Cự Tuyệt Làm Liếm Chó, Nữ Thần Giáo Hoa Gấp

Chương 80: Nàng nhìn người rất chuẩn, sẽ không sai!

**Chương 80: Bà ấy nhìn người rất chuẩn, sẽ không sai!**
Chu Liên bảo Tiêu Tiểu Ngư ra xem bà nội đã về chưa, chuẩn bị ăn cơm, kết quả vừa vào đến sân, liền thấy Giang Triệt cùng bà nội xách ghế đẩu ngồi cùng một chỗ, trò chuyện vui vẻ.
Trung niên mất chồng mất con, tuổi già mất dâu mất cháu.
Lần trước Giang Triệt nhìn thấy vị lão nhân này, bà đã nếm hết thảy những khổ đau mà nhân gian có thể nếm trải.
Hiện tại tuy nói cũng đã nếm một nửa, nhưng nhân sinh của bà còn chưa lâm vào tuyệt vọng hoàn toàn.
Lão nhân suy nghĩ thông suốt, Giang Triệt và bà không trò chuyện hai câu, đã đến tình trạng ngầm hiểu lẫn nhau, mà nói với Giang Triệt mỗi một câu, lão nhân đều cười không ngậm được miệng.
"Bà nội, bà về lúc nào vậy?"
Tiêu Tiểu Ngư sau khi đi ra không lên tiếng, không khỏi, nàng muốn nghe xem bà nội cùng Giang Triệt đang nói chuyện gì, thế nhưng ánh mắt Giang Triệt lại trực tiếp rơi xuống người nàng, làm cho ý nghĩ của nàng thất bại toàn bộ...
"Ta vừa mới về một lúc. Tiểu Ngư à, cơm làm xong chưa?" Tiêu nãi nãi hiền lành cười nói.
"Xong ngay đây, mẹ nói để ta xem xem bà lúc nào về." Tiêu Tiểu Ngư nói.
"Về rồi, về rồi, ăn cơm đi." Tiêu nãi nãi vịn đầu gối muốn đứng dậy, Giang Triệt cùng Tiêu Tiểu Ngư trước tiên, gần như đồng thời đỡ lấy hai cánh tay trái phải của lão nhân.
"Ta không sao, Tiểu Triệt, Tiểu Ngư, hai đứa mau vào nhà ngồi đi." Tiêu nãi nãi cười vỗ vỗ tay hai người.
Rất nhanh.
Tiêu mẫu đem đồ ăn làm xong bưng vào trong nhà.
Chỗ bọn họ ăn cơm, chính là ở phòng khách đặt một cái bàn vuông.
Ngoài món vịt muối, còn có rất nhiều thức nhắm, phần lớn đều là những món Giang Triệt chưa thấy qua, không thể không nói, tay nghề Chu Liên thật sự vô cùng tốt, cũng không trách Tiêu Tiểu Ngư có một tay trù nghệ không tệ.
Giang Triệt không khách khí, miệng lớn ăn, tối hôm qua xách đồ nướng về, Giang Triệt bảo Tiêu Tiểu Ngư cầm đi hâm nóng lại, một bàn lớn đồ vật, tuyệt đối là đủ ăn.
Nhìn Giang Triệt cuồng ăn như vậy, Chu Liên cùng Tiêu Tiểu Ngư cũng đều yên tâm.
Sau khi ăn xong, Tiêu nãi nãi không tiếp tục đi đan giỏ.
Ngăn Chu Liên lại, tự mình đi rửa bát.
Chu Liên dọn dẹp bàn, bảo Tiêu Tiểu Ngư đi hỗ trợ lau chùi những chỗ bẩn nàng làm trên xe.
Trong phòng chỉ còn lại nàng và Giang Triệt, nàng trầm mặc hồi lâu, vẫn là ngẩng đầu nhìn về phía Giang Triệt hỏi: "Giang Triệt, ta biết hỏi như vậy có chút mạo muội, nhưng... Vì cái gì cậu đối xử tốt với Tiểu Ngư như vậy?"
Chu Liên biết hỏi như vậy, có thể sẽ khiến sự tốt đẹp Giang Triệt dành cho Tiêu Tiểu Ngư biến mất, cũng có thể sẽ làm nàng mất đi công việc vừa mới có, còn có cả việc làm thêm của con gái...
Thế nhưng là nàng không biết Giang Triệt là vì cái gì.
Nàng sợ.
Sợ Tiêu Tiểu Ngư sẽ bị lôi ra khỏi vũng bùn, lại hung ác đẩy vào vực sâu vô tận.
Cho nên, nàng thà đau dài không bằng đau ngắn.
Lúc con gái còn chưa lún sâu, đem hết thảy chặt đứt...
"Bởi vì thích ạ." Giang Triệt không hề che giấu trả lời vấn đề này.
"Thích?" Chu Liên nghe được đáp án này, mở to hai mắt, mặt mũi tràn đầy khó tin: "Thế nhưng là..."
"Thế nhưng Tiểu Ngư không có gì xuất chúng, ta vì sao lại thích con bé?" Giang Triệt hỏi vấn đề Chu Liên muốn hỏi, cười tươi một tiếng: "Dì... Dì nên có lòng tin với con gái mình mới đúng ạ!"
Bởi vì thích.
Nghe được đáp án này.
Trong lòng Chu Liên sóng lớn nổi lên, trầm mặc rất lâu rất lâu, lúc này mới yên lặng cười một tiếng.
Đúng vậy a.
Nên có lòng tin với con gái mình mới phải!
Nàng bởi vì Giang Triệt ưu tú chói mắt, lại cho rằng không thể nào là bởi vì thích.
Trực tiếp loại bỏ câu trả lời chính xác, lúc này mới nghĩ thế nào đều nghĩ mãi không rõ, Giang Triệt tại sao muốn đối tốt với Tiêu Tiểu Ngư như vậy.
Nhưng nếu như cũng là bởi vì thích...
Giang Triệt làm những việc này, thật là nhọc lòng!
Trong nháy mắt, Chu Liên toàn bộ đều nghĩ thông.
Điện thoại rơi trong nhà vệ sinh, đổi điện thoại cho Tiêu Tiểu Ngư;
Thông báo tuyển dụng Tiêu Tiểu Ngư, để Tiêu Tiểu Ngư nấu cơm, quan tâm nàng ăn uống;
Nói vừa lúc có việc tới đây, để Tiêu Tiểu Ngư làm hướng dẫn viên...
Từng việc, từng việc.
Tất cả đều là Giang Triệt dùng khả năng lớn nhất giữ gìn lòng tự trọng của con gái, đối xử tốt với con bé!
Thậm chí bao gồm việc ở gần nhà mình, mở một tiệm trà sữa...
Nước mắt Chu Liên, trong nháy mắt vỡ òa tuôn trào, vui vẻ lại bối rối, vui vì Tiểu Ngư có người thật lòng đối tốt, hao tâm tổn trí, hao tâm tốn sức chiếu cố con bé, bối rối vì mình tùy tiện đặt câu hỏi, có thể hay không khiến Giang Triệt...
"Dì, gọi con là Tiểu Triệt là được."
Lúc này, Giang Triệt vừa cười vừa nói, nụ cười vô cùng tươi tắn, hàm răng trắng sáng đều tăm tắp.
"Được! Tiểu Triệt!"
Chu Liên trong nháy mắt nghẹn ngào lên tiếng, lau nước mắt không ngừng gật đầu.
Lão thái thái rửa bát xong từ phòng bếp đi ra, Giang Triệt nói đi ra xem Tiêu Tiểu Ngư một chút.
Tiêu nãi nãi vào trong phòng, thấy Chu Liên khóc.
Chu Liên nói với lão thái thái, đây là nước mắt vui mừng, vui vì có người thật lòng đối tốt với Tiểu Ngư, Tiểu Ngư độc thân ở nơi đất khách quê người, có người quan tâm chiếu cố.
Lão thái thái lắc đầu nhận lấy lời.
Bà nói a.
Nên vui mừng, toàn bộ quãng đời còn lại của Tiểu Ngư đều có người quan tâm chiếu cố mới phải.
Bà còn nói, khi nhìn thấy Giang Triệt đứng ở nơi đó, cười gọi bà một tiếng bà nội, bà giống như thấy được Tiêu gia gia vài thập kỷ trước, còn có Chu Liên hơn hai mươi năm trước.
Bà nhìn người rất chuẩn.
Sẽ không sai!
...
Đã vào đầu thu, nhưng mặt trời phương nam vẫn như cũ gay gắt vô cùng, nhất là dừng ở dưới ánh mặt trời, trong xe, nhiệt độ cao bất thường, Tiêu Tiểu Ngư mồ hôi nhễ nhại, còn cần đến chiếc khăn mặt lần trước để quên trên xe Giang Triệt ra sức lau, thiếu chút nữa là đem mỗi một cái lỗ thông gió trên ghế ngồi đều lau sạch.
Giang Triệt gần như cưỡng ép lôi nàng ra khỏi xe.
Nếu tiếp tục như vậy, sợ là muốn cảm nắng trên xe.
Sau khi về phòng, Tiêu Tiểu Ngư phát hiện có chút kỳ quái, Chu Liên nhìn Giang Triệt ánh mắt, luôn cảm thấy không giống, nhưng chỗ nào không giống lại không nói ra được...
Biết Giang Triệt tối hôm qua khẳng định không nghỉ ngơi tốt, Chu Liên bảo Giang Triệt đi phòng Tiêu Tiểu Ngư nghỉ ngơi một hồi, Tiêu Tiểu Ngư giúp Giang Triệt sửa sang lại giường chiếu, vẻ mặt ngượng ngùng rời khỏi phòng, Giang Triệt nằm trên giường, một mùi thơm tươi mát nhàn nhạt chui vào lỗ mũi, hắn nhếch miệng, tâm tình rất tốt.
Cùng Tiêu mẫu thẳng thắn thích Tiêu Tiểu Ngư điểm này.
Tiêu nãi nãi thông suốt, cũng sớm ý thức được.
Hết thảy đều làm rõ, như vậy rất nhiều chuyện liền đều trở nên đơn giản hơn nhiều.
Tỉ như, tìm cách dẫn các nàng đi kiểm tra sức khỏe.
Giang Triệt ngửi mùi thơm nhàn nhạt đặc trưng của Tiêu Tiểu Ngư, nghĩ đi nghĩ lại, mệt mỏi ập đến, ngủ thiếp đi.
Lúc mở mắt ra, đã hơn hai giờ chiều, Tiêu Tiểu Ngư đang giúp Chu Liên thu dọn phòng, Chu Liên gặp Giang Triệt dậy, hỏi Giang Triệt đói bụng không, khát không, một hồi lâu hỏi han ân cần.
Nàng lúc này nhìn Giang Triệt, đã tiến vào giai đoạn càng xem càng thích.
Giang Triệt không khát cũng không đói.
Lúc Tiêu Tiểu Ngư đi đổ rác, Giang Triệt tìm Chu Liên, nói đến ý nghĩ của mình.
Hắn muốn mang Tiêu nãi nãi đi bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe toàn diện.
Hắn không nói mang cả Chu Liên, chỉ nói Tiêu nãi nãi.
Để Chu Liên sau khi nghe xong, cự tuyệt cũng không biết mở miệng thế nào.
Nàng đồng ý.
Bất quá, nàng khăng khăng nói, nhất định phải để nàng trả tiền.
Nếu không, nói gì cũng sẽ không đi.
Giang Triệt cũng đồng ý.
Đi trước rồi tính...
Bạn cần đăng nhập để bình luận