Cự Tuyệt Làm Liếm Chó, Nữ Thần Giáo Hoa Gấp

Chương 327: Làm sao luôn muốn ăn cá? Vật đổi sao dời!

Chương 327: Sao cứ muốn ăn cá? Vật đổi sao dời!
Trung tâm của mọi lời đồn thổi, Giang Triệt, hiện đang ở trong tiểu viện giữa rừng trúc ăn canh hải sâm cùng mì sợi do Tiêu Tiểu Ngư nấu, lại thêm một chút ớt Tiểu Mễ cay xè, vừa ăn vừa hít hà, thật là thỏa mãn.
Không thể không nói, tay nghề của Tiêu Tiểu Ngư, thật sự càng ngày càng tốt!
Ngẩng đầu nhìn Tiêu Tiểu Ngư đang ngồi đối diện, hơi mân mê miệng hút lấy mì sợi, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, đôi môi anh đào dính một tầng bóng loáng, vừa đỏ lại sáng, đặc biệt mê người.
"Sao, thế nào?"
Tiêu Tiểu Ngư đang chăm chú ăn mì thì dừng lại, ngẩng đầu lên, trong mắt đẹp tràn đầy vẻ khó hiểu: "Trên mặt ta có dính gì bẩn sao?"
Một màn này, có chút quen thuộc.
Giang Triệt cười lắc đầu nói: "Không có, rất đẹp."
Nghe được Giang Triệt trả lời, Tiêu Tiểu Ngư cũng nhớ tới lúc mình vừa mới được Giang Triệt mang đến tiểu viện rừng trúc nấu cơm cho hắn, đã từng phát sinh tình cảnh như vậy.
Khi đó nàng nghe xong Giang Triệt trả lời, mặt đã muốn vùi vào trong bát cơm.
Mà đã qua lâu như vậy, quan hệ giữa nàng và Giang Triệt đã phát sinh biến đổi về chất, biến thành người yêu thân mật vô cùng, nhưng dù cho như thế, nghe được Giang Triệt nghiêm túc khen mình, nàng vẫn có chút không khống chế nổi mà đỏ mặt, lại chôn đầu xuống, dùng đũa gảy mấy lần trong bát, nàng yếu ớt như muỗi kêu hỏi một câu: "Giang Triệt, buổi tối ngươi muốn ăn gì?"
"Muốn ăn cá."
Giang Triệt vẫn là câu trả lời này.
Đây đã không biết là lần thứ bao nhiêu mình hỏi Giang Triệt muốn ăn gì, hắn đều nói muốn ăn cá.
Tiêu Tiểu Ngư mấp máy môi, hơi nghi hoặc một chút.
Cũng không cảm giác Giang Triệt có bao nhiêu thích ăn cá, làm sao mỗi lần...
Mà nghĩ đi nghĩ lại, đôi mắt đẹp linh động của Tiêu Tiểu Ngư đột nhiên trợn to!
Ăn...
Ăn cá?
Tiêu Tiểu Ngư vùi đầu ăn mì, không còn ngẩng đầu lên.
Ăn xong nói một câu "Ta ăn no rồi" đứng dậy bước nhanh trở về phòng ngủ.
Giang Triệt nhìn bóng lưng của nàng, hơi nhíu mày.
"Oa oa oa, oa oa ấy ấy..."
Lúc này, điện thoại di động để trên bàn vang lên.
Giang Triệt cầm lên xem xét.
Là một số điện thoại không lưu tên người liên hệ, nhưng vô cùng quen thuộc.
Tô Dung Âm?
Nàng lại gọi điện thoại cho mình làm gì?
"Alo, Giang Triệt, ta là Tô Dung Âm..." Điện thoại kết nối, âm thanh của Tô Dung Âm vang lên.
"Ta biết, thế nào? Chuyện kia..." Giang Triệt mở loa ngoài để điện thoại lên bàn, tiếp tục ăn mì, hỏi.
"Ta..."
Tô Dung Âm trước khi gọi cú điện thoại này cho Giang Triệt, trong lòng vô cùng lo sợ bất an.
Mà khi nghe Giang Triệt dùng ngữ khí vô cùng xa lạ này, nàng lại không khống chế nổi mà hốc mắt chua xót, cưỡng chế loại cảm giác này, nàng nói ra: "Giang Triệt, có thể hay không mời ngươi... Xin ngươi giúp một chuyện?"
"Trước tiên nói xem sao đã." Giang Triệt lột một củ tỏi, liền với mì sợi cắn một cái, nói.
"Là, là Đông Đảo, Đông Đảo nàng gặp chút phiền phức..." Tô Dung Âm nói.
"Tìm người đại thúc có tiền kia, trở mặt không nhận người rồi?" Giang Triệt vừa nghe đến là Cao Vân, lập tức liên tưởng đến khả năng nguyên nhân, sâu kín mở miệng hỏi.
"Ngươi, làm sao ngươi biết?" Tô Dung Âm kinh ngạc hỏi.
Tại bên cạnh nàng, tới Hàng Châu tìm nàng, Cao Vân với bộ dáng tái nhợt tiều tụy trong mắt nổi lên hoảng sợ.
Nàng sợ Giang Triệt biết đến nguyên nhân là bởi vì...
Kỳ thật chuyện này, cũng sớm đã mọi người đều biết!
"Sau tết trở về chuyến bay bị hoãn, cùng Trần Vân Tùng đi ăn cháo, lúc đó ở cửa quán bar nhìn thấy." Giang Triệt hồi đáp.
"Chỉ có hai người các ngươi biết không?" Cao Vân liền vội vàng hỏi.
"Ta không có nói ra, Trần Vân Tùng hẳn là cũng không có nhàn rỗi như vậy, bất quá có phải chỉ có hai chúng ta biết hay không, chuyện này có quan trọng không?" Giang Triệt cười hỏi ngược lại một tiếng.
Nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm.
Đã làm, hưởng thụ những điều tốt đẹp do việc đó mang lại, thì đồng thời cũng nên gánh chịu những điều xấu và hậu quả...
Giang Triệt cũng không có tốn nhiều lời đi cùng Cao Vân giảng đạo lý này, phí sức mà không có kết quả tốt, cũng không cần thiết, bất quá Cao Vân cũng ẩn ẩn minh bạch, bị một tiếng hỏi ngược lại, hỏi đến á khẩu không trả lời được.
Tô Dung Âm nhìn Cao Vân, thở thật dài.
Nếu như đặt vào thời cấp ba, Giang Triệt hỏi Cao Vân như vậy, Tô Dung Âm khẳng định sẽ cãi lại Giang Triệt vài câu, nhưng bây giờ...
Hết thảy đều đã trở nên khác biệt.
Cảnh còn người mất, vật đổi sao dời.
Ba người bọn họ, đều đã không còn là bọn họ của thời cấp ba.
Bạn cần đăng nhập để bình luận