Cự Tuyệt Làm Liếm Chó, Nữ Thần Giáo Hoa Gấp

Chương 30: Đẹp trai cũng là một loại phiền não; kinh diễm Trần Vận!

**Chương 30: Đẹp trai cũng là một nỗi phiền; Trần Vận kinh diễm!**
Chập tối, lão Cố trong nhóm chat gửi một tin nhắn @ tất cả mọi người.
Tối mai, tại nhà hàng Xuân Lai, mời tất cả mọi người trong lớp ăn cơm.
Cố Đại Phi: "Mọi người bữa cơm này là ké được Giang Triệt đó! Cũng may lúc đó khi hắn cá cược với ta, ta chỉ đồng ý một bữa cơm, bằng không, bây giờ ta có lẽ phải dọn ra gầm cầu vượt ngủ."
"Ha ha ha ha. . ."
Câu nói đùa của lão Cố khiến trong nhóm chat lập tức rộn rã tiếng cười nói.
Lớp phó Hàn Lôi: "Vừa hay chúng ta còn đang định, sau khi tốt nghiệp có muốn tụ tập ăn bữa cơm cuối không, dù sao sau này cơ hội gặp lại không nhiều, bữa cơm này cũng coi như một lời tạm biệt. @Giang Triệt, Giang Đại Trạng Nguyên, cậu thấy thế nào?"
Hàn Lôi này là một cô gái có ngoại hình không tệ, vẻ ngoài cũng cỡ Lý Viện, không tính là quá xuất sắc, nhưng trang điểm một chút cũng được xem là xinh đẹp, hơn nữa còn rất được lòng người.
Nguyên nhân được lòng mọi người có liên quan nhiều đến cách đối nhân xử thế của nàng.
Giống như những lời này của nàng.
Đã biểu lộ ý định muốn tổ chức của chính mình, để các bạn học nhớ đến nàng, lại còn hỏi ý kiến Giang Triệt, không hề tự ý quyết định.
Giang Triệt nhớ, kiếp trước Hàn Lôi này vào làm trong hệ thống nhà nước, sống rất tốt, sau này hai người có dịp gặp mặt, suýt chút nữa thì p·h·át sinh sự kiện kỳ quái, may mà Giang Triệt kịp thời tỉnh ngộ.
Sau khi hắn ngẫm nghĩ lại, đối mặt với Hàn Lôi loại này mà hắn còn có thể bị giảm khả năng tự chủ, có thể là do bị đối phương mang buff p·h·á phòng.
Đã từng là bạn học, giờ đã làm vợ người ta, gặp lại, nâng ly nói cười, trai đơn gái chiếc...
Khụ khụ!
s·ố·n·g lại một đời, chuyện như vậy, Giang Triệt tự nhiên xem như chưa từng xảy ra.
So với Tần Hiểu Long, Hàn Lôi lớp phó này càng được bạn bè trong lớp tin phục, nếu không phải thành tích học tập của nàng chỉ đủ vào một trường đại học hạng hai, kém xa Tần Hiểu Long, vị trí lớp trưởng đã là của nàng. Giang Triệt trả lời: "Được thôi, vừa hay bữa cơm này là do lão Cố mời! Cũng xem như vẽ một dấu chấm tròn hoàn mỹ cho ba năm thanh xuân này của chúng ta!"
Nhóc con này...
Ở đầu bên kia màn hình, Cố Đại Phi không ngờ Giang Triệt sẽ nói như vậy, không khỏi cười mắng một tiếng.
Giang Triệt đây là đang cố ý làm nhạt đi việc bữa cơm này là do mình đỗ Trạng Nguyên mới mời, là muốn để tất cả các bạn học cuối cùng đều lưu lại ấn tượng tốt về mình.
Nhân trung long phượng!
Cười xong, Cố Đại Phi lại không khỏi lắc đầu, trong đầu hiện lên đ·á·n·h giá như vậy về Giang Triệt.
Hàn Lôi: "Nhà hàng Xuân Lai đúng không? @Cố lão sư, ngài đặt bàn chưa?"
Cố Đại Phi: "Còn chưa."
Hàn Lôi: "Nhà ta cách đó không xa, ta qua đó đặt phòng bao trước, chúng ta khoảng bao nhiêu người?"
Cố Đại Phi: "Mọi người báo số đi."
Lâm Diệu: "1"
Trần Vân Tùng: "2"
Giang Triệt: "3"
Lý Viện: "444. . ."
"5!"
"Ta ở quê, mai không về kịp!"
"Ta cùng ba mẹ ta đi du lịch!"
"Haizz..."
Mọi người nhao nhao báo số, ai không đi được cũng đều nhắn trong nhóm một tiếng.
Hàn Lôi: "Còn thiếu lớp trưởng và Dung Âm, @Tô Dung Âm @Tần Hiểu Long, hai người thế nào? Có đi không?"
Đầu bên kia màn hình, Tô Dung Âm còn đang bĩu môi.
Nói cho cùng, bữa cơm này là vì Giang Triệt.
Nàng nói xong không thèm để ý đến Giang Triệt.
Nhưng đây lại là buổi tụ tập cuối cùng của các bạn học trong ba năm c·ấ·p ba...
Hừ! Đi ăn cơm thì liên quan gì đến Giang Triệt?
Không để ý đến hắn là được!
Tô Dung Âm trả lời tin nhắn nói: "Đi."
Giang Triệt đỗ Trạng Nguyên, hào quang rực rỡ đã ép Tần Hiểu Long xuống tận đáy cống ngầm.
Là lớp trưởng, Hàn Lôi lại đứng ra tổ chức buổi liên hoan cuối cùng này...
Tần Hiểu Long h·ậ·n đến nghiến răng, suýt chút nữa thì thoát khỏi nhóm, cuối cùng vẫn kìm nén xúc động, hắn cố ý không để ý tới nhóm chat, Hàn Lôi vẫn còn @ hắn, khiến hắn p·h·ẫ·n nộ đến giậm chân, chỉ muốn mắng chửi người.
Nhưng khi bấm vào trong nhóm.
Khi nhìn thấy cùng bị @ với mình, còn có Tô Dung Âm, đồng thời Tô Dung Âm còn nói muốn đi.
Thần sắc p·h·ẫ·n nộ của Tần Hiểu Long lại dần dần trở nên vui mừng.
Biểu cảm biến hóa rất kỳ quái.
Bởi vì trong đầu hắn lúc này đang nghĩ là:
"Dung Âm đồng ý đi tham gia, không phải là vì cùng mình bị @ chung một lúc sao?"
Từ 'pua', hiện tại còn chưa phổ biến.
Nhưng hiển nhiên, Tần Hiểu Long là một cao thủ trong lĩnh vực này.
Chỉ có điều người hắn 'pua', lại là chính hắn.
"Ta cũng đi!"
...
Giang Triệt ném điện thoại sang một bên, lộn một vòng tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g, cảm giác thoải mái không nói nên lời chìm vào giấc ngủ, đến tận chập tối mới bật dậy như cá chép vượt vũ môn.
Cầm điện thoại lên xem qua, lão Trần, lão Giang ban đêm đều không về, để Giang Triệt tự ra ngoài ăn cơm.
Ngủ cả ngày cũng chưa ăn gì, Giang Triệt bụng đã đói meo, hắn tắm rửa qua loa, mặc một chiếc áo sơ mi trắng + quần sooc jean, xỏ dép lê ra cửa, chuẩn bị tìm chỗ lót dạ.
Vừa đi đường, hắn vừa lướt điện thoại, xem tin tức trên "Website hệ thống chuyển nhượng cổ phần doanh nghiệp vừa và nhỏ toàn quốc".
Kiếp trước.
'Kan Kan' hoàn thành bán ra vào ngày 30 tháng 7, dự tính treo biển hành nghề cũng trong khoảng thời gian này.
Có 1 tỷ tiền mặt trong tay.
Vì sao Giang Triệt còn muốn đi thu mua 'Kan Kan' chưa chuyển đổi mô hình này?
Nguyên nhân rất đơn giản.
Đầu tiên, chỉ với 5 triệu 500 ngàn, có thể mua được một đội ngũ nhân viên công ty internet cỡ nhỏ hoàn chỉnh.
Trong kiếp trước, sau khi 'Kan Kan' bị thu mua, đội ngũ ban đầu vẫn không rời đi, tình cảm của bọn họ với dự án này, không ai có thể thay thế, sau này 'Kan Kan' chuyển đổi mô hình thành c·ô·ng, không thể không kể đến tâm huyết của bọn họ.
Tiếp theo, cũng là điểm quan trọng nhất.
Con đường tắt đã bày ra ở đó mà không đi, nhất định phải tự mình lội một con đường khác... Đây không phải hành vi ngu xuẩn thuần túy sao?
Hơn nữa, hắn không thu mua công ty này, thì công ty ban đầu cũng sẽ mua lại.
Đến lúc đó, chắc chắn sẽ trở thành một đối thủ cạnh tranh lớn!
"Trai đẹp, có thể cho số điện thoại không? Ta thích cậu nha!"
Dù ăn mặc tùy ý như vậy, Giang Triệt toàn thân, vẫn toát lên một cỗ khí chất thanh khiết, suất khí.
Môi hồng răng trắng, ngũ quan tinh xảo rõ ràng, làn da trắng nõn càng làm nổi bật đôi lông mày lưỡi mác đen nhánh, chiều cao hơn mét tám, dáng người thẳng tắp, đi đến đâu, có mấy người xin số làm quen, thậm chí còn có một thiếu phụ trực tiếp đi lên nói với Giang Triệt nhà nàng cống thoát nước thường xuyên bị tắc, Giang Triệt rảnh thì có thể qua thông giúp...
Giang Triệt im lặng, lại không khỏi thở dài: "Dáng dấp đẹp trai, cũng là một nỗi phiền..."
"Phụt!"
Giọng hắn vừa dứt, phía sau có người bật cười.
Giang Triệt quay đầu nhìn lại, đã thấy, là giáo viên tiếng Anh Trần Vận ở ngay sau lưng mình.
Trần Vận tr·ê·n người không còn là bộ đồ cứng nhắc kia nữa.
Một chiếc váy liền áo màu trắng họa tiết hoa nhí, chân mang đôi sandal cao gót quai trong.
Mặc dù váy cổ cao, váy cũng dài chỉ để lộ ra một đoạn cổ chân tinh tế, vẫn có chút kín đáo.
Nhưng cũng vẫn khiến Giang Triệt kinh diễm hai mắt tỏa sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận