Cự Tuyệt Làm Liếm Chó, Nữ Thần Giáo Hoa Gấp

Chương 442: Đây là ai?

**Chương 442: Đây là ai?**
"12 giờ!"
"Lại thêm một tuổi, thời gian a, đối với phụ nữ mà nói, thật sự là vấn đề nan giải không có lời giải."
"Thôi được rồi, đừng nói chuyện này nữa, nào nào nào, cạn ly! Mọi người chúc tết nguyên đán vui vẻ!"
Cảnh Thụy Ngự Thành.
Ba người phụ nữ tụ tập trong phòng khách.
Vào thời khắc 00:00, bọn họ nâng ly đế cao trong tay chạm cốc, uống một hơi cạn sạch chỗ rượu còn lại.
Sau khi đặt chén rượu xuống.
Trần Vận với gương mặt ửng hồng suy tư một chút, vẫn cầm điện thoại đặt trên bàn lên, gửi cho Giang Triệt một tin nhắn chúc mừng năm mới.
Mà Bạch Khê Vân đang ngồi ở đối diện, cũng không hẹn mà cùng gửi một tin nhắn có nội dung tương tự, cho cùng một người.
Ngược lại, Trần Thanh, người sắp kết hôn, lại không cầm điện thoại lên để gửi tin nhắn cho Chu Thiên.
Cũng không phải là vì có được rồi, nên không còn tâm tâm niệm niệm nữa.
Mà là vì Chu Thiên ban ngày còn có việc bận, đã sớm đi ngủ.
Nàng gửi tin nhắn qua, có thể sẽ làm ồn đến đối phương...
Cùng nhau uống rượu trò chuyện, ba người phụ nữ, nhìn có vẻ rất vui, nhưng kỳ thật mỗi người đều chất chứa đầy tâm sự.
Tâm sự của Trần Vận, dĩ nhiên chính là Giang Triệt.
Tâm sự của Trần Thanh, là lo lắng cho Trần Vận.
Mà người thảm nhất trong đám, là Bạch Khê Vân.
Tâm sự của nàng là gì, căn bản không ai biết, cũng không dám để người ta biết.
Tựa như nội dung trong bài hát kia.
"Thứ khó quên nhất là thơ cổ nhân, thứ không dám nhắc đến nhất là tương tư."
"Sợ người ngoài cười chê khi giữ trong lòng một tình yêu, lại càng sợ bị người khác nhìn thấu tâm can..."
Trần Vận cùng Giang Triệt đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, còn nàng và Giang Triệt, có kỷ niệm nào đáng nói không?
Căn bản là không có.
Cho nên...
Nàng giống như ngay cả tư cách đau khổ, thương tâm cũng không có.
...
Trần Vân Tùng chạy tới Kim Lăng.
Ngày cuối cùng của năm 2015 này, hắn trải qua ở trong tiệm mì hoành thánh.
Hắn vốn định mang Lưu Hàm đi ăn tiệc lớn.
Kết quả, tiệm mì hoành thánh không đóng cửa ngày Tết, hắn quên mất điểm này, đến lại làm nhân viên phục vụ một ngày.
Nhưng đối với những thứ này.
Trần Vân Tùng đều không quan trọng.
Bởi vì bất kể là ở đâu, làm việc hay hẹn hò.
Chỉ cần được gặp Lưu Hàm, hắn liền vui vẻ!
Ngày mai sẽ là tết nguyên đán, buổi tối tiệm mì hoành thánh buôn bán rất tốt.
Nếu như Trần Vân Tùng không tới, Lưu Hàm tuyệt đối phải đầu bù tóc rối.
Vẫn bận đến hơn mười một giờ, một ngày này mới coi như kết thúc.
Lưu Hàm lại nấu cho bọn hắn hai bát mì.
Hai người ăn mì hoành thánh.
Cây kim đồng hồ trên chiếc đồng hồ treo tường, "tí tách" điểm tới con số 12.
"Tiểu Hàm, chúc tết nguyên đán vui vẻ, chúc em năm 2016..."
Trần Vân Tùng chuẩn bị sẵn lời chúc phúc mấy ngày, thấy đến giờ, mở miệng định đọc thuộc lòng một lần, kết quả vừa mới mở đầu, liền bị Lưu Hàm một tay bịt miệng: "Em biết rồi! Cảm ơn anh!"
Trần Vân Tùng gãi đầu.
Ta còn chưa nói mà em đã biết...
Đây chẳng lẽ chính là trong truyền thuyết "tâm hữu linh tê"?
Đúng là "tâm hữu linh tê".
Bất quá, chỗ linh tê, là Lưu Hàm biết Trần Vân Tùng mở miệng chính là lại lúng túng đến mức làm người ta nổi hết cả da gà...
Hắn muốn nói gì, đoán sơ qua cũng có thể đoán được, cho nên...
Vẫn là trực tiếp bỏ qua khâu này thì tốt hơn.
Ăn xong mì hoành thánh.
Hai người cùng rời khỏi tiệm.
Trong khoảng thời gian này, Trần Vân Tùng không còn thuê phòng ở khách sạn đối diện nữa.
Lúc mới bắt đầu, hắn tìm một quán trọ nhỏ, ba mươi đồng một ngày, trong phòng chỉ có một cái giường.
Về sau Lưu Hàm ngăn hắn lại, bảo hắn cùng về nhà ngủ.
Nhà Lưu Hàm ở ngay gần đó, một khu nhà tập thể cũ kỹ hai phòng ngủ.
Cũ kỹ đến mức lúc ấy cha nàng bị bệnh, muốn bán nhà, giá còn thấp hơn giá thị trường rất nhiều, mà trong một khoảng thời gian vẫn không bán được...
Hai phòng ngủ.
Một phòng là mẹ Lưu Hàm, một phòng là Lưu Hàm.
Mẹ Lưu Hàm, Ngô Mai ra ngoài làm việc vặt, nửa tháng mới về nhà ở vài ngày, khoảng thời gian trước vừa mới về một lần, đi không bao lâu, tạm thời sẽ không quay về.
Thế nhưng, cho dù Ngô Mai không ở nhà, để Trần Vân Tùng ở phòng kia, cũng không thích hợp.
Cho nên, Lưu Hàm liền để Trần Vân Tùng...
Trải nệm nằm dưới đất trong phòng khách.
Cũng may là thời tiết ngày càng lạnh, tiếp tục nằm đất trong phòng khách, thật sự là hơi lạnh, dù sao phương nam không có hệ thống sưởi, thế là liền cho Trần Vân Tùng một cơ hội, để hắn có thể...
Ra ngoài mua một cái máy sưởi điện về.
Trải một lớp thảm dã ngoại, lại trải lên hai lớp đệm giường, đắp chăn cẩn thận, kéo máy sưởi điện đặt ở bên bắp đùi rồi bật lên, Trần Vân Tùng mặc một bộ đồ giữ ấm, chui vào trong chăn, đắp chăn kín mít, sau đó, hắn cầm điện thoại lên gửi cho Lưu Hàm một câu chúc ngủ ngon.
Đặt điện thoại xuống, rất nhanh, Trần Vân Tùng tiến vào mộng đẹp.
Mà mơ mơ màng màng, hắn nghe thấy tiếng có người mở cửa, "lạch cạch" một tiếng, đèn phòng khách bị bật lên, hắn cố gắng mở mắt, ở cửa chính, đứng đó một người phụ nữ trung niên, đang đầy vẻ kinh ngạc nhìn mình.
Đây là ai?
Còn cần đoán sao?
Sự bối rối của Trần Vân Tùng trong nháy mắt biến mất không còn tung tích, hắn trở mình một cái ngồi dậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận