Cự Tuyệt Làm Liếm Chó, Nữ Thần Giáo Hoa Gấp

Chương 739: Lão Hắc mời khách

**Chương 739: Lão Hắc mời khách**
"Giang Triệt và Tiêu Tiểu Ngư thế mà muốn kết hôn! Nhanh quá vậy? !" Tô Hà cúp điện thoại, Đậu Minh vẫn giữ nguyên vẻ mặt chấn kinh.
"Đúng là hơi nhanh, nhưng kỳ thật cũng không nhanh... Hai người họ còn đang đi học, nhưng tình cảm của bọn họ, cho dù ngày mai kết hôn ngay tại chỗ, cũng không khiến người ta bất ngờ." Tô Hà vỗ nhẹ vào bàn tay lại bắt đầu táy máy của Đậu Minh, nói.
"Hắc hắc!" Đậu Minh cười hắc hắc, nói: "Vậy tình cảm của chúng ta, khi nào mới có thể đạt đến trình độ kết hôn ngay tại chỗ đây?"
"Cái này phải xem chừng nào ngươi có thể..." Tô Hà liếc mắt nhìn hắn.
"Có thể làm gì?" Đậu Minh vội hỏi.
"Có thể đ·á·n·h thắng ta!" Tô Hà nhếch miệng cười.
"" Đậu Minh lập tức ngây ra, rồi vẻ mặt đưa đám nói: "Không phải, nếu ngươi không muốn gả cho ta thì cứ nói thẳng, chứ ta làm sao có thể đ·á·n·h thắng được ngươi..."
Việc Giang Triệt kết hôn sớm như vậy đã k·í·c·h t·h·í·c·h không ít người, khiến những người ban đầu không có ý định này, cũng đều nảy sinh ý muốn kết hôn.
Hàn Đằng nắm chặt tay Thẩm Hiểu Tinh, nói với nàng, chỉ cần chờ Thẩm Hiểu Tinh khỏe lại, bọn họ sẽ kết hôn, Thẩm Hiểu Tinh cũng nắm tay Hàn Đằng, không chút do dự đáp ứng.
Đời này của nàng, đã sinh ra là người của Hàn Đằng, c·hết đi là quỷ của Hàn Đằng!
Cúp điện thoại với Tô Hà, Tiêu Tiểu Ngư lại rơi vào trầm tư sâu sắc.
Phải tìm sáu người bạn nương...
Đến giờ, tính cả Tô Hà, mới vừa vặn có bốn người...
Còn thiếu hai người, nên tìm ở đâu đây...
Mà nàng không hề hay biết.
Sau khi nàng và Tô Hà cúp điện thoại, Giang Triệt cũng gọi điện thoại cho Đậu Minh.
Nàng muốn tìm Tô Hà làm phù dâu.
Mà Giang Triệt bên này, lại muốn tìm Đậu Minh làm phù rể.
Đậu Minh một lời đáp ứng, cả người trong nháy mắt vui vẻ hẳn lên, hắn còn tưởng rằng không có việc gì cho mình làm, không ngờ mình thế mà cũng có thể làm phù rể...
Chuyện Giang Triệt tìm phù rể, đương nhiên không thể thiếu một người.
Người này chính là Trần Vân Tùng!
Giang Triệt nghĩ đến việc gọi điện thoại cho lão Hắc, vừa mới mở danh bạ, còn chưa tìm được tên Trần Vân Tùng, như thể tâm hữu linh tê, điện thoại đối phương đã gọi tới trước.
"Alo, Tiểu Triệt, ngươi đang ở đâu vậy, buổi chiều có rảnh không? Tiểu Hàm đến Hàng Châu du lịch... Hắc hắc, chính là tới tìm ta chơi, chúng ta buổi tối cùng nhau ăn bữa cơm nhé? Tháng trước ta làm công có lương rồi, ta mời!" Âm thanh của Trần Vân Tùng từ trong ống nghe truyền ra, xen lẫn tiếng cười ngây ngô đặc trưng, khiến Giang Triệt nghe xong liền muốn bật cười.
"Địa điểm ta định, không đủ tiền thì bán ngươi đi trả nợ." Giang Triệt chưa vội nói chuyện làm phù rể, đã hẹn mình, vậy thì gặp mặt rồi nói.
"A cái này!" Trần Vân Tùng cười ngốc a a nói: "Chắc là sẽ không thiếu đâu, lần trước ngươi lì xì cho ta, ta còn thừa lại hơn nửa, còn đang định trả lại cho ngươi sau khi ăn cơm xong..."
"Ngốc quá..."
Giang Triệt cười mắng một tiếng, nói ra: "Ngươi và Tiểu Hàm đã gặp nhau chưa?"
Trần Vân Tùng nói: "Gặp rồi, ta vừa mới đón nàng ở trạm xe, hiện tại đang bắt xe đi vào nội thành đây!"
"Ngươi vào nội thành rồi thì tùy tiện tìm một chỗ xuống xe, gửi vị trí cho ta, ta bảo người đến đón ngươi." Giang Triệt nói.
"A? Được!" Trần Vân Tùng đáp ứng.
Cúp điện thoại, Giang Triệt liên hệ với Tiêu Tiểu Ngư, Tiêu Tiểu Ngư đang suy nghĩ nên tìm ai làm phù dâu, nhận được điện thoại tạm thời gác lại suy nghĩ, tới rừng trúc tiểu viện tìm Giang Triệt tụ họp, hai người xuất phát quay trở về biệt thự.
Bọn họ đến biệt thự không lâu, một chiếc xe màu đen chạy tới, Lưu Hàm và Trần Vân Tùng từ ghế sau xe bước xuống.
Trần Vân Tùng không phải lần đầu tiên đến, nhưng lại tới đây, vẫn là một bộ dáng vô cùng sợ hãi than, còn Lưu Hàm lần đầu tiên tới, không biểu hiện ra quá nhiều cảm xúc.
Kỳ thật, nàng nhìn xem biệt thự này, trong lòng trạng thái cùng Trần Vân Tùng lần đầu tiên tới thời điểm, là không kém nhiều lắm, nhưng nàng sợ mình biểu hiện ra ngoài cái gì sẽ có vẻ rất không có thấy qua việc đời, làm Trần Vân Tùng m·ấ·t mặt.
Cho dù Trần Vân Tùng hiện tại chính là như thế một bộ dáng...
Trần Vân Tùng từ bên ngoài nhìn vào bên trong, từ giữa nhìn ra bên ngoài, nhìn đi nhìn lại hồi lâu, cái này mới rốt cục an phận ngồi ở tr·ê·n ghế sofa.
Hắn không có đi nghĩ mất mặt gì không m·ấ·t mặt, dù sao đây là nhà của Giang Triệt, nơi này cũng không có có người khác, hắn bộ dáng gì Giang Triệt chưa từng gặp qua?
"Vân Tùng, Tiểu Hàm, các ngươi uống trà."
Sau khi ngồi xuống, Tiêu Tiểu Ngư pha một bình trà, đặt trước mặt mỗi người một cái chén.
"Chị dâu Tiểu Ngư, để bọn em tự làm là được rồi!"
Lưu Hàm vội vàng nh·ậ·n lấy ấm trà từ tay Tiêu Tiểu Ngư, nói.
Tiêu Tiểu Ngư không tranh với nàng, chỉ là rót nước mà thôi, nhìn Lưu Hàm, đôi mắt to của nàng khẽ động, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không trực tiếp mở miệng, quay người ngồi xuống bên cạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận