Cự Tuyệt Làm Liếm Chó, Nữ Thần Giáo Hoa Gấp

Chương 241: Thần tiên kịch bản

**Chương 241: Kịch bản thần tiên**
Cốc Vi không thể tin vào mắt mình, nàng tưởng rằng mình nhìn lầm, nhưng sau khi lờ mờ nhận ra nữ hài tử này quen thuộc ở đâu, nàng nhìn thế nào cũng không tìm ra nửa điểm khác biệt...
Đây là Tiêu Tiểu Ngư!
Không sai! ! !
Trong đầu Cốc Vi không ngừng vang vọng câu nói của Giang Triệt lúc bảo nàng đừng làm những nỗ lực vô ích, lãng phí thời gian:
"Về sau ngươi sẽ biết đáp án, cũng sẽ không có gì tiếc nuối, ngươi thua không oan."
Thua không oan!
Nàng vẫn không hiểu, rốt cuộc nàng thua không oan ở chỗ nào, Tiêu Tiểu Ngư dựa vào cái gì có thể khiến nàng thua không oan?
Từ đầu đến cuối nàng không tin lời Giang Triệt, cho nên nàng vẫn cố chấp đến tận bây giờ.
Mà giờ khắc này.
Nàng đã hiểu.
Nữ hài tử từ đầu đến cuối ngồi ở góc khuất, tóc che kín khuôn mặt, mặc bộ quần áo bình thường nhất, vĩnh viễn không ai để ý, không chỉ có một tính cách rất tốt, mà dưới vẻ ngoài không đáng chú ý kia, kỳ thật còn ẩn giấu một thứ so với bất luận kẻ nào đều chói sáng hơn!
Cốc Vi có thích Giang Triệt không?
Đáp án là khẳng định.
Giống như bạch phú mỹ ai mà không thích, ngược lại cũng như thế.
Nhưng so với thích, càng về sau, nàng đã có chấp niệm nhiều hơn một chút.
Nàng không cam tâm chịu thua, nàng không cảm thấy mình kém hơn bất luận kẻ nào, cho dù là Tô Dung Âm, huống chi chỉ là Tiêu Tiểu Ngư.
Hiện tại.
Nàng biết vì sao mình lại thua.
Biết vì cái gì lúc ấy Tô Dung Âm đều bị cự tuyệt, nước mắt tuôn rơi mà đi.
Nàng không nguyện ý tin tưởng, nhưng bây giờ chân tướng bày ra trước mắt, nàng thấy được cái gì gọi là tàn khốc.
Nàng thật sự thua triệt để, thua không còn nửa điểm cơ hội quay đầu...
"Sao cũng tới đây?"
Giang Triệt buông lỏng Tiêu Tiểu Ngư, thân thể mềm mại, yếu đuối không xương, cúi đầu nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, hỏi.
"Ngươi nói nếu như ta tới, thì cần đội cổ động viên..." Tiêu Tiểu Ngư đôi mắt long lanh ngẩng lên nhìn Giang Triệt, thanh âm rất nhẹ nói ra: "Ta, ta là bạn gái của ngươi, hẳn là đến cổ vũ cho ngươi..."
"Ha ha ha ha! !"
Giang Triệt cười rộ lên, ôm nàng vào trong n·g·ự·c, ôm càng chặt hơn.
Tiêu Tiểu Ngư không thích bị chú ý, lại vì hắn, vén mái tóc cản trở lên, mặc chiếc váy chưa từng mặc qua, đi tới trước đám người, làm sao có thể khiến Giang Triệt không muốn đem nàng hung hăng ôm vào trong thân thể mình mà thương tiếc?
Trên khán đài.
Trần Phương ban đầu chỉ hoảng hốt cảm thấy, nữ hài tử này khá quen, cũng không có quá nhiều để ý, càng nhiều lực chú ý vẫn là đặt ở trên trận đấu, mà khi nhìn đến nữ hài tử này nói chuyện với Giang Triệt, lông mày của nàng nhíu lại thành một đoàn.
Quá quen mắt!
Nhất là thần thái nói chuyện này, nàng tuyệt đối đã gặp qua ở đâu đó.
Thế nhưng người đi gần Giang Triệt, cũng chỉ có Tiêu Tiểu Ngư, nếu như đã gặp qua, một nữ hài tử như vậy, làm sao nàng lại không có ấn tượng... Chờ một chút!
Tiêu Tiểu Ngư?
Trần Phương bỗng nhiên giật mình, mãnh liệt giơ tay che miệng lại, hai mắt trợn tròn, hoảng sợ nói: "Nàng là Tiểu Ngư! ?"
Những học sinh lớp một hệ quản lý công xung quanh nàng, nghe được tiếng la của nàng, cũng đều sửng sốt một chút.
"Tiểu Ngư?"
"Tiểu Ngư nào?"
"Tiêu Tiểu Ngư! Ta đã nói nhìn quen mắt! Nữ hài tử này là Tiêu Tiểu Ngư a!"
"Trời ạ! Đây là Tiêu Tiểu Ngư?"
"Móa! Điên rồi điên rồi!"
"Nhất định là Tiểu Ngư, ta đã nói thấy thế nào quen thuộc đến vậy..."
"Sớm nên nghĩ tới, mỗi ngày cùng Giang Triệt như hình với bóng, ngoại trừ Tiêu Tiểu Ngư còn có thể là ai?"
"Vậy nói như vậy, các nàng rất sớm trước đó, liền thật đã ở cùng một chỗ?"
"Hẳn là! Hai người bọn họ, đến bây giờ hai cái học kỳ, vẫn luôn ngồi cùng một chỗ, lên lớp tan học cũng đều là cùng đi, cùng về, dấu vết ở cùng nhau đã rất rõ ràng, chỉ là chúng ta cảm thấy Tiểu Ngư cùng Giang Triệt không quá hợp, cho nên vẫn luôn không nghĩ theo hướng này..."
"Ta ngây người, trong lớp chúng ta lại có một nữ thần cấp bậc, không đúng, là đại mỹ nữ cấp bậc, mà chúng ta hết thảy đều không biết!"
"Đừng nói biết, nếu như không phải nàng cùng Giang Triệt đi được gần, ta cũng không biết có một người như thế a?"
"Đây là ngưỡng mộ ánh mắt của Ngư chủ tịch sao? Ra tay thật nhanh a!"
Các học sinh ban một quản lý công kích động, làm cho cả sân vận động lại ầm ĩ cả lên.
Các lớp khác, hệ khác các học sinh, nghe tiếng kinh hô, toàn đều có chút mộng.
Tiêu Tiểu Ngư tồn tại cảm giác rất thấp, cùng hệ các lớp khác đều có rất ít người biết nàng, chớ nói chi là hệ khác.
"Không phải, bạn học, có thể phiền phức hỏi một chút, Tiêu Tiểu Ngư là ai?"
"Bạn học lớp chúng ta!"
"Bạn học lớp các ngươi... Không phải, ý của ta là, các ngươi vì cái gì đều kích động như vậy?"
"Bởi vì... h·ạ·i, nói cho ngươi ngươi cũng không hiểu!"
"? ? ?"
"Anh em, van ngươi, nói một chút đi, chúng ta biết hay không kia là chuyện của chúng ta!"
"Nguyên nhân là... Tiêu Tiểu Ngư trước kia tóc dài như vậy, căn bản nhìn không thấy mặt, mỗi ngày mặc quần áo cũng đều là rộng rãi màu đen... Chính là trước kia nàng không đáng chú ý đến không được, đừng nói xinh đẹp hay khó coi, căn bản không có người chú ý tới nàng, kết quả không nghĩ tới nàng thế mà xinh đẹp như vậy!"
"Cái này..."
"Lại cao lại đẹp trai lại thông minh lại là ức vạn phú ông, là nam hài thần tiên, gặp gỡ viên minh châu long đong, đồng thời triển khai một trận yêu đương không màng hết thảy? Má ơi, đây là kịch bản thần tiên gì, nhường một chút, nhường một chút, ta hiện tại ý như suối tuôn, viết cái mở đầu gửi bản thảo nhất định có thể ký kết!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận