Cự Tuyệt Làm Liếm Chó, Nữ Thần Giáo Hoa Gấp

Chương 743: Đến bốn đôi đũa

Chương 743: Đòi bốn đôi đũa Trần Vân Tùng nước mắt nước mũi tèm lem, ôm chặt lấy đùi Giang Triệt không buông. Nước mũi treo lơ lửng nơi chóp mũi, ngưa ngứa, còn định quệt vào ống quần Giang Triệt, bị Giang Triệt xách lên, đá cho mấy phát vào mông.
Đá xong, Trần Vân Tùng ôm mông đứng đó, cả người trong nháy mắt đã bình thường trở lại không ít, nhưng đôi mắt, từ đầu đến cuối vẫn thâm tình nhìn Giang Triệt, khiến Giang Triệt thấy mà rợn cả da gà.
"Không phải, ngươi có thể nhìn ta bằng ánh mắt bình thường được không..."
Giang Triệt bị hắn nhìn mà khó chịu, không nhịn được lại đá cho một trận.
"Đại ca, bạn gái của ta ở đây, nể mặt ta chút đi!"
Trần Vân Tùng vừa la vừa chạy, vừa chạy vừa hô.
"Tiểu Ngư tẩu tử, chị biết nhà vệ sinh ở đâu không?"
Lưu Hàm nghiêng đầu, hỏi Tiêu Tiểu Ngư.
"Chắc là ở đằng kia, tôi dẫn cô đi."
Tiêu Tiểu Ngư chỉ về một hướng, hai người cùng đi qua đó.
"Bạn gái của ngươi không có ở đây!"
Giang Triệt dùng một chiêu cầm nã thủ, vật Trần Vân Tùng xuống ghế sô pha.
Kỳ thật cũng không gây ra tổn thương gì lớn, nhưng đau thì đúng là rất đau. Trần Vân Tùng kêu la thảm thiết như lợn bị chọc tiết, mãi đến khi Giang Triệt đem hết thảy cảm xúc của hắn đánh bay, nhét trở lại vào bụng, lúc này mới tha cho hắn một lần. Tiêu Tiểu Ngư cùng Lưu Hàm quay lại, Trần Vân Tùng ngồi bệt trên ghế sô pha, lè lưỡi thở hổn hển như chó.
"Đừng thở nữa! Không phải mời ta ăn cơm sao? Trời tối rồi, đi thôi!" Giang Triệt phủi tay, nói.
"Vâng!"
Trần Vân Tùng yếu ớt đáp lời, mấy người cùng theo sau Giang Triệt đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng Giang Triệt, ánh mắt Trần Vân Tùng, vẫn như cũ... tràn đầy tình ý!
Căn biệt thự này, Trần Vân Tùng coi như nhận.
Để Trần Vân Tùng quyết định nhận lấy không phải vì Giang Triệt trực tiếp sang tên biệt thự cho mẹ hắn, cũng không phải hắn không nhận thì Giang Triệt sẽ đá, sẽ khóa hắn.
Hắn nhận lấy là bởi, hắn biết Giang Triệt đối tốt với hắn đến mức không cho phép hắn cự tuyệt, giống như vô số lần từ nhỏ đến lớn, đều như vậy.
Điều mình muốn làm, chính là nhận lấy phần tâm ý này, sau đó nỗ lực để bản thân trở nên hữu dụng hơn, báo đáp lại sự tốt đẹp này của Giang Triệt!
Càng nghĩ, nụ cười trên mặt Trần Vân Tùng càng lớn, đi theo bên cạnh Trần Vân Tùng, Lưu Hàm nhìn biểu lộ của Trần Vân Tùng, nếu không phải Giang Triệt có bạn gái xinh đẹp như vậy đi cùng, cô thật sự hoài nghi.
Ân... Hiện tại cũng rất đáng nghi, bởi vì nhìn qua, giống như bạn trai mình đơn phương...
Giang Triệt đã nói là làm, lái xe trực tiếp đưa Trần Vân Tùng đến một nhà hàng Tây sang trọng.
Nhìn cách bài trí tinh xảo, xa hoa, Trần Vân Tùng không khỏi toát mồ hôi.
Bữa cơm này của bọn hắn tốn bao nhiêu tiền, Trần Vân Tùng không hề thấy đau lòng, điều hắn lo sợ chính là, tiền trong tay không đủ, không trả nổi bữa cơm này!
Cứ như vậy, cuối cùng lại là Giang Triệt bỏ tiền.
Cũng may, cầm menu lên xem xét.
Tuy đắt, nhưng không đến nỗi quá đắt.
Chỉ cần không gọi những món đồ vật cao cấp như trứng cá muối, có ăn nhiều đến mấy, tiền trong tay hắn vẫn có thể chi trả.
Mặc dù nói số tiền này vẫn là lần trước Giang Triệt phát bao lì xì mà có, hắn tiêu chưa hết, tương đương với việc dùng tiền Giang Triệt mời Giang Triệt ăn cơm.
Nhưng, tiền này hắn sẽ trả!
Cho nên...
Nghĩ đến đây, trong đầu Trần Vân Tùng không hiểu sao lại hiện ra cảnh Hứa Tam Đa vay tiền, cầm điện thoại rống to.
"Ta nhất định phải trả!!!"
Bất quá...
Đến bây giờ, hắn nợ Giang Triệt bao nhiêu tiền rồi?
Riêng tiền, đã mười mấy vạn.
Nếu tính thêm những thứ khác, vậy đơn giản là không đếm xuể...
Cho nên.
Cái này mà trả, khả năng phải mất cả một đời!
Lưu Hàm rất ít khi đến những phòng ăn cao cấp như thế này ăn cơm, cũng vẫn sợ làm Trần Vân Tùng mất mặt, cho nên ban đầu không hề động đến dao nĩa. Trần Vân Tùng cũng vậy, hắn căn bản không biết tay trái cầm nĩa hay tay phải cầm nĩa, thậm chí còn chưa cầm lên, còn có những chiếc khăn tay xếp ngay ngắn, những tấm vải trắng được gấp lại thật đẹp mắt, đều là thứ gì, hắn hoàn toàn không biết.
Trần Vân Tùng trước mặt Giang Triệt thì không sợ mất mặt, còn ở bên ngoài, hắn rất sợ, càng sợ làm mất mặt Giang Triệt.
Kỳ thật, cũng chẳng có gì đáng mất mặt.
Giang Triệt đương nhiên biết dùng dao nĩa, thời gian dài như vậy, cùng Giang Triệt ăn qua vô số bữa cơm Tây, Tiêu Tiểu Ngư đương nhiên cũng học được, thế nhưng có biết thì sao, cũng không bằng dùng đũa cho thoải mái.
Con người sống chính là như vậy.
Quá coi trọng thể diện, như vậy thì nội dung chính lại càng mệt mỏi.
Chỉ khi trút bỏ được gánh nặng trong lòng, mới có thể sống thoải mái tự tại, hưởng thụ được cuộc sống chân chính, khoái ý!
Đó không phải là chuyện đơn giản.
Nhưng đối với Giang Triệt mà nói, không khó.
Bởi vì hắn đã đạt đến tầng lớp, có coi trọng hay không thì thể diện cũng không hề mất đi chút nào.
Nhìn ra hai người rất gò bó, nguồn cơn của sự gò bó là do không biết làm sao để ăn món ăn ngoại quốc này, Giang Triệt trực tiếp lên tiếng: "Cho tôi bốn đôi đũa!"
Hắn vừa dứt lời, trong không gian yên tĩnh của nhà hàng Tây, lập tức có vô số ánh mắt đổ dồn về phía này.
Trong những ánh mắt đó, có kinh ngạc, có hiếu kỳ, còn có cả khinh thường.
"Người nào vậy, nhà hàng Tây mà lại đòi đũa..."
"Anh yêu, sao lại có loại người quê mùa như vậy, cười c·hết mất!"
"Nhà hàng Tây chắc chắn không có đũa, tôi đã bắt đầu thấy xấu hổ thay hắn rồi, làm sao bây giờ?"
Nhưng, điều làm cho tất cả mọi người không ngờ tới chính là, nhà hàng không hề từ chối yêu cầu xin đũa của đối phương, thậm chí quản lý còn đích thân mang tới bốn đôi đũa mới tinh, dáng vẻ thở hổn hển, giống như vừa tự mình chạy đi mua về!
Mọi người vừa kinh ngạc, vừa ý thức được có gì đó không đúng, nhìn kỹ lại, chàng trai trẻ tuổi đang cười nói cảm ơn với quản lý này, sao lại quen mắt thế nhỉ?
"Người này... Là Giang Triệt sao?"
"Hình như là vậy!"
"Thế mà lại gặp được Giang ba ba! Không được, phải đăng lên vòng bạn bè!"
Vòng bạn bè: "Vừa rồi đi ăn ngẫu nhiên gặp được Giang ba ba cùng bạn bè của ngài ấy, ăn cơm Tây mà lại gọi bốn đôi đũa, mặc kệ làm gì, vĩnh viễn không rời xa bản chất dân tộc Đại Hạ chúng ta, phẩm đức cùng tư tưởng ưu tú như vậy, rất đáng để chúng ta học tập..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận