Cự Tuyệt Làm Liếm Chó, Nữ Thần Giáo Hoa Gấp

Chương 118: Lại gặp nhau! Người qua đường!

Chương 118: Gặp lại! Người qua đường!
Ngày thứ hai, gia đình ba người Giang Triệt lại khởi hành trở về quê nhà ở huyện thành, ở nhà một ngày, cùng nhau ăn một bữa sủi cảo.
Hai người anh họ năm nay lại không thể về nhà ăn tết.
Bất quá, đoạn thời gian trước mới vừa trở về.
Lại là ở trong công ty của Giang Triệt.
Bọn họ coi như không trở về, cũng sẽ không khiến người ta phải lo lắng gì...
Năm hết tết đến.
Đến chạng vạng tối, đã bắt đầu có tiếng pháo nổ ầm ầm bên tai không dứt.
Trên bầu trời đầy ắp pháo hoa nở rộ, liên tiếp, từng đợt lóe sáng, thật là rực rỡ.
Nhưng cảnh tượng này, là năm cuối cùng.
Qua năm nay, sẽ bắt đầu toàn diện cấm đốt pháo hoa.
Có một buổi tiệc pháo hoa, Trần Vân Tùng gọi điện cho Giang Triệt, hỏi Giang Triệt có đi hay không, Giang Triệt lười biếng, nói không đi.
Bị từ chối, Trần Vân Tùng cũng không nói gì, liền cúp máy, nhưng không ngờ mấy phút sau, hắn lại gọi đến, lặp lại vấn đề tương tự hỏi Giang Triệt có đi không, liên tục gọi mấy cuộc, Giang Triệt bị hắn làm phiền phức như mắc chứng Alzheimer, cũng đành chịu thua, lái xe đến nhà hắn đón hắn...
"Hắc hắc hắc..."
"Hắc hắc cái đầu nhà ngươi, hắc hắc cả đường, đừng hắc hắc!"
"Hắc hắc hắc..."
"..."
Đối với việc mình thế mà lại chịu thua Giang Triệt chuyện này, Trần Vân Tùng cảm thấy vô cùng vui vẻ, cười ngốc cả đường, khiến Giang Triệt im lặng đến cực điểm, cuối cùng bất đắc dĩ cũng cười theo.
Tại gần buổi tiệc pháo hoa tìm một chỗ đậu xe, Giang Triệt cùng Trần Vân Tùng xuống xe.
Tiểu tử này vừa xuống xe liền nhào vào trong đám người, bị Giang Triệt kéo lại, nếu không phải Trần Vân Tùng không có cái đầu óc và lá gan đó, hắn cũng hoài nghi tiểu tử này là cố ý chui vào để giở trò sàm sỡ.
"Tiểu Triệt, cậu kéo tớ làm gì? Hiện tại người còn chưa đông, không chen vào thì lát nữa càng không chen vào được!" Trần Vân Tùng khó hiểu nhìn Giang Triệt.
"Cậu là đến xem pháo hoa hay là đến xem người?" Giang Triệt hỏi hắn.
"Buổi tiệc pháo hoa, đương nhiên là đến xem pháo hoa." Trần Vân Tùng không hề nghĩ ngợi trả lời.
"Vậy thì đúng rồi, pháo hoa là bắn lên trời, càng gần ngược lại càng không rõ, chen vào trong đám người, càng không nhìn thấy!"
Nghe Giang Triệt nói như vậy, Trần Vân Tùng gật đầu, có vẻ đúng là như thế.
Thế nhưng, thật sự là nên đến chỗ nào xem?
Không đợi hắn hỏi, Giang Triệt chỉ chỉ lên cầu vượt phía sau.
Trần Vân Tùng lập tức hai mắt sáng ngời.
Hai người cùng nhau bò lên cầu vượt, lúc này mọi người còn chưa phát hiện ra vị trí phong thủy bảo địa này, bọn hắn rất dễ dàng tìm được một chỗ tốt, châm điếu thuốc chờ đợi buổi tiệc pháo hoa bắt đầu.
Tên Trần Vân Tùng ban đầu còn giả vờ thuần khiết, kết quả Giang Triệt hút chưa được ba hơi, bên này liền mặt dày mày dạn xin Giang Triệt một điếu.
Tiểu tử này kiếp trước không hút thuốc, đời này đổi trường học tốt hơn, sao ngược lại học hư?
Giang Triệt khẽ nhíu mày, lấy điện thoại ra, lặng lẽ chụp một bức ảnh Trần Vân Tùng mặt ủ mày chau hút thuốc...
"Dung Âm, cậu nhìn kìa!"
Cao Vân và Tô Dung Âm cùng nhau, không còn trang điểm đậm như lần Giang Triệt và Trần Vân Tùng nhìn thấy, nhưng dù là trang điểm nhạt, khí chất kia đã sớm hoàn toàn khác biệt, không cách nào thay đổi.
Nàng kéo Tô Dung Âm ra ngoài xem tiệc pháo hoa, Tô Dung Âm không muốn đến gần đám người, các nàng liền đi lên cầu vượt, vừa vặn nhìn thấy Trần Vân Tùng và Giang Triệt đứng sóng vai hút thuốc.
Nhìn thấy thân ảnh quen thuộc lại xa lạ của Giang Triệt, Tô Dung Âm co rút đồng tử, đứng tại chỗ mấy giây không nhúc nhích.
Giờ khắc này, nàng mới rốt cục ý thức được.
Trước kia mỗi ngày gặp mặt bọn họ...
Đã nửa năm không gặp!
Mới gặp trong nháy mắt, Tô Dung Âm có chút không biết làm sao.
Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt.
Trong khoảng thời gian này, nàng đều đang nghĩ cách để Giang Triệt ra ngoài, nhưng không thành công, mà bây giờ, Giang Triệt đang ở ngay trước mắt!
"Đùng!"
Một quả pháo hoa lớn nổ tung trên không trung!
Giang Triệt cầm điện thoại di động, chụp lại cảnh này.
Hiện tại pixel điện thoại, đúng là có chút không được tốt, Giang Triệt suy tính, có nên mua một chiếc máy ảnh DSLR tốt hơn không, để ghi lại những khoảnh khắc tươi đẹp, suy tư, hắn gửi bức ảnh cho Tiêu Tiểu Ngư.
"Trần Vân Tùng!"
Lúc này, phía sau có người gọi Trần Vân Tùng.
Giang Triệt theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Thân ảnh Tô Dung Âm, lọt vào tầm mắt.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Sau một khắc.
Tô Dung Âm trực tiếp quay đầu sang một bên, khoanh tay, bộ dáng ngạo kiều không hề thay đổi.
Giang Triệt cũng không để ý, chỉ coi như là người qua đường liếc mắt nhìn nhau, không quan tâm nàng thế nào, quay đầu lại, nhìn tin nhắn Tiêu Tiểu Ngư trả lời.
"Đẹp quá! !"
Tiêu Tiểu Ngư thêm hai dấu chấm than, đủ thấy tâm tình của nàng, nhưng kỳ thật, ảnh chụp của Giang Triệt, căn bản không lột tả được một nửa cảnh sắc pháo hoa nở rộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận