Cự Tuyệt Làm Liếm Chó, Nữ Thần Giáo Hoa Gấp

Chương 18: Anh ngữ max điểm! Đã từng cũng là Giang Triệt ý khó bình. . .

**Chương 18: Tiếng Anh điểm tối đa! Đã từng cũng là nỗi niềm khó nói của Giang Triệt. . .**
Tiết học buổi sáng thứ nhất.
Cố Đại Phi tiến vào phòng học, ôm một chồng bài thi siêu lớn của lớp 12.
"Bây giờ, thầy sẽ công bố điểm thi thử lần hai."
"Lần này, đại bộ phận các em trong lớp đều có điểm số thấp hơn so với lần thi thử trước."
"Nhưng không sao cả, bây giờ vẫn còn thời gian, đủ để mọi người tìm ra vấn đề của bản thân!"
Trong thời điểm này, sự tự tin của học sinh rất quan trọng, bản thân đã thi không tốt thì cần phải cổ vũ các em, nếu không sẽ rất dễ tạo ra tâm lý buông xuôi.
Cố Đại Phi nói xong, nghe thấy những học sinh lộ vẻ mặt căng thẳng vì thi không tốt đều thở phào nhẹ nhõm.
"Cũng có một số bạn học, điểm số tăng lên không ít, chúng ta sẽ phát bài thi của các bạn ấy trước, sau đó đưa ra lời khen ngợi, cũng hi vọng các bạn ấy có thể không kiêu ngạo, không nản lòng, không ngừng cố gắng."
Cố Đại Phi lấy ra mấy tờ bài thi: "Tần Hiểu Long, tổng điểm 630, đề thi khó hơn không ít, nhưng so với lần thi trước đã tăng 20 điểm, tiến bộ phi thường lớn, hãy giữ vững trạng thái hiện tại!"
Tần Hiểu Long nghe thấy tên mình, lưng lập tức thẳng lên, đi lên cầm bài thi, điệu bộ ngẩng cao đầu ưỡn ngực, trên đường trở về, còn khiêu khích nhìn Giang Triệt một cái.
Nhưng Giang Triệt căn bản không nhìn thấy.
Mà ngay khi Tần Hiểu Long tưởng tượng, lần thi này mình làm tốt, có thể hay không khiến Tô Dung Âm nhìn mình bằng con mắt khác.
Trên bục giảng, Cố Đại Phi lại gọi: "Giang Triệt, tổng điểm 649, so với lần trước tăng hẳn 75 điểm! Nhất là môn tiếng Anh, 150 điểm tối đa! Là người duy nhất trong toàn thành phố Thạch Thành đạt điểm tối đa môn tiếng Anh trong lần thi thử này!"
Tần Hiểu Long trong nháy mắt hóa đá.
Xoạt!
Trong lớp xôn xao một mảnh.
"Người duy nhất đạt điểm tối đa tiếng Anh!"
"So với lần trước tăng 75 điểm?"
"Trời ạ, Giang Triệt quá mạnh đi!"
"Ai nha, vừa đẹp trai vừa ưu tú, sao mình không sớm phát hiện Giang Triệt là một khối vàng chứ! Nếu có thể được, mình muốn 'úp sọt' cậu ta từ trước..."
Lý Viện lườm nữ sinh bàn sau một cái: "Tỉnh lại đi Lưu Mộng, người ta lúc chưa nổi tiếng cũng không thèm để ý cậu đâu!"
Lưu Mộng lập tức nói với giọng điệu mỉa mai: "Nói như thể cậu được người ta để ý vậy."
"Cậu!"
"Khi chưa nổi tiếng thì trong mắt chỉ có Tô Dung Âm, chúng ta không có cơ hội, nổi tiếng rồi thì Tô Dung Âm cũng không lọt vào mắt, chúng ta càng không có cơ hội, thật sự là chỉ có thể nhìn mà thèm!"
"Tại sao! Tại sao lại để một người nam như vậy xuất hiện trong cuộc đời ta, mà ta lại không chiếm được dù chỉ một giây?"
"Mình vừa học được một từ ngữ trên mạng thời gian trước, gọi là 'ý nan bình' (khó mà nguôi ngoai)... Giang Triệt chính là 'ý nan bình' của mình a!"
"'Ý nan bình'... Mình đã từng cũng là 'ý nan bình' của Giang Triệt sao?" Tô Dung Âm nghe được câu này, tự hỏi. Đã từng có lẽ là vậy, nhưng bây giờ... Sắc mặt của nàng, đột nhiên trở nên nghiêm nghị.
Tần Hiểu Long trực tiếp tan vỡ, mặt đầy vẻ khó tin.
Hắn tăng 20 điểm, hắn cảm thấy đã đủ chói mắt.
Vậy mà Giang Triệt lại tăng tận 75 điểm?
So sánh như vậy, 20 điểm của hắn còn là cái gì chứ?
Mà hơn nữa, tổng điểm của Giang Triệt còn trực tiếp vượt qua hắn...
Giang Triệt gian lận! ! !
Tần Hiểu Long rất muốn đứng lên hô một tiếng, sau đó tưởng tượng đến việc Giang Triệt bị hủy bỏ thành tích, thậm chí bị đuổi học.
Nhưng, hắn cũng chỉ dám tưởng tượng mà thôi.
Trong hiện thực chỉ có thể nghiến răng ken két.
Hắn không phải người ngu.
Nếu thật sự hô lên một tiếng đó.
Giang Triệt không gian lận, kẻ xong đời sẽ là hắn.
Về phần Giang Triệt có thật sự gian lận hay không... Trong lòng hắn có một ngàn vạn lần không muốn tin, Giang Triệt là thật sự có thể đạt được thành tích như vậy.
Có thể đạt điểm tối đa tiếng Anh duy nhất toàn thành phố...
Bảo hắn gian lận hắn cũng không làm được!
"Giang Triệt, không được kiêu ngạo, không ngừng cố gắng." Cố Đại Phi đưa bài thi cho Giang Triệt.
Giang Triệt nhận lấy, cười hắc hắc: "Yên tâm, sẽ không làm thầy thất vọng đâu, chúng em còn đang chờ thầy mời cả lớp ăn cơm đấy!"
"Cậu nhóc này!" Cố Đại Phi cười mắng một tiếng, nói: "Thầy rất mong chờ có thể mời bữa cơm này!"
"Tiểu Triệt, đỉnh quá! !" Giang Triệt trở về, còn chưa kịp ngồi xuống, Trần Vân Tùng đã giơ ngón tay cái lên cao với Giang Triệt.
"Trần Vân Tùng, 456 điểm! So với lần trước tăng 57 điểm!" Giọng nói của Cố Đại Phi từ trên bục giảng truyền đến.
"A?"
Trần Vân Tùng ngây ngẩn tại chỗ.
Toàn bộ học sinh cũng đều sửng sốt.
Trần Vân Tùng?
Tăng 57 điểm?
Thật hay giả?
Tần Hiểu Long càng thêm nứt toác.
Ngay cả Trần Vân Tùng cũng tăng nhiều hơn mình?
Làm sao có thể? !
"Thầy ơi, có phải thầy nhầm lẫn rồi không?" Trần Vân Tùng gãi đầu hỏi.
"Nhầm cái gì mà nhầm, trong lớp chúng ta có ai thứ hai tên là Trần Vân Tùng à?" Cố Đại Phi cười nói: "Chính là em, còn không mau lên lấy bài thi?"
Trần Vân Tùng tỉnh táo đứng dậy đi lên bục giảng, nhận lấy bài thi xem xét: "Thật sự là em sao?"
"Chính là của em! Đã qua điểm sàn đại học, tiếp tục cố gắng, cố gắng học tập cùng Giang Triệt, tranh thủ ổn định vào đại học top 2, tiến tới đại học top 1!" Cố Đại Phi khích lệ hắn nói.
"Vâng, vâng! Cảm ơn thầy Cố!"
Trần Vân Tùng liền cúi đầu ba cái với Cố Đại Phi, quay người chạy thẳng đến chỗ Giang Triệt: "Tiểu Triệt, những gì cậu dạy tớ thật sự có hiệu quả! Tớ yêu cậu chết mất!"
"Cút sang một bên..." Giang Triệt chống đỡ khuôn mặt đang nhích lại gần của hắn, mặt đầy vẻ ghét bỏ.
Cố Đại Phi nhìn hai người bạn cùng bàn này, có chút không nhịn được cười thành tiếng.
Gần son thì đỏ, gần mực thì đen.
Ông vốn cho rằng, để Giang Triệt và Trần Vân Tùng ngồi cùng bàn, rất có thể sẽ là Giang Triệt bị Trần Vân Tùng ảnh hưởng đến thành tích.
Nhưng không ngờ, lại ngược lại, Giang Triệt đã kéo thành tích của Trần Vân Tùng lên!
"Giang Triệt!"
Tiếng chuông tan học vang lên, Tô Dung Âm đứng dậy, đi tới bàn học của Giang Triệt, thu hút ánh mắt chăm chú của toàn bộ học sinh, nàng sớm đã thành quen: "Câu hỏi này tớ không biết làm, cậu giảng cho tớ một chút được không?"
Giang Triệt ngước mắt nhìn nàng một cái.
Đôi mắt to của nàng, tràn đầy vẻ mong đợi.
"Câu này à! Tớ cũng đang định hỏi Tiểu Triệt, bạn học Tô, cậu mau ngồi đi!"
Không đợi Giang Triệt nói chuyện, Trần Vân Tùng trực tiếp kéo một cái ghế cho Tô Dung Âm.
" . ."
Cái tên Lục (ám chỉ Lục Bân - kẻ phản bội) này.
Giang Triệt im lặng nghẹn lời, nhưng vẫn là giảng bài cho hai người.
Tô Dung Âm chăm chú nghe, lại nhịn không được ngước mắt nhìn về phía sườn mặt của Giang Triệt.
"Bạn học Tô, cậu rốt cuộc có đến nghe giảng không?" Phát hiện Tô Dung Âm đang nhìn mình chằm chằm, Giang Triệt hỏi.
"Có. . ."
Tô Dung Âm vội vàng cúi đầu xuống, tiếp tục nhìn về phía bài thi.
Rất nhanh, giờ nghỉ giữa giờ kết thúc, Giang Triệt cũng đã giảng xong.
Tô Dung Âm trước khi trở lại chỗ ngồi của mình, vẫn là nhịn không được mở miệng hỏi: "Giang Triệt, mục tiêu của cậu là thi trường nào?"
Lần này có kết quả, Giang Triệt có nhiều tiến bộ như vậy, Tô Dung Âm đột nhiên ý thức được một vấn đề, đó chính là sắp thi tốt nghiệp trung học, tốt nghiệp xong bọn họ sẽ đường ai nấy đi, rất có khả năng sẽ không còn gặp lại nhau nữa... Nghĩ như vậy, tim Tô Dung Âm liền không khỏi nhói lên một trận.
"Dù sao cũng không phải Đại học Kim Lăng." Giang Triệt mỉm cười nói.
Hốc mắt Tô Dung Âm liền đỏ lên.
"Đồ khốn!"
"Đồ cặn bã!"
"Đồ tồi!"
Không biết bao nhiêu người nghe được tất cả, trong lòng điên cuồng mắng chửi Giang Triệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận