Cự Tuyệt Làm Liếm Chó, Nữ Thần Giáo Hoa Gấp

Chương 867: Chúng ta phải có tiểu bảo bảo!

Chương 867: Chúng ta sắp có em bé!
Thấy Giang Triệt biểu lộ có phần ngưng trọng, Tiêu Tiểu Ngư đưa tay nắm lấy tay Giang Triệt, dịu dàng nói: "Tiểu Triệt, anh không cần lo lắng, có thể em chỉ bị cảm lạnh, hoặc là ăn không tiêu gì đó thôi!"
Giang Triệt ngước mắt nhìn về phía Tiểu Ngư, đôi mắt nàng ôn nhu nhưng lại tràn đầy ân cần với mình, yết hầu của hắn bỗng nhúc nhích.
Tiêu Tiểu Ngư còn tưởng rằng Giang Triệt không nói gì là vì còn lo lắng, lại mở miệng nói: "Tiểu Triệt, em thật sự không sao, bụng em không có khó chịu chút nào, chỉ là hơi buồn nôn một chút thôi. . ."
Giang Triệt cũng cười, gật đầu nói: "Ừm, anh biết, nhưng anh nghĩ chúng ta vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra một chút thì tốt hơn."
"Không cần đâu?"
Tiêu Tiểu Ngư vốn định nói thật sự không cần phiền phức như vậy, nhưng khi đón nhận ánh mắt vừa cười vừa kiên định của Giang Triệt, vẫn là khẽ gật đầu: "Được thôi!"
Giang Triệt lo lắng cho sức khỏe của nàng, có kết quả xác định, có thể càng thêm an tâm.
Giang Triệt lái xe, chở Tiêu Tiểu Ngư đi đến bệnh viện trực thuộc của tập đoàn Tiện Ngư.
Trên đường đi, không biết có phải là ảo giác hay không, Tiêu Tiểu Ngư luôn cảm thấy Giang Triệt lái xe có chút quá cẩn thận, có phần chậm.
Giống như tốn gấp đôi thời gian so với bình thường để đến bệnh viện, Giang Triệt lái xe thẳng vào sân sau, đã có viện trưởng dẫn theo các chuyên gia tương ứng đợi sẵn để tiến hành hội chẩn.
"Giang tổng, Giang phu nhân, mời ngồi, vị này là bác sĩ Trần Di, trong lĩnh vực phụ sản ở nước ta đều là người nổi tiếng. . ."
"Ta biết, mấy ngày trước mới vừa tư vấn qua!" Giang Triệt cười gật đầu với người phụ nữ trung niên, mấy ngày trước Trần Vân Tùng tư vấn chuyện ốm nghén, chính là tìm vị này.
Tiêu Tiểu Ngư ngồi đối diện với nữ bác sĩ trung niên, chỉ cảm thấy ngơ ngác, nàng bị khó chịu dạ dày, sao lại tìm một chuyên gia phụ sản đến hội chẩn cho mình?
"Giang phu nhân, chúng ta bắt mạch trước nhé?"
Bác sĩ Trần Di cười nói với Tiêu Tiểu Ngư, Tiêu Tiểu Ngư ừ một tiếng, đặt cổ tay lên chiếc gối nhỏ trước mặt bác sĩ, bác sĩ Trần Di đặt ngón tay lên mạch của Tiêu Tiểu Ngư, bắt đầu nín thở tập trung bắt mạch.
"Giang phu nhân, phiền cô đổi tay."
"Ừm!"
Tiêu Tiểu Ngư lại đổi tay khác.
Bắt mạch trọn vẹn bốn năm phút, Trần Di cười nói với Giang Triệt và Tiêu Tiểu Ngư: "Để đảm bảo, lát nữa vẫn nên đưa Giang phu nhân đi kiểm tra toàn diện, nhưng bây giờ đã là mười phần chắc chín có thể xác định. . . Giang tổng, Giang phu nhân, chúc mừng!"
"Chúc mừng?"
Tiêu Tiểu Ngư ngơ ngác một chút, còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Giang Triệt bên kia đã nở một nụ cười rạng rỡ: "Cùng vui, cùng vui. . ."
Nghe bọn họ nói chuyện, Tiêu Tiểu Ngư đầu óc như bị điện giật, lập tức liền hiểu ra, tiếp đó đầu óc nàng trống rỗng, mở to hai mắt, cả người đều ngây ngẩn tại chỗ, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Giang Triệt: "Tiểu Triệt, em. . . Em có thai rồi?"
Thật ra dựa vào sự thông minh của Tiêu Tiểu Ngư, khi nghe bác sĩ phụ sản nói, đáng lẽ nàng đã đoán được.
Nhưng không biết có phải là do mang thai hay không, nàng vừa rồi sửng sốt không nghĩ tới điểm này.
Mà đến bây giờ, hết thảy đều đã rõ ràng như vậy, nàng sao có thể không hiểu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Nghe Tiêu Tiểu Ngư hỏi, Giang Triệt cười ôm nàng vào lòng, xoa nắn tóc sau gáy nàng, khẽ nói: "Đúng vậy, em có thai rồi, chúng ta sắp có em bé!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận