Cự Tuyệt Làm Liếm Chó, Nữ Thần Giáo Hoa Gấp

Chương 155: In hoa váy dài

Chương 155: Váy dài in hoa
Bạch Cao Phong hết giờ học, không còn một ai.
Sau khi lão đầu tử tan học rời đi, phòng học trở nên hơi ồn ào.
Giang Triệt ghé mắt, nhìn về phía Tiêu Tiểu Ngư bên cạnh, mơ hồ có thể nhìn thấy một vòng đỏ ửng trên khuôn mặt nhỏ nhắn, hỏi: "Tiểu Ngư, ngươi có nóng không?"
Hôm qua có gió lớn.
Mọi người không biết nhiệt độ hôm nay thế nào, nên số người mặc áo lông đến cũng không ít, vì vậy việc Tiêu Tiểu Ngư mặc áo lông cũng không tính là quá đột ngột.
Gió cuốn mây tan, trời quang vạn dặm, mặt trời chói chang, nhiệt độ liền tăng lên một chút.
Mà sau khi nóng lên, mọi người đều cởi bớt áo khoác.
Chỉ có Tiêu Tiểu Ngư còn ủ rũ trong chiếc áo lông lớn, mặt đều nóng đỏ cả lên.
"Có một chút." Tiêu Tiểu Ngư gật đầu nói.
"Đi, đi thay quần áo, xuân che thu đông lạnh cũng không phải che như vậy, chờ một chút sẽ hầm thành chao mất!" Giang Triệt trêu chọc nói.
"Thối... Xấu sao?" Tiêu Tiểu Ngư hoài nghi khịt khịt mũi, ngửi chính mình.
"Còn chưa có thối, thơm! Nhưng che thêm nửa ngày thì không đảm bảo!" Giang Triệt buồn cười, đứng dậy mang theo Tiêu Tiểu Ngư cùng rời khỏi phòng học.
Hai người lại cùng rời đi, còn có bộ dáng nói cười vui vẻ, dù mọi người không cảm thấy kinh ngạc, nhưng trong lúc nhất thời các bạn học vẫn bàn tán xôn xao...
Lần trước Giang Triệt mua quần áo về, Tiêu Tiểu Ngư đều đã giặt sạch, phơi khô rồi cất vào trong tủ treo quần áo, quần áo đều được sắp xếp rất chỉnh tề, thậm chí không có một nếp gấp.
Giang Triệt cầm một cái quần dài màu xám, một cái áo hoodie màu cam, thay xong, cảm giác dương quang suất khí trực tiếp tỏa ra, đập vào mắt.
Hắn chọn cho Tiêu Tiểu Ngư một cái quần dài ống rộng, một đôi giày màu trắng, còn có một cái áo hoodie màu đen, đều là kiểu dáng rộng rãi, phù hợp với phong cách ăn mặc thường ngày của nàng.
Rất nhanh.
Tiêu Tiểu Ngư thay quần áo xong, từ phòng ngủ của nàng đi ra.
Giang Triệt chưa thấy qua, nhưng không khó để phán đoán, chân của nàng thật sự rất dài, tỉ lệ dáng người rất tốt, quần dài ống rộng màu đen rất dài, nhưng nàng hoàn toàn có thể dễ dàng khống chế, áo hoodie đen tuyền lộ ra làn da càng thêm trắng trẻo, một đôi giày trắng nhỏ tô điểm, khiến nàng tại vẫn như cũ không làm người khác chú ý đồng thời, cũng tràn đầy khí tức thanh xuân,
Chỉ là một đầu tóc dài cơ hồ muốn chấm eo, che khuất phần lớn dung nhan.
Tóc nàng rất dày.
Sau khi bồi bổ dinh dưỡng, cảm giác tóc xơ và rối đã không còn, giúp sợi tóc khỏe mạnh hơn, cũng làm cho tóc có vẻ dày hơn không ít.
Phong cách ăn mặc không có thay đổi nhiều, Tiêu Tiểu Ngư cũng không có tỏ ra quá câu nệ, chỉ là khi Giang Triệt cười tủm tỉm nhìn nàng, nói một câu "Đẹp mắt", nàng vẫn hai cánh tay quấn lại trước người một hồi lâu.
Gió xuân không khô, ánh nắng vừa vặn.
Tử Kinh hoa hành lang đã nở đầy những đóa hoa diễm lệ, toàn bộ hành lang đều là sắc tím và lục, chói lọi vô cùng, người đến người đi, tất cả đều là những đôi tình nhân trẻ tuổi khoác tay nhau.
Giang Triệt cùng Tiêu Tiểu Ngư sóng vai đi qua, đặt vào trong đó, thu hút rất nhiều ánh mắt, Tiêu Tiểu Ngư nhìn quanh hai bên, đôi mắt đẹp vừa to vừa tròn, mà bàn tay nhỏ gần phía Giang Triệt của nàng, từ đầu đến cuối giấu ở trong tay áo.
Nàng sợ Giang Triệt trước mặt nhiều người như vậy, nắm tay mình...
Hai người đi qua, kỳ thật cũng không có làm người khác chú ý, tất cả mọi người đều là một đôi kết đôi, nên cũng không ai để ý đến ai làm gì.
Bất quá coi như không ai nhìn, dưới cảnh tượng này, vẫn là trong trường học, nếu nắm tay Tiêu Tiểu Ngư, sợ là mặt của nàng sẽ đỏ thành tương ớt mất, Giang Triệt biết điều này, cho nên chỉ là cùng nàng sóng vai đi tới.
Đi đến cuối đường, lại quay trở về.
Giang Triệt vốn định để Tiêu Tiểu Ngư chụp mấy tấm hình ở đây.
Nhưng mà Tiêu Tiểu Ngư sợ chụp ảnh quá mức làm người khác chú ý.
Đôi mắt to sáng rực của nàng nhìn mình, trong mắt tràn ngập ý vị cầu khẩn, làm sao Giang Triệt có thể chịu nổi, đành đáp ứng không chụp, đồng thời còn nhịn không được xoa mặt nàng một cái...
Tản bộ xong, hai người lại trở về rừng trúc tiểu viện.
Đang vào lúc xế trưa.
Nhiệt độ vừa vặn.
Theo như cách nói của Giang Triệt, là không ngủ trưa thật sự rất lãng phí.
"Tiểu Ngư!"
Tiêu Tiểu Ngư ngoan ngoãn muốn trở về phòng nghỉ ngơi.
Mà sau khi vào cửa, Giang Triệt đột nhiên gọi lại nàng.
"Ừm?"
Tiêu Tiểu Ngư quay đầu.
Giang Triệt cầm một cái hộp đi tới, đưa đến trong tay nàng.
Tiêu Tiểu Ngư nhìn hộp: "Đây là?"
Giang Triệt ý cười tươi sáng: "Tặng cho ngươi! Ngủ trưa ngon!"
"Ngủ trưa ngon..."
Giang Triệt nói xong, trực tiếp trở về gian phòng đối diện, Tiêu Tiểu Ngư nhìn theo cánh cửa phòng đóng lại, vẫn nói một tiếng.
Cầm hộp trở về phòng, nàng ngồi xổm trên mặt đất, thận trọng mở hộp ra.
Bên trong là một tấm vải màu trắng.
Nàng nhấc lên, mở ra, một chiếc váy dài in hoa màu trắng rất đẹp, đập vào mắt.
Nhìn chiếc váy, Tiêu Tiểu Ngư mở to đôi mắt đẹp, phảng phất như đứng hình, nhìn chăm chú rất lâu rất lâu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận