Cự Tuyệt Làm Liếm Chó, Nữ Thần Giáo Hoa Gấp

Chương 395: Chủ động

Chương 395: Chủ động
Lời này thật sự là làm khó Giang Lợi Vân.
Hắn chọn sao?
Hắn chọn cái gì chứ...
Giang Lợi Vân gượng cười, thấp giọng trả lời: "Lão bà à, ta cũng muốn chọn cho Tiểu Ngư, nhưng mà... Ta không có tiền a!"
Hiện tại hắn chọn đồ vật chăm chỉ như vậy, đơn thuần là bởi vì:
Chọn bao nhiêu, đồ đắt đến mấy, cũng không cần hắn bỏ tiền...
Hai bên đều là người hiểu chuyện, đương nhiên sẽ không để ý mang lễ vật gì.
Nhưng đối phương có để ý hay không là một chuyện, bọn hắn có cần hay không, lại là một chuyện khác. Người một nhà thương lượng, khi ra khỏi cửa hàng, tất cả mọi người trên thân đều treo đầy túi.
Số lượng này, ngày mai đi, sợ là còn phải chuyên môn bố trí một chiếc xe để mang đồ...
Sáng sớm ngày thứ hai.
Mọi người xuất phát.
Giang Lợi Vân lái chiếc Benz S, Trần Phỉ Dung ngồi ở ghế phụ lái, mỗ mỗ cùng ông ngoại ngồi ở hàng ghế sau.
Tài xế lái một chiếc MPV lớn, vừa vặn chở Giang Triệt, cữu cữu cùng mợ. Hai hàng ghế cuối gập lại, không gian cốp xe rộng lớn, thu dọn một chút, cũng thành công chứa hết số lễ vật bọn họ mua hôm qua.
Hai chiếc xe nối đuôi nhau lên đường cao tốc, theo hướng dẫn, đi đến địa chỉ mà Chu Lãng, phụ thân Chu Thiêm, gửi cho Trần Phi.
Cùng lúc đó, Trần Thanh đã sớm lên máy bay, đến Kinh Thành. Sau đó, Chu Thiêm đến đón hắn, cùng lái xe trở về. Có lẽ so với Giang Triệt và mọi người đến thì không chênh lệch thời gian là bao, có khi còn sớm hơn một chút...
Chuyến bay còn sớm, Chu Thiêm đã đổi một tiết học với giáo sư khác, đem tiết học vốn vào buổi chiều đổi thành buổi sáng.
Các bạn học nhận được thông báo, đều đổi mang sách giáo khoa. Trước khi vào học, có học sinh hỏi Chu Thiêm một tiếng, tại sao lại đổi giờ học lên buổi sáng?
Chu Thiêm cười rất vui vẻ, trả lời: "Bởi vì lão sư ta à, hôm nay có việc vui."
Nghe nói như thế, tất cả học sinh đều mở to hai mắt, nhao nhao hỏi:
"Việc vui gì ạ?"
"Lão sư muốn đi xem mắt sao?"
"Chắc không phải đâu? Xem mắt là một chuyện đau khổ, lão sư cười tươi như hoa đào nở thế kia, chẳng lẽ là muốn cùng bạn gái đi hẹn hò?"
"A? Không phải chứ? Lão sư không phải nói trong tình huống bình thường hắn sẽ không kết hôn sao?"
Chu Thiêm giơ tay lên ý bảo mọi người im lặng, cười nói: "Trong tình huống bình thường sẽ không kết hôn, nhưng nếu như gặp được người thích hợp, vậy thì không còn là lúc bình thường! Hôm nay hai nhà chúng ta gặp mặt, không có gì bất ngờ xảy ra, ta sẽ vắng mặt trong mấy ngày sắp tới!"
"Oa!"
Lời vừa nói ra, trong phòng học càng thêm một mảnh xôn xao.
Bọn hắn đoán là hẹn hò, vậy mà lại đã đến mức độ hai nhà gặp mặt.
"Vậy nói như vậy, có phải hay không qua một thời gian ngắn chúng ta có thể ăn kẹo mừng rồi?"
Chu Thiêm gật đầu: "Hẳn là, không sai biệt lắm."
"Oa ngẫu!"
"Lão sư ngài nói bình thường sẽ không kết hôn lời này mới trôi qua bao lâu? Nhanh như vậy liền gặp được người phù hợp?"
"Đúng vậy a, cái này cũng quá nhanh đi! Lão sư ngài tìm ở đâu..."
Cả phòng học sinh nhao nhao đặt câu hỏi.
Chu Thiêm cười ha hả khoát tay nói: "Về phần tìm ở đâu thì ta không nói tỉ mỉ, tránh làm 'phá hư quang huy hình tượng của ta'."
Lời này không thể nghi ngờ là đang cố ý trêu đùa.
Bởi vì lời vừa nói ra, các học sinh lập tức liền nghĩ đến khả năng tạo thành kết quả này.
"Phá hư quang huy hình tượng?"
"Chẳng lẽ... Là lớp chúng ta?"
"Đào đi! Không phải đâu?"
Chu Thiêm vội vàng khoát tay: "Các ngươi liên tưởng quá vô lý! Nàng đúng là học sinh trường chúng ta, bất quá, thường thì nàng xem ta như học trưởng. Lúc nàng mới vào trường, ta còn đang học năm tư..."
"Lần đầu tiên nhìn thấy, ta đã cảm thấy nữ hài tử này rất đặc biệt, nhưng chờ mãi, chờ rất lâu, đều không có chờ đến khi nàng biểu hiện ra giống như ta cảm giác, cũng vẫn không dám đi thổ lộ, cứ mãi mắc kẹt."
"Hai chúng ta, tương đối mà nói là vận khí khá tốt. Nếu như vận mệnh xảy ra sai sót dù chỉ một chút, chúng ta tuyệt đối không thể tiến tới cùng nhau."
"Cho nên a!"
"Lão sư lấy kinh nghiệm và cảm ngộ của bản thân nói cho mọi người."
"Hi vọng mọi người trong cuộc đời của mình, đều có thể dũng cảm một chút, tình yêu cũng tốt, sự nghiệp cũng tốt, dũng cảm bước ra một bước, bởi vì cơ hội thay đổi cuộc đời ngươi, còn có đối phương, có thể cũng đang chờ ngươi chủ động!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận