tuyệt đối, tuyệt đối!
Dưới ánh đèn chiếu rọi, ôm Tô Hà, trong đầu cũng hiện lên từng bức tranh quá khứ như xem đèn kéo quân, khóe miệng tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
Ôm nhau thật chặt, cằm chống lên vai Tô Hà, Đậu Minh trịnh trọng nói: "Tiểu Hà, ta sẽ đối xử tốt với em cả đời!"
"Em tin anh, nhưng anh có thể buông ra trước không, cánh hoa đều rơi xuống đất rồi, ôm nữa sẽ bị chê cười!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận