Cự Tuyệt Làm Liếm Chó, Nữ Thần Giáo Hoa Gấp

Chương 875: Việc vui gì?

**Chương 875: Việc vui gì?**
Ngồi tại vị trí làm việc của mình, Tô Dung Âm quay đầu nhìn thoáng qua cửa sổ sát đất cách đó không xa.
Thoáng chốc, đã mấy năm trôi qua.
Nàng đã cố gắng mấy năm.
Từ Chiết Đại tốt nghiệp, thành công thi đỗ nghiên cứu sinh ở đại học Hoa Thanh, đồng thời dùng thời gian cực ngắn để thuận lợi tốt nghiệp.
Từ một thiếu nữ xanh non, đến nay đã trở nên thành thục hơn rất nhiều.
Bạn bè trước kia gặp lại, có lẽ sẽ chỉ nói một câu "Ngươi trưởng thành thật nhiều", nhưng trong đó rốt cuộc có bao nhiêu kinh nghiệm được khái quát trong một câu nói như vậy, thì cũng chỉ có Tô Dung Âm tự mình biết.
Mà nguyên nhân nàng cố gắng đến đây, chỉ có một.
Đó chính là giờ khắc này, đang diễn ra.
Không sai.
Nguyên nhân nàng cố gắng, chính là vì có thể thành công gia nhập vào công ty của Giang Triệt để làm việc.
Không phải là bởi vì không cam lòng, muốn thông qua phương thức này để từ Tiêu Tiểu Ngư tranh đoạt Giang Triệt hay gì đó.
Nàng hiểu rất rõ.
Chuyện này không liên quan quá nhiều đến Tiêu Tiểu Ngư.
Cho dù Tiêu Tiểu Ngư không phải là một cô gái tốt như vậy, thậm chí là một người đặc biệt không tốt, thì nàng cũng không thể nào lại có được Giang Triệt.
Đây là nguyên nhân giữa nàng và Giang Triệt, không liên quan đến bất kỳ ai khác.
Nói hối hận, nàng đương nhiên vẫn còn hối hận, hối hận năm đó không hiểu chuyện, đã đối xử với Giang Triệt như thế, xem chân tình của Giang Triệt như phế phẩm mà chà đạp. Đến khi hiểu rõ tất cả mọi chuyện, thì đều đã muộn.
Nói buông xuống, trong lòng nàng đương nhiên cũng không thể nào buông xuống được, sợ rằng cả đời này cũng không thể buông xuống một chút nào.
Nàng chấp nhất như vậy, lấy thời khắc hiện tại làm mục tiêu cố gắng lâu như vậy, nguyên nhân là bởi vì nàng phải trả nợ.
Trả lại hết.
Tô Dung Âm phải trả lại những gì nàng đã nợ Giang Triệt.
Không chỉ là khoản tiền Giang Triệt cho phụ thân nàng mượn lúc trước, thứ nàng nợ Giang Triệt không chỉ có số tiền đó mà thôi.
Rất, rất nhiều.
Tô Dung Âm đếm cũng không xuể.
Mà cuối cùng, Giang Triệt vẫn lựa chọn cho nhà nàng mượn số tiền đó. . .
Trong đầu thoáng chốc hiện lên hàng ngàn suy nghĩ, nhưng lại bị nàng ép xuống trong nháy mắt. Nàng hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn về phía máy tính, từ trong túi xách lấy ra một hộp kính mắt, đeo lên một chiếc kính gọng lớn màu vàng, cầm tập văn kiện vừa được chủ quản đặt ở bên bàn làm việc lên, bắt đầu gõ bàn phím lách cách, nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc.
Mà nàng còn chưa chuyên tâm làm việc được bao lâu, một nhân viên bộ tài vụ liền kéo một chiếc xe đẩy nhỏ tới. Bên trong xe đẩy nhỏ toàn là hồng bao, đối phương liền trực tiếp bắt đầu phát. Mỗi người một bao, hồng bao rất dày, ước chừng phải có gần ngàn tệ.
"Chị Lưu, đây là hồng bao cho chúng ta sao?"
"Ta cũng muốn là của ta, nhưng sợ các ngươi không đồng ý a!"
"Đây là có chuyện gì? Sao phát hồng bao phương thức lại đặc thù như thế? Còn phát hồng bao bằng tiền mặt?"
"Chuyện này à. . ."
Nhân viên bộ tài vụ được gọi là chị Lưu kéo dài giọng, cười nói: "Đây là phu nhân của Giang tổng chúng ta có thai, Giang tổng vui vẻ, toàn công ty từ trên xuống dưới, mỗi người một bao, không sót một ai!"
"Chà, đây đúng là đại hỉ sự a!"
"Hì hì, cảm ơn Giang tổng, đã cho ta có hồng bao cầm, còn có hỉ khí để lây. Ta chuẩn bị mang hồng bao này ngày đêm để dưới gối đầu, hi vọng cũng có thể 'một phát nhập hồn', nhất cử mang thai!"
"Cô đừng có làm mấy chuyện kỳ quái đó."
"Tới cô này. . ."
"Tô Dung Âm phải không, vận khí của cô thật đúng là quá tốt rồi, đưa cho cô hồng bao này! Không cần cảm ơn ta, cảm ơn Giang tổng là được rồi!"
Hồng bao bị chị Lưu nhét vào tay Tô Dung Âm.
Mà nàng nắm chặt hồng bao, đôi mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm, sững sờ tại chỗ, thật lâu sau vẫn chưa hoàn hồn. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận