Cự Tuyệt Làm Liếm Chó, Nữ Thần Giáo Hoa Gấp

Chương 427: Tốt muốn nhìn một chút

**Chương 427: Rất muốn xem**
Tiêu Tiểu Ngư thường lệ cứ thứ bảy hàng tuần vào buổi chiều sẽ đến viện mồ côi.
Trần Vận từ hôm đó trở đi, cũng thường xuyên đến vào thời gian này.
Vì vậy, hai người thường hay gặp được nhau.
Đúng như lời viện trưởng Triệu Đông nói.
Hai người lương thiện, chỉ cần có cơ hội, vậy thì tỷ lệ rất lớn sẽ có thể trở thành bằng hữu.
Một khoảng thời gian trôi qua.
Hai người bọn họ có tính là bằng hữu không?
Có lẽ là không tính.
Các nàng thậm chí còn không biết tên của đối phương.
Nhưng ấn tượng của bọn họ về đối phương đều rất tốt.
Nhất là Trần Vận đối với Tiêu Tiểu Ngư mà nói.
Ngoại trừ đến viện mồ côi, chính là học tập lên lớp, Giang Triệt cùng Tiêu Tiểu Ngư cùng nhau học tập.
Nam nữ phối hợp làm việc không mệt mỏi?
Có lẽ nên nói là Tiểu Ngư cắm cây, Giang Triệt hóng mát mới đúng.
Tiêu Tiểu Ngư có mấy cuốn sổ ghi chép rất dày, ghi lại tất cả chương trình học, bao gồm cả mấy môn tự chọn cùng kiến thức trọng điểm của môn học.
Tiểu Ngư ghi nhớ đồ vật hơn một năm, bị Giang Triệt dùng một khoảng thời gian ngắn, liền tất cả đều học được.
Mà đối với điều này, Tiêu Tiểu Ngư đương nhiên không cảm thấy có gì, chỉ có vui vẻ.
Nàng nhớ những thứ này, có một phần nguyên nhân, chính là vì cho Giang Triệt xem.
Thấy Giang Triệt có tốc độ học tập kinh người như vậy, Tiêu Tiểu Ngư đối với Giang Triệt, lại càng thêm hâm mộ!
Đồng thời, cũng càng động viên Tiểu Ngư hơn!
Nàng phải thật sự nâng cao bản thân.
Nàng muốn càng cố gắng trở thành, một người mà khi Giang Triệt cần, có thể đến giúp Giang Triệt.
Cho dù Giang Triệt có thể vĩnh viễn không cần đến, nàng cũng vẫn muốn coi đây là mục tiêu!
Mà Giang Triệt khi xem những cuốn sổ của nàng, cuối cùng sẽ hiện ra một ý nghĩ.
Không biết ở kiếp này, Tiêu Tiểu Ngư có hay không viết nhật ký cho đến bây giờ.
Nếu như có.
Hắn rất muốn xem, bên trong đều viết những nội dung gì. . .
Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ việc học, ở cùng Giang Triệt, đến viện mồ côi, Tiêu Tiểu Ngư còn thường xuyên cùng bạn cùng phòng đi ra ngoài, ăn chút cơm, đi dạo phố.
Quan hệ giữa bọn họ, đang dần dần tốt lên, cũng làm cho kinh nghiệm xã giao của Tiêu Tiểu Ngư, đang từ từ tăng lên, còn có việc tiếp xúc cùng Trần Vận, hội chứng sợ xã giao đang dần được thích ứng, không còn trốn ở trong góc mà sống một mình nữa.
Giữa mùa đông, đối diện trường học có mở một tiệm kem, thuộc về sản phẩm võng hồng, đi đường qua lại liền bị cóng đến gần đủ, lại đến phần kem, "t·iêu c·hảy" là khẳng định, nhưng dù vậy, việc buôn bán vẫn rất tốt.
Sinh viên có thể sẽ không quan tâm đến thân thể của mình.
Trước mắt có đồ ăn ngon, vậy thì nhất định phải đi ăn.
Đừng quan tâm ăn xong có "t·iêu c·hảy", kinh nguyệt có làm cho bụng đau, thậm chí là bị lạnh, đều là chuyện sau này.
Lý Linh, Chu Ngọc cùng Phạm Oánh, cũng nằm trong số đó.
Các nàng rủ Tiêu Tiểu Ngư cùng đi ăn kem.
Nhưng Tiêu Tiểu Ngư thì không ở trong đám này.
Nàng rất yêu quý thân thể, cũng không phải kiểu người sẽ bị thèm ăn kh·ố·n·g chế đại não, cho dù nàng rất có thể ăn.
Nàng vốn định từ chối, nhưng lại sợ mình từ chối sẽ làm mất hứng ba người cùng phòng, thế là liền cùng đi theo.
"Tiểu Ngư, cậu thật sự không ăn sao?" Ba người trước mặt mỗi người một bát lớn, một cái Oglio, một cái sô cô la, còn có một bát hương vị dương nhánh cam lộ, Phạm Oánh ăn một miếng, liếc mắt nhìn về phía Tiêu Tiểu Ngư, hỏi.
Nàng vừa hỏi như vậy, Lý Linh cùng Chu Ngọc cũng đều nhìn sang.
"Thật sự không ăn."
Tiêu Tiểu Ngư mỉm cười lắc đầu: "Các cậu ăn là được, không cần để ý tới tớ."
"Được thôi!"
Ba cô gái gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Mặc dù là vì quan tâm, nhưng hỏi nhiều, cũng không tốt.
Ba bạn cùng phòng này của Tiêu Tiểu Ngư, thật sự rất tốt.
Cho dù là Tiêu Tiểu Ngư trước kia.
Nếu như không có quái gở như vậy, cũng nhất định có thể hòa nhập vào các nàng.
Việc đại học gặp được bạn cùng phòng như thế nào, thật sự có thể ảnh hưởng đến hướng đi của cuộc đời sau này.
Tuy nói trong tiểu thuyết, điện ảnh, phim truyền hình, mấy cô gái ở cùng một ký túc xá, lục đục với nhau, chỉ có bốn, sáu hoặc tám người, nhưng có khi đến mười mấy người, tình huống có hơi thái quá, nhưng cũng có rất nhiều, những kẻ mắt chó coi thường người khác, trong bóng tối kỳ thị xa lánh, đầu óc có vấn đề thích châm chọc người khác, người lấn yếu sợ mạnh, không phải là ít.
Cho nên, vận khí của Tiêu Tiểu Ngư, có thể nói là không tệ.
Kiếp trước, trong nhật ký có viết, Lý Linh ba người có gom cho Tiêu Tiểu Ngư hai ngàn tệ, hai ngàn không nhiều, nhưng đối với ba sinh viên mà nói, không phải là số lượng nhỏ, mà thời điểm đó, quan hệ của Tiêu Tiểu Ngư cùng ba cô gái cùng phòng ngủ, còn xa mới được như bây giờ, thậm chí còn có chút lạnh nhạt cũng không chừng.
"A đúng rồi, Tiểu Ngư, hôm qua cậu không xem nhóm chat à?"
Lý Linh đột nhiên nghĩ tới điều gì, nhìn Tiêu Tiểu Ngư nói.
"Ừm!"
Tiêu Tiểu Ngư gật đầu đáp, nàng không thấy nhóm chat, hôm qua khi nhóm chat đang sôi nổi, Giang Triệt nằm ngủ trên ghế sofa, Tiêu Tiểu Ngư liền để điện thoại ở chế độ im lặng, sau đó cũng không xem lại tin nhắn.
"Bọn tớ ban đầu định, trước tết nguyên đán tìm một thời gian, đi ăn một bữa, sau đó Phạm Oánh nói, hay là dẫn bạn trai theo cùng, bọn tớ nói để xem ý của cậu thế nào, cùng Giang Triệt nhà cậu có thời gian hay không." Chu Ngọc hỏi.
Tiêu Tiểu Ngư nhẹ giọng nói: "Tớ không có vấn đề, nhưng muốn dẫn bạn trai. . . Tớ phải hỏi Giang Triệt một chút."
"Không sao, không vội, tết nguyên đán còn mấy ngày nữa! Tiểu Ngư cậu không ăn kem, có muốn uống một cốc này không, nhìn ngon lắm. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận