Cự Tuyệt Làm Liếm Chó, Nữ Thần Giáo Hoa Gấp

Chương 60: Tại sao muốn đối ta tốt như vậy?

Chương 60: Tại sao lại đối xử tốt với ta như vậy?
"Đây là ký túc xá riêng biệt mà trường học cấp cho ta." Giang Triệt quay đầu nhìn nàng một cái, nói: "Ngoài nấu cơm, còn phải giúp quét dọn vệ sinh ở đây... Tiểu Ngư à, ngươi sẽ không để ý chứ?"
"Ta..." Tiêu Tiểu Ngư lắc đầu: "Không để ý."
"Vậy thì tốt, cho ngươi một chiếc chìa khóa, sau này ngươi có thể tùy ý ra vào nơi này." Giang Triệt trực tiếp đưa một chuỗi chìa khóa trong hai chuỗi đã tách ra từ sớm cho Tiêu Tiểu Ngư.
Tiêu Tiểu Ngư không nhận, nàng cảm thấy như vậy không ổn.
Giang Triệt trực tiếp nhét vào tay nàng, không khỏi phân trần nói: "Ngươi không cầm chìa khóa thì làm sao đến sớm nấu cơm? Chẳng lẽ muốn ta mỗi ngày đưa chìa khóa một lần sao?"
"À..." Tiêu Tiểu Ngư không phản bác nữa, yếu ớt đưa tay nhận lấy chìa khóa.
Trong sân sạch sẽ gọn gàng, chỉ là hai mảnh đất trống trơ trọi có vẻ hơi trống trải, những tiểu viện khác đều trồng đầy rau, chỉ có nơi này của hắn trơ trụi. Mở cửa đi vào trong phòng, căn nhà nhỏ hai tầng, mặc dù diện tích mỗi gian phòng đều không lớn, nhưng lại toát lên một cỗ cảm giác ấm áp, Tiêu Tiểu Ngư vừa bước chân vào, liền sinh ra một loại cảm giác rất thích.
Đôi mắt to của nàng xoay tròn, nhìn quanh hai bên một hồi, lại đột nhiên phát hiện vị trí phòng bếp, lúc này mới nhớ tới mình tới đây là làm gì, vội vàng nhấc túi đồ lớn mà Giang Triệt mua về lên, nói: "Ta đi nấu cơm!"
"Ừm, ngươi làm đi, ta ra ngoài một lát."
Giang Triệt nói một tiếng, rời khỏi tiểu viện, lái xe đi đến cửa hàng gần nhất, mua một túi lớn dầu gội, sữa tắm, bình giữ nhiệt và sữa rửa mặt, nước dưỡng ẩm, kem dưỡng da tay, khăn tắm, hai bộ ga trải giường, vỏ chăn, chăn, còn có chổi, cây lau nhà các loại, mang theo tám cái túi, còn vác cả chổi, cây lau nhà, giống như là từ nơi nào đó nhập hàng trở về, quay lại tiểu viện.
Vừa vào cửa, một mùi thơm xông vào mũi, trên bàn ăn đã bày lên hai món, nhưng được đậy kín bằng đĩa nên không rõ là món gì, lúc này, bóng hình xinh đẹp gầy gò kia bưng một chiếc đĩa từ trong phòng bếp đi ra, là một đĩa cà chua xào trứng, nàng vừa đặt đĩa xuống, vừa dịu dàng nói với Giang Triệt: "Vừa hay cơm đều làm xong, đi rửa tay ăn cơm thôi."
Một câu nói, khiến Giang Triệt không khỏi có chút hoảng hốt.
Có thể xem là hai hình ảnh hạnh phúc nhất trong cuộc đời, một là bị lão nương dùng đũa đánh vào tay: "Đã rửa tay chưa mà ăn?"
Một hình ảnh khác, chính là về đến nhà, người thê tử hiền lành dịu dàng nói một tiếng: "Mau đi rửa tay rồi ăn cơm."
"Được!"
Giang Triệt tươi cười gật đầu, đặt đồ xuống, rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn, Tiêu Tiểu Ngư cũng đã mở đĩa đậy hai món ăn kia ra, là một đĩa gà ác hầm, còn có một đĩa hải sâm hầm, cộng thêm đĩa cà chua xào trứng vừa rồi, tổng cộng là ba món ăn, tất cả đều được làm ra dáng.
Nhưng sau khi Giang Triệt ngồi xuống, Tiêu Tiểu Ngư lại cúi đầu, có chút co rúm: "Ta, ta đọc sách không được bao lâu, không nhớ được nhiều công thức, chỉ nhớ được món hầm, cho nên hai món đều làm món hầm..."
Giang Triệt gắp một miếng bỏ vào miệng, lại ăn một miếng của món kia, hương vị đều rất ngon, có chút giống hương vị đồ ăn mà Trần nữ sĩ làm, rất hợp khẩu vị của Giang Triệt, Giang Triệt xới một bát cơm lớn, tán thưởng gật đầu nói: "Ngon lắm... Khoan đã!"
Giang Triệt nhìn về phía Tiêu Tiểu Ngư, hỏi: "Vừa nãy ngươi nói đi xem sách... Là đi xem thực đơn à?"
Tiêu Tiểu Ngư khẽ gật đầu: "Ừm..."
Giang Triệt nhìn nàng, có một loại xúc động mãnh liệt muốn xoa đầu nàng, thậm chí ôm thân thể mềm mại của nàng vào lòng, quá đáng yêu, hoặc là nói ngốc nghếch một cách đáng yêu, làm cho người ta yêu mến... Hít sâu một hơi, hắn nói: "Ăn cơm đi."
"Ừm."
Tiêu Tiểu Ngư cầm đũa lên, bưng bát cơm đầy.
Thế nhưng còn chưa ăn được mấy miếng.
Giang Triệt phát hiện, đũa của nàng, vẫn luôn gắp ở trong đĩa cà chua trứng, hơn nữa lại chỉ gắp cà chua.
Trong nháy mắt liền hiểu được tâm tư của Tiêu Tiểu Ngư, Giang Triệt bèn kéo đĩa cà chua xào trứng đến trước mặt mình, đổ cơm trong bát vào đĩa, trộn vài lần, trực tiếp bưng đĩa bắt đầu ăn.
Đũa của Tiêu Tiểu Ngư cứng lại giữa không trung, nhìn hai món ăn còn lại, có chút không biết làm sao.
Nàng là cố ý xào món cà chua trứng này...
"Ăn cái này, món này đại bổ, ăn vừa phải thôi, ăn nhiều quá phát hỏa, còn phải đi bệnh viện truyền nước... Đĩa này ngươi ít nhất phải ăn một nửa."
Giang Triệt gắp mấy miếng hải sâm bỏ vào trong bát của Tiêu Tiểu Ngư, lại gắp thêm mấy miếng gà ác, trực tiếp chất đầy bát của Tiêu Tiểu Ngư, ngay sau đó còn nói: "Ăn hết sạch, nếu không sẽ phải đổ đi."
Tiêu Tiểu Ngư cúi đầu xuống, bắt đầu ăn, tóc che khuất mắt nàng, khiến Giang Triệt không phát hiện... Cặp mắt đẹp kia của Tiêu Tiểu Ngư, chỉ trong nháy mắt đã trở nên đỏ ửng.
Thấy nàng ăn, Giang Triệt cũng tiếp tục ăn cơm.
"Tại sao lại đối xử tốt với ta như vậy?" Tiêu Tiểu Ngư chẳng biết từ lúc nào ngừng đũa, giọng nói yếu ớt như tiếng muỗi vo ve, hỏi.
"Hửm?" Giang Triệt đang vùi đầu ăn cơm, nghe Tiêu Tiểu Ngư dường như nói gì đó, nhưng lại không chắc chắn, dừng đũa ngẩng đầu nhìn về phía nàng: "Tiểu Ngư, vừa nãy ngươi nói chuyện với ta à?"
"Không, không có..." Tiêu Tiểu Ngư chống đầu khẽ lắc, không lặp lại một lần nữa, để Giang Triệt nghe rõ câu hỏi vừa rồi của nàng, gắp một miếng hải sâm dài bằng bàn tay nàng, cắn từng miếng nhỏ...
Rất nhanh, Giang Triệt đã ăn no, trực tiếp đứng dậy đi vào phòng khách bật TV.
Hắn ăn no rồi ngồi đối diện Tiêu Tiểu Ngư, chỉ làm cho nàng thêm sốt ruột, ảnh hưởng đến tiết tấu nhai kỹ nuốt chậm của nàng.
Quan trọng nhất là, hắn đi rồi, Tiêu Tiểu Ngư liền biết, những món ăn còn lại nàng nhất định phải ăn hết, bằng không cũng chỉ có thể đổ đi.
"Uống xong trong bụng, lưng không đau, chân không mỏi, đi đường cũng có lực..."
Giống như đang xem TV, nhưng kỳ thật ánh mắt vẫn luôn đặt trên người thiếu nữ đang ăn cơm từng miếng nhỏ kia, nhìn một hồi, Giang Triệt đột nhiên phát hiện một điểm.
Tiêu Tiểu Ngư vẫn luôn ăn cơm rất chậm, cho nên không rõ ràng, rất khó phát hiện.
Thế nhưng cẩn thận nhớ lại một chút, lượng cơm mà thiếu nữ gầy gò này ăn quả thật không nhỏ... Không đúng, phải nói là có chút kinh người.
Lượng cơm của Giang Triệt đã rất lớn, nàng so với Giang Triệt còn ăn nhiều hơn một chút...
Điều này khiến Giang Triệt nhớ tới một nhân vật nữ trong Anime.
Đồng thời cũng càng thêm đau lòng.
Rõ ràng có thể ăn nhiều như vậy, trước kia cả ngày lại ăn ít như vậy, hơn nữa còn là cơm với dưa muối, sao lại không thiếu dinh dưỡng cho được?
Từng miếng nhỏ ăn hết sạch mọi thứ trên bàn, cơm trong nồi cũng trộn với nước tương thịt kho ăn không còn một hạt, Tiêu Tiểu Ngư khẽ ợ một tiếng, sau khi ợ xong, nàng phát hiện không đúng, lặng lẽ quay đầu nhìn Giang Triệt, thấy Giang Triệt không chú ý tới mình, lúc này mới thở phào một hơi, bắt đầu thu dọn bát đũa, bưng vào trong phòng bếp rửa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận