Cự Tuyệt Làm Liếm Chó, Nữ Thần Giáo Hoa Gấp

Chương 287: Cũng vội vàng suy nghĩ ngươi

**Chương 287: Cũng vội vàng nhớ ngươi**
"Tiểu tử thối, ngươi gọi bậy bạ gì thế hả!?"
Trần Thanh đột nhiên đỏ bừng mặt, nghiến răng nghiến lợi.
Nếu không phải Giang Triệt đang ngồi sau bàn, nàng thật sự muốn xông lên hung hăng đá Giang Triệt một phát.
Chu Thiên nhìn về phía Trần Thanh, hỏi: "Tiểu Thanh học muội, vị này là..."
Không đợi Trần Thanh lên tiếng, Giang Triệt đưa tay ra: "Ta là biểu đệ của Trần Thanh, Giang Triệt, vừa hay gặp phải. Lớn từng này rồi ta mới lần đầu thấy biểu tỷ ta cùng con trai đi ăn cơm, tỷ phu không gọi sai chứ?"
Chu Thiên ngẩn ra, bắt tay Giang Triệt, cười nói: "Ta là Chu Thiên, chào biểu đệ."
Câu trả lời này... không trực tiếp trả lời câu hỏi của Giang Triệt, thế nhưng nụ cười của hắn, còn có cách xưng hô với Giang Triệt... lại đưa ra đáp án!
Rất tốt!
Giang Triệt ý cười càng đậm.
Từ chối lời mời ăn cơm chung của Chu Thiên, Giang Triệt nói còn có việc, rời đi trước.
Mà sau khi Giang Triệt đi, Chu Thiên mới muộn màng nhận ra Giang Triệt rất quen, hỏi Trần Thanh mới biết thân phận của Giang Triệt, cũng vừa mới hay, hóa ra Trần Thanh nói làm việc trong công ty của biểu đệ, lại là ở Tiện Ngư...
Rời khỏi tiệm trà này, ngồi trở lại lên xe.
Giang Triệt cầm điện thoại di động lên, trực tiếp gửi ảnh chụp cho mợ Hàn Ngải.
Trần Thanh bảo hắn đừng nói nhảm.
Hắn không hề nói bậy.
Một chữ cũng không nói.
...
"Các bạn học, tốt nghiệp một năm tròn rồi, khi nào chúng ta tụ họp một chút?"
"Mấy ngày nay đi, tôi đang ở nhà nghỉ ngơi, chẳng có việc gì cả."
"Tôi cũng thế..."
"Nhiều người rảnh như vậy, @Vương Lệ, lớp trưởng tổ chức đi?"
"Được, vậy mọi người báo số trước đi, thời gian cụ thể sau!"
"1!"
"2..."
Không biết ai khởi xướng trước.
Lớp 1, khóa 2011, trường trung học số 3 khu lão thành, nhóm chat trở nên vô cùng náo nhiệt.
"56"
"57!"
Trong lớp tổng cộng có 58 học sinh, báo số trực tiếp lên đến 57.
Sau đó, trong nhóm không còn tiếng báo số nữa.
Bởi vì nhóm chat này chỉ có 57 người.
Lớp trưởng Vương Lệ nói: "Còn thiếu ai nhỉ? Tiêu Tiểu Ngư đúng không?"
Bạn cùng bàn ba năm cấp ba của Tiêu Tiểu Ngư, Trịnh Vi trả lời: "Đúng, Tiêu Tiểu Ngư căn bản không có trong nhóm, năm ngoái tốt nghiệp lập nhóm, cô ấy nói không có QQ hay WeChat gì cả."
Vương Lệ: "Có số điện thoại của cô ấy không? Gọi cho cô ấy đi! Lớp chúng ta khó khăn lắm mới đông đủ, vậy thì đừng thiếu một ai cả."
Trịnh Vi: "Để tôi xem số điện thoại trước đây còn gọi được không."
Nói xong, cô gọi vào số điện thoại của Tiêu Tiểu Ngư đã lưu trước đó.
Nhưng số này đã thành số không, bị Giang Triệt vứt bỏ cùng điện thoại, nói là vào nhà vệ sinh, nhưng thật ra đã thu vào, bây giờ còn đang nằm dưới lốp xe dự phòng ở cốp sau Cayenne...
Trịnh Vi: "Gọi không được, số không tồn tại."
Vương Lệ: "Để tôi nghĩ biện pháp khác xem... Tôi vẫn cảm thấy đông đủ thì tốt hơn, cả lớp đầy đủ, không thiếu một ai!"
Dương Cần: "Tôi cũng thấy thế, không gọi Tiểu Ngư, có vẻ không hay lắm... Thế này đi lớp trưởng, tôi từng qua nhà Tiểu Ngư, tối nay tôi đến nhà cô ấy một chuyến!"
Vương Lệ: "Được, vậy làm phiền cậu..."
...
Tiêu Tiểu Ngư không hiểu sao Giang Triệt còn chưa đến tối, đã lại gọi video cho mình.
Ngồi trước bàn học, nàng mở to đôi mắt, nhìn Giang Triệt trong màn hình.
"Nhớ ta không?"
Giang Triệt cười hỏi.
"..." Tiêu Tiểu Ngư im lặng không đáp.
Đây đã là lần thứ bao nhiêu Giang Triệt hỏi nàng câu này trong khoảng thời gian này rồi.
Tiêu Tiểu Ngư trả lời, vẫn luôn là im lặng.
Nàng có nhớ Giang Triệt không?
Đương nhiên là có!
Nguyên nhân nàng không trả lời.
Là bởi vì nàng không muốn Giang Triệt lo lắng cho mình.
Thế nhưng, nàng xưa nay không nói dối Giang Triệt.
Cho nên.
Chỉ có thể dùng im lặng để làm đáp án cho vấn đề này.
Trước kia, Tiêu Tiểu Ngư im lặng, Giang Triệt sẽ đổi chủ đề.
Nhưng lần này, Giang Triệt cười tiếp tục nói: "Nếu ngươi nói nhớ ta, ta có thể sẽ xuất hiện trước mặt ngươi ngay đó!"
Đôi mắt đẹp của Tiêu Tiểu Ngư mở to hơn, ánh mắt tràn đầy do dự.
Mà mím môi anh đào, im lặng một hồi lâu.
Sự hiểu chuyện của nàng, vẫn không thể chiến thắng nỗi nhớ Giang Triệt.
Nàng yếu ớt hỏi: "Vậy, vậy ngươi có bận không?"
Giang Triệt bị nàng chọc cười, nói: "Ngoài việc bận nhớ ngươi ra, thì chẳng có việc gì cả."
Tiêu Tiểu Ngư sắc mặt ửng hồng, cúi đầu lí nhí nói: "Vậy, ta rất nhớ ngươi!"
"Thật sự nhớ rồi?" Giang Triệt nhếch miệng cười nói.
Tiêu Tiểu Ngư rụt người lại như đà điểu, vẫn gật đầu.
Giang Triệt đột nhiên khẽ nói: "Ra đi."
Tiêu Tiểu Ngư khẽ giật mình.
Một giây sau, hình ảnh bắt đầu chao đảo.
Nàng chạy ra khỏi phòng.
Giang Triệt đang đứng trong sân, mỉm cười nhìn nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận