Cự Tuyệt Làm Liếm Chó, Nữ Thần Giáo Hoa Gấp

Chương 823: Có thể chụp tấm hình chụp ảnh chung sao?

Chương 823: Có thể chụp một tấm hình chung không?
Nhìn ly trà sữa đặt trước mặt, mọi người đưa mắt nhìn nhau, cho dù là người muốn uống trà sữa để giải tỏa cảm xúc đang dâng trào tột độ, cũng không đưa tay ra lấy, ánh mắt mọi người đều tập trung vào người Tiêu Tiểu Ngư.
Chỉ thấy, Tiêu Tiểu Ngư sau khi đặt một ly trà sữa trước mặt tất cả mọi người, đi tới một khoảng đất trống bên cạnh, giọng nói trong trẻo, mềm mại, mở miệng nói: "Chào mọi người, tôi là Tiêu Tiểu Ngư, là đồng nghiệp mới của mọi người, trong một khoảng thời gian tới, có thể sẽ mang đến chút phiền phức cho mọi người, mong mọi người chiếu cố nhiều hơn!"
Nói xong, nàng còn hướng về phía đám người hơi cúi người cung kính.
Tất cả mọi người vẫn là hai mặt nhìn nhau.
Bọn hắn không biết nói gì, cũng không dám nói chuyện.
Tiêu Tiểu Ngư chưa từng trải qua chuyện như thế này.
Nếu là người khác, đối mặt với sự tẻ nhạt này, có lẽ sẽ ủ rũ trở lại chỗ ngồi, có lẽ sẽ ngấm ngầm tức giận, dù sao cũng là bà chủ của cả tập đoàn, thân phận vẫn ở đó.
Nhưng lần đầu tiên gặp phải tình huống này, Tiêu Tiểu Ngư không hề ủ rũ trở về, cũng càng không hề tức giận, nàng nhẹ nhàng hít sâu một hơi, mỉm cười lên tiếng lần nữa hướng mọi người nói:
"Mọi người có thể đều biết tôi là ai, có thể cũng đều vì vậy mà cảm thấy rất nhiều áp lực."
"Nhưng kỳ thật, tôi đã xuất hiện ở đây, vậy thì thân phận của tôi kỳ thực chính là giống như mọi người."
"Là một thành viên của căn phòng làm việc này, là một nhân viên bình thường của bộ phận nhân sự."
"Chỉ cần còn làm việc ở nơi này, vậy thì tôi cũng chỉ có thân phận này."
"Trong khoảng thời gian kế tiếp, hy vọng có thể cùng mọi người cùng cố gắng, cùng tiến bộ...... Tôi là nhân viên mới nhậm chức của bộ phận nhân sự, Tiêu Tiểu Ngư, hy vọng mọi người chỉ giáo nhiều hơn!"
Nói xong, Tiêu Tiểu Ngư lại hơi khom người.
Hoàn toàn khác với vừa rồi.
Lần này, không còn lặng ngắt như tờ, không có ai đáp lại.
Một cô gái đeo kính nhìn rõ sự chân thành trong ánh mắt Tiêu Tiểu Ngư, nàng không biết làm như vậy đúng hay không, nhưng nàng không kìm nén được ý nghĩ của mình, giơ hai tay lên, người đầu tiên vỗ tay cho Tiêu Tiểu Ngư.
Tiếp đó, trong văn phòng vang lên một tràng tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
"Quấy rầy mọi người!"
Tiêu Tiểu Ngư khom người tạ lỗi, trở lại chỗ ngồi của mình, lúc này, tuy nói trong lòng có kính sợ với Tiêu Tiểu Ngư, nhưng tất cả mọi người vẫn lần lượt cầm ly trà sữa Tiêu Tiểu Ngư đưa cho mình lên uống, vị ngọt ngào của trà sữa tan trên đầu lưỡi, tâm tình của mọi người thật sự dịu đi hơn phân nửa, còn có người cầm điện thoại lên, chụp một tấm ảnh ly trà sữa có tên nhãn hiệu nổi tiếng, rồi đăng lên vòng bạn bè hoặc t·i·ệ·n Ngư.
"Thật vinh hạnh, được uống trà sữa bà chủ mời!"
"Mở khóa thành tựu, được uống trà sữa bà chủ mời, còn là tự tay bà ấy đặt lên bàn cho tôi! Kích động lăn lộn.jpg"
"Bà chủ mời trà sữa, ngày nào cũng uống cái này, cảm giác hôm nay hương vị đặc biệt thơm ngọt......"
"Bà chủ? Bà chủ nào cơ? Cô làm ở t·i·ệ·n Ngư không lẽ là bà chủ t·i·ệ·n Ngư à?"
"Nói nhảm, không thì sao? Còn có thể là bà chủ quầy bán quà vặt nhà cô chắc?"
"Cmn, hâm mộ, tại sao bộ phận của chúng ta không có?"
"Cô đoán xem!"
"Ước ao ghen tị, khi nào tôi mới có thể mở khóa được một thành tựu nhân sinh, đừng nói uống trà sữa, chỉ cần được chụp ảnh chung cũng được!"
"Lời này của cô...... nhắc nhở tôi!"
Đặt điện thoại di động xuống, cô gái đeo kính vừa rồi là người đầu tiên vỗ tay đi tới trước vị trí làm việc của Tiêu Tiểu Ngư, nhẹ giọng mở miệng nói: "Chào cô, Tiêu...... Tiêu tổng, tôi đặc biệt thích cô, lát nữa tan làm, có thể chụp cùng cô một tấm hình chung không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận